Độ khó của thao tác này thật sự quá cao, độ khó cao đến mức có hơi đáng sợ, mặc dù nó không đến mức quá khó tin như việc đỡ đạn bằng tay không, nhưng hiệu quả lại càng chấn động, kinh ngạc hơn.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Tất cả những thứ lạ mắt này có hữu ích hay không?
Cuối cùng Chó Điên cũng tỉnh táo lại, đôi mắt của hắn dán chặt vào bối cảnh của một khách sạn nào đó, sau đó sải bước lớn về phía trước, hắn không tin bây giờ Lâm Trạch Dương vẫn còn có nhiều sức lực để chiến đấu, nếu như Lâm Trạch Dương thật sự mạnh đến như vậy, tại sao anh lại bỏ chạy chứ, rõ ràng là anh đang sợ hãi và cảm thấy áy náy, có lỗi, vì thế nên Chó Điên vẫn chưa có ý định sẽ để cho Lâm Trạch Dương rời đi.
Lúc này, Lãnh Phong cũng từ bên cạnh đi tới, ánh mắt cũng dán chặt vào Lâm Trạch Dương, người vừa mới bước vào bên trong khách sạn, hắn thật sự rất muốn biết rốt cuộc tại sao Lâm Trạch Dương lại có thể khai trương được khách sạn Hòa Bình.
Bên trong căn khách sạn. Lâm Trạch Dương thả Hoa Thất xuống, đứng trước quầy thu ngân.
Quầy thu ngân không hề lớn, cũng không quá tinh tế, nó giống như một chiếc bàn ăn đã được sử dụng để cải tạo lại thành một cái quầy thu ngân, ở trên bàn có một chiếc đĩa hoa, ngoài ra còn có thêm một chiếc lọ đựng đồ trông giống như một chú mèo con.
Lâm Trạch Dương lấy từ trong túi ra một đồng xu, sau đó anh lại không nhịn được mà nhìn đồng xu thêm vài lần nữa.
Thành thật mà nói, từ lâu rồi Lâm Trạch Dương đã không xem xét đồng xu này một cách nghiêm túc. Thậm chí Lâm Trạch Dương còn không nhớ được bản thân mình đã có được đồng xu này từ khi nào.
Cách đây rất lâu, mỗi khi Lâm Trạch Dương hoàn thành một nhiệm vụ, tổ chức lính đánh thuê sẽ phân phát một đồng xu như vậy cho mỗi thành viên trong đội của họ. Sau đó, không còn ai trong số những thuộc hạ dưới quyền của Lâm Trạch Dương còn coi trọng những đồng xu này nữa, họ chỉ muốn vứt chúng đi mà thôi.
Lâm Trạch Dương cảm thấy đồng xu vàng này có thể được làm bằng vàng, nếu anh cứ vứt chúng đi như vậy thì đáng tiếc lắm, vậy nên anh đã thu thập những đồng xu này từ thuộc hạ dưới quyền của mình.
Bởi vậy nên, Lâm Trạch Dương không biết rốt cuộc bản thân mình có bao nhiêu đồng tiền như vậy. Đương nhiên Lâm Trạch Dương chỉ mang theo một đồng xu ở bên người, mà có thể bây giờ Lâm Trạch Dương cũng không tìm được số đồng xu còn lại, thực ra là anh cũng không thật sự để ý quá nhiều đến những thứ này như vậy.
Đồng xu có màu vàng, nhưng nó lại không có ánh vàng rực rỡ, mà ngược lại, dường như nó đã hút hết mọi ánh sáng vào bên trong khiến nó trông rất mờ ảo.
Chất liệu của đồng xu này nặng hơn vàng một chút, khi đặt nó vào trong tay sẽ mang lại cho người cầm cảm giác nặng nề. Xúc cảm của đồng xu này cũng rất tốt, không bóng loáng, nhẵn nhụi, nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác thô ráp.
Ở mặt trước và mặt sau của đồng xu đều có hoa văn, ở mặt trước là hình của một chiếc liềm đơn giản, mặt sau là hình đầu lâu, trông như một bầu không khí u ám, nhưng điều kỳ lạ là nhìn thấy một đồng xu có hình thù như vậy lại không khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Lâm Trạch Dương không hề do dự, trực tiếp bỏ đồng xu vào bên trong chiếc lọ đựng trông giống như một chú mèo con kia.
Lách cách!
Một âm thanh giòn giã, chói tai vang lên. Sau đó tất cả mọi thứ lại khôi phục lại vẻ yên bình, như thể vừa rồi chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Tôi muốn nhận phòng.” Lâm Trạch Dương nhìn nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân đó có vẻ rất lười biếng, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Lâm Trạch Dương dù chỉ một cái, nhưng đúng vào lúc này anh ta lại đột nhiên nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, sau đó anh ta đối xử với Lâm Trạch Dương với lễ nghi như một quý tộc, một nụ cười tiêu chuẩn nhất xuất hiện trên khuôn mặt của anh ta, nói với Lâm Trạch Dương: “Kính thưa quý khách, xin ngài vui lòng chờ đợi trong giây lát ạ, chúng tôi đang kiểm tra thông tin khách hàng của ngài. Chỉ mất ba phút thôi ạ, trong ba phút này, ngài hoàn toàn được an toàn ạ.”
Lâm Trạch Dương gật đầu, không nói bất kỳ lời nào, chỉ đứng yên ở nơi đó.
Trong giây lát, dường như toàn bộ cả thị trấn Long Tỉnh đều trở nên yên tĩnh.
Nhưng sự thật lại không như vậy.
Chó Điên vẫn tiếp tục tiến về phía trước, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, ở trên hai cánh tay đang cầm con dao găm cũng nổi gân xanh lên bởi vì dùng quá nhiều sức lực.
