Bình Vương Thần Cấp

Không thể không nói, Lãnh Phong quả thực là một siêu sát thủ phân cấp có thể cao hơn ba bậc S

Cho dù là phản ứng, khả năng chịu đau, thậm chí là về nắm bắt thời cơ, hay cảm giác với nguy hiểm, anh ta đều có cảm giác bản năng giống như một con thú dữ.

Ban nãy, nếu không phải Lãnh Phong mặc kệ cơn đau trong người, mà dừng lại hơn một phần mười giây có lẽ đã bị Lâm Trạch Dương ném con dao ngắn cắm trên sàn nhà.

Sau khi lăn lộn mấy cái, Lãnh Phong lẩn trốn ở trong góc, cau chặt mày. Lâm Trạch Dương này vẫn khó đối phó hơn anh ta tưởng tượng.

Lãnh Phong đã nắm rõ mọi thông tin, đồng thời chuẩn bị chu đáo, cũng như đoán chính xác được Lâm Trạch Dương giống như một con sói đơn độc chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội giết chết họ. Nhưng không ngờ rằng anh thế mà lại leo lên mái nhà.

Bên trong đầu óc tên này rốt cuộc chứa cái gì, sao lại có thể hành động như vậy.

Đúng cho đến bây giờ, Lãnh Phong cũng không cảm thấy anh đã đoán được kế hoạch bên này của mình

Lâm Trạch Dương quả thực không chắc chắn về kế hoạch của anh ta. Nhưng Lãnh Phong quả thực có chút xem thường anh. Anh ta có lẽ đã trải qua trăm trận, nhưng anh lại khó mà hình dung được trăm trận đó.

Không nói về sức mạnh cụ thể, chỉ nói về trình độ chiến đấu, trực giác chiến đấu, làm sao Lãnh Phong có thể vượt qua Lâm Trạch Dương.

Nhưng tất nhiên, anh cũng không cảm thấy anh ta là một đối thủ dễ đối phó.

Phản ứng vừa rồi của Lãnh Phong cũng đủ nói rõ mọi chuyện.

Lâm Trạch Dương cũng trốn sau bức tường trong góc, khẽ cau mày lại. Tên sát thủ này rõ ràng không cùng cấp bậc với những tên sát thủ khác, bất kể là nhận thức hay kĩ năng đều vượt trội hơn những người khác.

Lâm Trạch Dương cảm thấy đây chắc hẳn là sát thủ mạnh nhất mà anh từng gặp ở thị trấn này ngoại trừ Chu Tường, một chút không cẩn thận thì cho dù là Long Vương cũng sẽ thất bại.


Lâm Trạch Dương suy nghĩ một hồi, sau đó tiện tay ném một hòn đá.

Á.

Ngay lập tức có người hét lên. Đó là tiếng hét của một tên tên sát thủ khác chưa kịp trốn thoát.

Lâm Trạch Dương ném hòn đá đó vào chỗ đùi tên sát thủ, không hề giết chết tên sát thủ mà chỉ hạn chế các cử động của hắn.

Mục đích của anh cũng rất đơn giản, khiến cho tên sát thủ cảm thấy sợ hãi, sau đó để tên đó bò về phía Lãnh Phong, tiếp theo để anh quyết định vị trí của Lãnh Phong.

Bụp.

Đột nhiên có một tiếng súng khác, sau đó tiếng la hét ban nãy dần dần biến mất. Tên sát thủ chết là do bị Lãnh Phong bắn.

Lâm Trạch Dương không khỏi hít một hơi thật sâu, không phải vì cảm thấy được sự hung ác và tàn nhẫn của anh ta. Trên chiến trường, sự tàn nhẫn và tuyệt tình mới là vũ khí sinh tồn lớn nhất.

Lâm Trạch Dương rất ngạc nhiên trước sự quyết đoán của Lãnh Phong, làm sao trong phút chốc Lãnh Phong này có thể nhận ra ý định của mình từ đầu, đồng thời bắn người của mình mà không một chút do dự ngay lần đầu tiên.

Lâm Trạch Dương cảm thấy người này càng khó đối phó rồi.

Nhất định nhanh chóng đưa người ra ngoài, nếu không bị Lãnh Phong, loại sát thủ này chạm vào, sẽ lập tức bị giết chết.

Lâm Trạch Dương kiềm chế hơi thở của bản thân, anh muốn ôm cây đợi thỏ. chờ lúc Lãnh Phong ra tay rồi mới ra tay đánh sau.

Sau khi Lãnh Phong một phát giết chết thuộc hạ của mình, trên trán cũng không kìm được toát mồ hôi lạnh

Khả năng phán đoán và nắm bắt chiến trường của Lâm Trạch Dương thực sự nằm ngoài sự tính toán của anh ta.

