Bình Vương Thần Cấp

Lâm Trạch Dương và Tiểu Hoa đã hẹn sẽ gặp lại sau nửa tiếng nữa.

Lâm Trạch Dương vừa mới khuếch đại thời gian, kế hoạch của anh là quay lại trong vòng hai mươi phút.

Lâm Trạch Dương không biết bây giờ Tiểu Hoa đang phải đối mặt với điều gì, nhưng anh biết rất rõ, nếu không thể trở về trong vòng nửa giờ, Tiểu Hoa nếu không bị bắt thì cũng đã bị giết.

Lâm Trạch Dương chưa bao giờ ngây thơ nghĩ rằng mục tiêu của tất cả sát thủ chỉ nhắm vào mình.

Liếc nhìn về phía trước, Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi.

Hiện tại Lâm Trạch Dương đã đi được một nửa con đường này, trong khoảng cách ngắn ngủi một cây số, Lâm Trạch Dương đã gặp ít nhất năm vụ ám sát, hạ tám người gục trên mặt đất, kết liễu tính mạng của ba người.

Lâm Trạch Dương biết rõ nửa con đường tiếp theo sẽ khó khăn hơn, số vụ ám sát sẽ nhiều hơn, số người giết cũng sẽ nhiều hơn.

Mục tiêu của Lâm Trạch Dương chính là căn homestay chỉ có một tấm biển nhỏ phía sau con đường này.

Lâm Trạch Dương không cảm thấy có gì đặc biệt ở căn homestay đó, cũng chưa từng thấy khách sạn Hòa Bình có gì đặc biệt, chỉ có cách bước vào trong bằng phương thức đặc biệt nào đó mới có thể biết đó có phải là khách sạn Hòa Bình hay không.

Nhưng Lâm Trạch Dương có trực giác mạnh mẽ rằng căn homestay đó là khách sạn Hòa Bình, vì vậy anh phải đi qua đó và xem thử.

Nếu là như vậy thì cứ đi về phía trước thôi.


Lâm Trạch Dương bắt đầu sải bước về phía trước.

Có một gia đình ba người ở phía trước, đứa trẻ chỉ mới bốn, năm tuổi, cầm trong tay một sợi dây, sợi dây đó đang buộc vào quả bóng bay, không biết có phải do đám đông ở trên không, hay do tay đứa trẻ bị đụng phải, tay của đứa trẻ thả lỏng một chút, và quả bóng bay sang một bên.

Đứa trẻ ngay lập tức bật khóc và chui qua đám đông.

Cha mẹ của đứa trẻ vội vàng muốn tóm lấy đứa trẻ, vì vậy họ trở nên hoảng loạn.

Không biết có phải trùng hợp hay không, đứa trẻ thật sự chạy về phía Lâm Trạch Dương, đồng thời, cha mẹ đứa nhỏ cũng lao về phía Lâm Trạch Dương.

Lông mày Lâm Trạch Dương khẽ cau lại, bước chân không dừng lại, tiếp tục sải bước về phía trước.

Sau đó, đứa trẻ đâm về phía đùi Lâm Trạch Dương.

Cùng lúc đó, một tay của Lâm Trạch Dương đã ấn lên đầu đứa trẻ, khiến đứa trẻ không thể tiếp tục tiến về phía trước. Đứa trẻ lập tức bật khóc.

"Anh đang làm gì vậy?" Cha mẹ đứa trẻ cũng đi lại gần, mắng Lâm Trạch Dương, vẻ mặt rất tức giận, trực tiếp vươn tay ra để rút tay Lâm Trạch Dương ra.

Lâm Trạch Dương không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, tay đẩy về phía trước, đứa trẻ bay ra theo chiều ngang, sau đó tay Lâm Trạch Dương giữ lấy cổ tay của ba đứa nhỏ, vặn một phát, trực tiếp vặn cổ tay ba đứa nhỏ.

Cùng lúc đó, bước chân của Lâm Trạch Dương tiếp tục tiến lên, cơ thể đã đến chỗ mẹ của đứa trẻ rồi. Mẹ của đứa trẻ trông có vẻ rất ngạc nhiên và đáng thương, ánh mắt tràn đầy cầu xin nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương làm như không để ý đến ý tứ của mẹ đứa nhỏ, tiếp tục sải bước về phía trước, sau đó hai người lướt qua nhau.

Ánh mắt của mẹ đứa nhỏ bỗng nhiên trở nên vô cùng hung ác, không biết từ lúc nào trong tay của cô ta đã có một cái gai nhọn, cơ thể xoay tròn, mũi nhọn sắp đâm về phía Lâm Trạch Dương.

Nhưng lúc này, mẹ của đứa trẻ phát hiện ra rằng cô ta không thể quay lại, cô ta chỉ cảm thấy đau ở vai, và sau đó toàn bộ cánh tay đều mất cảm giác. . Truyện Khoa Huyễn

Tiếp đó, mẹ của đứa trẻ cảm thấy rằng cuộc đời của mình đến đây là hết, khuôn mặt tràn đầy thống khổ, nhưng đã chờ được một lúc, mẹ của đứa trẻ lại không thấy có gì ập đến, vô thức quay lại và thấy rằng Lâm Trạch Dương đã thực sự bỏ đi.