Tốc độ của Chó Điên càng lúc càng nhanh hơn, thậm chí hắn còn bắt đầu chạy, sau đó hắn vung một tay lên, con dao ngắn của hắn lập tức bay ra khỏi bàn tay về phía của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương không hề quay đầu lại, thậm chí anh còn không có ý định sẽ né tránh, hắn vẫn tiếp tục lặng lẽ mà đứng yên ở đó.
Nhìn thấy con dao bay xuyên qua không gian, đi vào trong căn khách sạn.
Đột nhiên…
Một bóng đen chợt vụt qua, có một người mặc nguyên một cây đen toàn thân, bắt lấy con dao bay ở trong tay.
Dường như toàn thân của người này đều được bao phủ bởi bộ quần áo màu đen, cả cơ thể chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt.
Lúc này, người đàn ông đó đang cầm một con dao bay ở trên tay, con dao bay đó do Chó Điên ném đi, đôi mắt của gã ta liếc nhìn về phía Chó Điên một cách dửng dưng, thản nhiên, sau đó gã ta nói: “Khách sạn Hòa Bình đã được khai trương, bất kỳ người nào cả gan dám phá vỡ các quy tắc, đều sẽ chết.”
Sau đó toàn bộ cả thị trấn Long Tỉnh đều đã thật sự trở nên yên tĩnh.
Đôi mắt của Chó Điên mở to một cách ngoan cường, không thể lung lay, hắn không sợ bất cứ điều gì, quả thật hắn đúng là một con chó điên thật sự, nhưng vào lúc này, hắn lại không hề có ý định sẽ ra tay.
Người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen ở trước mặt hắn thật sự rất mạnh, người bảo vệ của khách sạn Hòa Bình, nhưng gã ta đã từng được phân loại thấp nhất là cấp SSS, thậm chí còn có những cấp độ tồn tại còn cao hơn.
Điều quan trọng nhất là nếu như bạn tấn công người bảo vệ thì nó có nghĩa là bạn sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ liên minh giới lính đánh thuê.
Nhưng mà cái tên Lâm Trạch Dương đó thật sự đã khai trương khách sạn Hòa Bình sao? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Tất cả những tên sát thủ đều không thể hiểu được.
So với sự yên bình của thị trấn Long Tỉnh, trong đêm tối, ở một số nơi trên trái đất xảy ra những đợt sóng lớn, dữ dội.
Bên trong một nhà thờ ở Châu u.
Bề ngoài nơi này chỉ là một nhà thờ bình thường, thậm chí còn không có nhiều tín đồ, nhưng những người biết về nơi này đều biết rằng, nơi này chính là trụ sở kiểm soát thế giới ngầm ở Châu u, người ở bên trong chỉ cần chuyển động ánh mắt, tất cả điều đó có khả năng sẽ có tác động không tưởng đối với Châu u, phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ*, có lẽ câu thành ngữ này chính là câu dùng để nói những người ở nơi này.
*翻手为云覆手为雨 /fān shǒu wéi yún fù shǒu wéi yǔ/: Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ (ngửa bàn tay ra có thể tạo mây, lật bàn tay lại có thể làm mưa): là một câu thanh ngữ có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” (Bần giao hành) của 杜甫 (Đỗ Phủ), câu thành ngữ thường được dùng để chỉ những người có quyền có thế có thể hô mưa gọi gió, hoặc cũng có thể dùng để chỉ những người mây mưa thất thường, sớm nắng chiều mưa, tùy vào ngữ cảnh mà còn có thể dịch là xảo trá, tráo trở, gian xảo, lật lọng, trở mặt như trở bàn tay, lật mặt như cắt, thay đổi như chong chóng…
“Khách sạn Hòa Bình đã được khai trương, thứ đã khai trương khách sạn Hòa Bình chính là đồng xu có in hình đầu lâu ở trên đó.” Có giọng nói của một người nào đó chợt vang lên.
“Đó hoàn toàn là sự thật, những bức ảnh đều đã được gửi tới hết rồi. Chúng chính là một loạt đồng xu do tổ chức lính đánh thuê đặc biệt chế tạo, sản xuất cho King.”
“Như vậy chính là đang nói King đã sử dụng những đồng xu của hắn, King đã xuất hiện một lần nữa.”
Giọng nói của tất cả mọi người đều trở nên run rẩy, không khí đột nhiên trở nên đặc quánh, thậm chí nó còn khiến cho người ta cảm thấy đến cả việc hô hấp cũng khó khăn.
Sau một khoảng thời gian im lặng, có người nào đó đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
“Dựa theo thông tin tình báo, người sử dụng đồng xu đó chỉ là một chàng trai trẻ, tên đó không thể nào là King được, cũng không phải là thuộc hạ dưới quyền của King.”
“Nếu như không phải là King hay là thuộc hạ dưới quyền của hắn thì làm gì còn có ai có thể sử dụng những đồng xu đó được chứ? Trên thế giới này liệu có ai có thể đánh cắp một thứ gì đó từ King hay không?”
“Cậu ta không thể là bạn thân hay là cháu trai của King được, nếu không thì chẳng lẽ King vừa mới ném thứ này đi sao?”
Đương nhiên là giả thuyết thứ hai này không thể nào đúng với người bình thường, làm sao lại có người ngu ngốc đến mức vứt đi một thứ có giá trị như vậy mà không nói rằng nó có thể khai trương được khách sạn Hòa Bình chứ? Nếu như thật sự có được tổ chức lính đánh thuê để trao đổi, có lẽ sẽ có người sẵn sàng dùng cái giá một tỷ để trao đổi.
Nếu như người này là King, có vẻ như lại hợp lý rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...