Sau khi bắn một phát, Lãnh Phong không hề nhúc nhích, ngược lại hắn ép chặt người vào góc tường, tập trung cao độ không để bản thân phát ra bất cứ tiếng động nào.

Điều đáng sợ ở Lâm Trạch Dương là trong phút chốc tên này thế mà lại nghĩ đến việc dùng chính thuộc hạ của mình để phán đoán vị trí của mình.

Lãnh Phong bắn chết thuộc hạ của chính mình, nhưng vị trí của anh ta cũng bị lộ rồi.

Lúc này Lâm Trạch Dương chắc chắn đang chờ một cơ hội tấn công, sở dĩ bây giờ không phát ra bất cứ tiếng động nào, chẳng lẽ không phải là vì đang chuẩn bị hoặc cố ý khiến bản thân cho rằng anh ta đã chạy trốn rồi.

Lãnh Phong nghĩ tới đây, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, ngồi xổm xuống, duy trì tư thế nhảy lên và né tránh bất cứ lúc nào.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, như đã trôi qua cả một thế kỷ, cũng lại giống như chỉ mới trôi qua một phút, thời gian trở nên dài đằng đẵng, khiến người ta có một loại cảm giác hành hạ như là mạng sống quá dài.

Trong phòng vẫn không có một tiếng động nào phát ra, tĩnh lặng như một phòng trống.


Quần áo trên người Lãnh Phong đã ướt đẫm, vì căng thẳng nên chân anh ta bắt đầu xuất hiện cảm giác tê liệt, bởi vì cơ thể luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ.

Nhưng lúc này Lãnh Phong cũng không hề nóng vội.

Nếu đây là cuộc chiến giữa Lãnh Phong và Lâm Trạch Dương thôi, vậy thì chỉ có ngõ cụt chờ Lãnh Phong. Vì trạng thái tinh thần và thể chất của Lãnh Phong đã dần trở nên tồi tệ.

Nhưng ai nói đây là cuộc chiến giữa hai người.

Đây là trận chiến giữa những sát thủ của cả thị trấn Long Tỉnh và một mình Lâm Trạch Dương.

Ở đây vừa mới có tiếng động phát ra, những sát thủ gần đó không thể không chú ý đến tình hình bên này, chắc chắn có ai đó đã chạy tới đây.

Sở dĩ không có tiếng động phát ra chỉ vì bọn sát thủ đang ẩn nấp chờ cơ hội thích hợp.

Lãnh Phong tin rằng thời gian trôi qua càng lâu, Lâm Trạch Dương sẽ càng gặp nguy hiểm.

Đột nhiên, Lãnh Phong nghe thấy trên lầu có tiếng bước chân nhẹ truyền đến. Sau đó càng nhiều những bước chân nhẹ hơn.

Lãnh Phong lập tức đưa ra phán đoán, đây không phải tiếng bước chân của Lâm Trạch Dương, mà là những sát thủ khác cuối cùng không chịu được nữa bắt đầu tấn công, họ đã đến nóc tòa nhà, từ trên mái nhà đi xuống.

Lần này Lâm Trạch Dương chết chắc rồi.

Lãnh Phong nghĩ như vậy.

Sau đó, anh ta ném áo khoác ra ngoài, đồng thời người của anh ta cũng lăn trên mặt đất.

Ngay sau đó, Lãnh Phong vẫn lăn trên mặt đất, đã chĩa họng súng lên trên, ngón tay của anh ta không ngừng bóp cò.

Bang! Bang! Bang!


Tiếng súng vang lên, sau đó có người đã ngã xuống, một người rồi lại hai người.

Lãnh Phong lại lăn lội, rồi lại quay trở về phía bức tường.

"Là tôi" Sau khi Lãnh Phong hít một hơi thật sâu, đợi cho đến khi tiếng súng phía trên dừng lại một lúc rồi mới hét lớn.

"Lãnh Phong" Phía trên vang lên một giọng nói của ai đó. Đương nhiên, người này không thể là Lâm Trạch Dương.

"Ừ" Lãnh Phong vừa trả lời, vừa không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.

"Lâm Trạch Dương đâu?” Một giọng nói lại vang lên từ phía trên.

"Đi thôi, chết tiệt, bây giờ tiếp tục tìm cho tôi, chắc chắn phải tìm được tên này." Lãnh Phong hung hăng nói những lời này, người này lại di chuyển, biến mất trong bóng tối.

Lúc này Lãnh Phong thực sự rất tức giận, tức giận đến mức cực độ, bản thân vốn vừa mới đấu trí đấu dũng trên không.

*đấu trí đấu dũng: dùng sự thông mình và lòng can đảm để quyết đấu

Tên Lâm Trạch Dương này thế mà lại rời đi từ lâu rồi.

Tên này khiến mình biến thành một kẻ ngốc.

Thật sự quá đáng ghét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui