Xe đẩy cũng không phải là loại xe đẩy bình thường hay được dùng để rang hạt dẻ thông dụng. Giữa thùng xe có một động cơ công suất lớn, mạnh đến nỗi đủ sức kéo hai con voi. Dây thừng nhìn qua thì có vẻ là loại bình thường, nhưng cũng không phải là loại dây bình thường hay được sử dụng mà là sợi dây thừng mật độ cao, độ bền và độ cứng tuyệt đối vượt qua cả sắt thép.
Sát thủ này tên là Kiên, tên tuổi trong tổ chức lính đánh thuê cũng không tính là cao. Tại sao ư? Bởi vì Kiên làm việc rất khiêm tốn, bình thường có rất nhiều nhiệm vụ sát thủ của tổ chức tự mình tìm tới hắn, hắn cũng không nhận.
Cho nên, nhiệm vụ Kiên hoàn thành cũng không nhiều. Đối với một sát thủ mà nói, nhiệm vụ hoàn thành không nhiều lắm, độ nổi tiếng tất nhiên cũng sẽ không cao, mặc dù tỷ lệ thành công của hắn là trăm phần trăm. Đúng vậy, tỷ lệ thành công khi làm nhiệm vụ là trăm phần trăm, chưa từng thất bại lần nào.
Tại sao Kiên không nhận nhiều nhiệm vụ, tại sao tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của Kiên luôn là một trăm phần trăm, đáp án của hai câu hỏi này thật ra là một. Kiên là một người rất cẩn thận, cẩn thận tới mức độ có thể được gọi là biến thái, thậm chí cũng không thể gọi là cẩn thận nữa mà nói hắn nhát như chuột cũng được.
Trước khi Kiên đồng ý nhận một nhiệm vụ, nếu không xác định được một trăm phần trăm mỗi một chi tiết, hơn nữa nếu chưa tính toán được hết tất cả biến số có thể xảy ra trong quá trình làm nhiệm vụ, hắn chắc chắn sẽ không ra tay.
Giống như hiện tại, nhìn qua thì kế hoạch của hắn rất đơn giản, nhưng không phải đã thành công sao?
Lợi dụng lúc đám đông đang hùng hổ xông về phía Lâm Trạch Dương khiến cho sự chú ý của Lâm Trạch Dương hoàn toàn bị phân tán, cho nên Lâm Trạch Dương cho dù có nhận ra cũng không kịp ứng phó, kết quả là chân của Lâm Trạch Dương đã bị quấn chặt.
Sau đó, Lâm Trạch Dương sẽ té lăn trên đất, tiện đà bị dây thừng kéo về phía xe, theo cái đà đó bị Kiên dùng súng giảm thanh bắn xuyên thủng cơ thể, kế tiếp là bị Kiên giấu ở dưới xe. Cuối cùng, Kiên sẽ đẩy xe kéo chứa Lâm Trạch Dương đi như một người bán hàng rong đã buôn bán xong đẩy xe trở về, dễ dàng như không có việc gì mà thong thả rời khỏi đây.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Kiên từ từ cong lên, nhìn về phía trước.
Cơ thể Lâm Trạch Dương nghiêng về phía trước, sau đó cả người bị kéo ép xuống. Thế nhưng Lâm Trạch Dương lại không ngã sấp xuống. Lâm Trạch Dương chẳng những không ngã sấp xuống, ngược lại còn tăng tốc chạy lên phía trước, tốc độ chạy của Lâm Trạch Dương thậm chí còn nhanh hơn so với động cơ trong xe. Dây thừng căn bản không tạo thành ảnh hưởng gì với Lâm Trạch Dương được.
Kiên đột nhiên trợn to hai mắt, điều này sao có thể xảy ra chứ? Phản ứng của người kia sao có thể nhanh như vậy? Sao tố chất cơ thể có thể đạt đến loại trình độ này chứ? Chỉ trong nháy mắt, anh đã phản ứng lại, vậy mà còn có thể giữ cân bằng cơ thể.
Trong một cái chớp mắt sau đó, Lâm Trạch Dương đã đến gần Kiên, nắm tay Lâm Trạch Dương nặng nề mà dừng trên bụng Kiên. Đôi mắt Kiên gần như sắp lồi ra khỏi hốc mắt, đau đớn kịch liệt khiến hắn có cảm giác linh hồn của chính mình dường như đã nhảy ra khỏi cơ thể trong khoảnh khắc đó, giống như chính mình đã chết vậy.
Nhưng một khắc này, khóe miệng Kiên lại vẫn mang theo nụ cười tươi rói. Một quyền này đúng là rất đau, có thể nói là quyền đánh đau nhất mà Kiên từng nhận trong đời, nhưng như vậy thì thế nào? Lâm Trạch Dương vẫn sẽ chết, cuối cùng người thắng lợi vẫn là hắn, Kiên.
Phản ứng của Lâm Trạch Dương cũng vượt qua nhận thức của Kiên, hắn kinh ngạc khi biết rằng trên thế giới này còn có người có khả năng phản ứng nhanh như vậy, thế nhưng Kiên có tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới một trăm phần trăm cũng không phải là hoàn toàn không có chuẩn bị phía sau.
Bởi vì động cơ này không có công tắc, nói cách khác Lâm Trạch Dương không có cách nào dừng động cơ này lại, Lâm Trạch Dương vẫn sẽ bị dây thừng kéo, vẫn sẽ té trên mặt đất, vẫn sẽ chết…
Ngay lúc này, Kiên dường như cảm giác được động đất mà giật mình, trời đất giống như đều bị bóp méo, cũng không biết có phải bởi vì quá mức đau đớn mà sinh ra ảo giác hay không.
Không, đây không phải ảo giác của Kiên!
Mặt đất quả thật chấn động một chút, Lâm Trạch Dương đạp mạnh một chân xuống mặt đất, lúc này sỏi đá trên mặt đất bị bắn tung tóe ra ngoài khiến khiến cho mặt đất xuất hiện một cái ổ gà, đoán chừng phải sâu xuống đất khoảng hai mươi phân.
Sau đó, Lâm Trạch Dương dùng một bàn tay đè xe lại.
Rầm rập! Một loạt tiếng động cơ khó nghe vang lên.
Kiên trợn to hai mắt, hắn có thể nhìn thấy dây thừng cột vào chân Lâm Trạch Dương lúc này bị kéo căng như thế nào, sợ là cái loại sức dãn này có thể trực tiếp phá hủy một cây cột trụ cũng nên.
Kiên dời tầm mắt lên trên, dừng lại ở phía trên xe. Chỉ thấy xe giống như một con sư tử nổi giận, không! Không phải sư tử nổi giận, là một con sư tử đang bị uy hiếp nghiêm trọng đến tính mạng. Con sư tử này đang không ngừng nhảy nhót, không ngừng phát ra tiếng gầm rú, tùy thời sẽ nổ mạnh.
Có khói xông ra từ trong xe, đen kịt.
Kiên không nhịn được mà khó khăn nuốt nước bọt, lúc này hắn thậm chí bởi vì đã quá mức khiếp sợ mà quên đi cả đau đớn trên cơ thể, chỉ cảm thấy mọi chuyện trước mắt đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Lâm Trạch Dương vậy mà có thể làm cho động cơ ngừng chuyển động, làm cho động cơ ước chừng có thể kéo nổi hai con voi ngừng chuyển động, người kia còn là con người sao? Sức mạnh cơ thể của anh đến tột cùng là lớn đến mức nào chứ? Với sức nặng hai tấn này, đây vẫn là việc mà một con người có thể làm sao?
Không bao lâu sau, tiếng động cơ nhỏ dần đi, Lâm Trạch Dương xoay người cởi bỏ dây thừng.
"Không có việc gì, vừa rồi là tiếng động gây ra do máy móc xuất hiện một chút sự cố thôi." Lâm Trạch Dương cười, giải thích với người xung quanh.
Sau đó, mọi người nhìn Lâm Trạch Dương thêm vài lần rồi xoay người sang chỗ khác tiếp tục câu chuyện dang dở.
Lâm Trạch Dương lại xoay người nhìn về phía Kiên, một bàn tay bắt được bả vai của Kiên, sau đó thoáng dùng lực một chút đã tháo khớp vai của Kiên xuống.
"Mang theo xe rồi rời đi đi." Lâm Trạch Dương nói xong câu đó, còn không thèm liếc mắt nhìn Kiên một cái đã tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Trạch Dương đương nhiên có thể giết người ở đây, thậm chí có thể xóa sạch sự tồn tại của người đó, cho dù là vậy đi chăng nữa thì sau đó Lâm Trạch Dương cũng sẽ không bị truy nã, bởi xét cho cùng thì ở đây có quá nhiều người.
Nếu là trước đây, có lẽ Lâm Trạch Dương sẽ thật sự không chút do dự làm như vậy. Nhưng vừa rồi trong khoảnh khắc chuẩn bị động thủ, Lâm Trạch Dương chợt nhớ tới đám người Sở Sở, nhớ tới Triệu Cẩn Du, nhớ tới Nicole… Những người này đều là người thường, nếu bọn họ cũng bị kéo vào những chuyện như thế này, bọn họ sẽ xoay sở thế nào đây?
Không thể không nói, sau khi trở lại đô thị, Lâm Trạch Dương dường như không thay đổi, nhưng thật ra đã thay đổi rất nhiều. Ít nhất là so với người đàn ông tên King trước kia đã khác đi rất nhiều.
Sau khi Lâm Trạch Dương đi về phía trước một đoạn, Kiên vẫn đứng tại chỗ mà không hề động đậy như trước, linh hồn của hắn dường như đã bị kéo đi đâu mất rồi.
Tiếp tục qua một lúc lâu sau, Kiên không khỏi hít vào một hơi thật sâu, hắn hiện tại có một loại cảm giác giống như là may mắn sống sót sau tai nạn, nghĩ thầm: “Về sau tốt nhất là nên rời khỏi vòng luẩn quẩn này, thế giới này thật đúng là không gì không thể! Trên trời có trời còn trên người có người.”
Sau đó, Kiên chuẩn bị đẩy xe rời khỏi đây. Tuy nhiên, bước chân của Kiên ngừng lại, đôi mắt hắn nhìn thẳng, thậm chí hắn đã không còn năng lực tự hỏi. Có người xuất hiện bên cạnh người Kiên, một bàn tay của hắn vỗ sau lưng Kiên.
"Đúng là một tên phế vật." Một giọng nói vang lên, đồng thời khiến cho sinh mệnh của Kiên tan biến trong một khắc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...