Gia đình ba người này, tất nhiên, đều là sát thủ.

Đúng vậy, đứa trẻ đó là một sát thủ. Nếu vừa rồi Lâm Trạch Dương không đè đứa bé xuống, thì hắn đã vồ lấy đâm vào cơ thể Lâm Trạch Dương rồi.

Trên thực tế, đứa trẻ đó không phải thực sự là một đứa trẻ, hắn đã ở độ tuổi ba mươi, hắn là một người lùn không thể phát triển. Có lẽ chúng ta hiếm khi thấy những người như vậy. Nhưng trong giới lính đánh thuê, những người như vậy thực sự không quá ít.


Nhờ vẻ bề ngoài của họ, không biết họ đã lừa dối bao nhiêu người hay đã giết được bao nhiêu người nữa.

Nếu Lâm Trạch Dương là người bình thường, hoặc nếu Lâm Trạch Dương không có kinh nghiệm, cho dù thực lực của anh có đáng kinh ngạc đến đâu, thì cũng sẽ bị giết ngay lập tức.

Và cuối cùng, sở dĩ Lâm Trạch Dương không làm tổn thương mấy tên sát thủ này không phải là vì anh đang thương hại họ, mà là Lâm Trạch Dương đang cần phải lên đường.

Lâm Trạch Dương tiếp tục sải bước về phía trước, dọc đường đi Lâm Trạch Dương gặp phải rất nhiều ám sát, đương nhiên, tất cả đều bị Lâm Trạch Dương cho nhừ đòn.

Cuối cùng, Lâm Trạch Dương vẫn đến homestay ở cuối đường.

Lâm Trạch Dương đứng bên ngoài homestay, nhưng không vào.

Lâm Trạch Dương cảm thấy có chút kỳ lạ, từ lúc mới bắt đầu cho đến cuối cùng, những cuộc ám sát dần trở nên yếu hẳn đi, bất kể là thực lực hay thủ đoạn của sát thủ, thậm chí ngay cả tần suất ám sát, cũng trở nên yếu hơn.

Chính xác thì những người này đang cố gắng làm gì hoặc bọn chúng đang ấp ủ điều gì?

Lâm Trạch Dương khẽ lắc đầu, liếc nhìn homestay vài lần, nhưng vẫn không vào.

Cấu trúc của căn homestay này so với các căn homestay khác không có điểm gì khác biệt và trang trí cũng rất bình thường. Sự khác biệt duy nhất là bày một mâm hoa nhỏ trên quầy thu ngân của homestay, có một mâm rất là ảm đạm hoặc thậm chí là úa tàn.

Lâm Trạch Dương chỉ nhìn chằm chằm vào mâm hoa này.

Lâm Trạch Dương đang đếm những chiếc lá khô héo trên mâm hoa này.

Mười ba chiếc, không hơn, không kém, chỉ mười ba chiếc.


Homestay này là Khách sạn Hòa Bình.

Sau khi xác nhận được, Lâm Trạch Dương quay trở về.

Tốc độ của Lâm Trạch Dương tăng lên rất nhiều, bởi vì bây giờ đã là chín giờ mười chín phút, hai mươi phút đã trôi qua.

Kỳ lạ thay, khi Lâm Trạch Dương băng qua con đường này một lần nữa, anh lại không gặp phải ám sát.

Lâm Trạch Dương biết nhất định đã xảy ra chuyện, nhưng anh không có thời gian suy nghĩ quá nhiều.

Cùng lúc đó, bên trong một góc phố đi bộ.

Lãnh Phong đang đứng cạnh một cửa hàng, và bên cạnh hắn ta là một sát thủ được xếp bậc SS.

"Hẳn là Lâm Trạch Dương đã quay trở lại đón Tiểu Hoa. Có điều tôi vẫn không rõ là làm thế nào mà Lâm Trạch Dương biết về khách sạn Hòa Bình, và làm thế nào mà anh ta có thể chắc chắn rằng đó là khách sạn Hòa Bình. Điều tôi càng không hiểu là cho dù anh ta biết tất cả những điều này, tại sao anh ta lại vào khách sạn Hòa Bình, có thể nói rằng anh ta từng là một lính đánh thuê rất nổi tiếng, nhưng sao tôi có thể không biết?"

Lãnh Phong vừa nói, trên mặt vừa tràn đầy nghi hoặc.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi biết Khách sạn Hòa Bình, nhưng biết cách xác định Khách sạn Hòa Bình lại hơi bất thường.

Khách sạn Hòa Bình không phải là nơi mà ai cũng có thể bước vào. Nếu không, nếu lệnh truy sát toàn thành phố được ban hành, không phải mọi người đều trốn vào được khách sạn Hòa Bình, nhóm sát thủ không phải đều không sợ cho an nguy của chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui