Ảnh Tử ngã xuống mặt đất. Đã chết.
Nhưng ngay cả khi đã chết, gương mặt của ông ta cũng không chút phẫn nộ hay không cam lòng nào, thậm chí còn mang theo một nụ cười, cũng có chút nhẹ nhõm.
Phải biết rằng Ảnh Tử dù sao cũng là một sát thủ bậc SSS, bất cứ khi nào cái tên này xuất hiện cũng chiếm một vị trí cực kì nổi bật trên bảng xếp hạng lính đánh thuê.
Một kẻ như thế sẽ cúi đầu trước kẻ khác sao? Một kẻ như thế có bao nhiêu kiêu ngạo, sao có thể thừa nhận thất bại của bản thân? Nhưng biểu hiện ngay lúc này của ông ta đã nói lên tất cả.
Khi đã cận kề cái chết, Ảnh Tử vẫn chưa biết được tại sao Lâm Trạch Dương lại phát hiện ra có xạ thủ, anh làm sao để tìm ra ông ta, rồi lặng lẽ đi tới phía sau ông ta.
Lâm Trạch Dương liếc nhìn Ảnh Tử nằm trên mặt đất, trên gương mặt anh vẫn chẳng có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào. Thậm chí anh còn không liếc mắt nhìn ông ta thêm một cái.
Lâm Trạch Dương đã hiểu quá rõ rằng thế giới này cực kỳ khốc liệt. Chỉ trong chốc lát, chuyện người sống kẻ chết là hết sức bình thường.
Nhưng anh vẫn phải lần nữa thừa nhận, toàn bộ kế hoạch của người này có thể nói là hoàn hảo.
Nếu như vừa nãy anh thật sự đi từ sân thượng đi ra, cho dù không chết đi chăng nữa nhưng chắc chắn sẽ bị trọng thương. Cái tên gọi “vua truy kích tầm xa” của Barrett cũng không phải là nói chơi, huống chi thứ này còn đi cùng với một xạ thủ giỏi như vậy.
Sau khi giết chết kẻ ở trong phòng giám sát, Lâm Trạch Dương đang chuẩn rời khỏi phòng, đi về phía sân thượng.
Nhưng… Cuối cùng anh vẫn dừng bước lại. Bằng kinh nghiệm xương máu của mình, Lâm Trạch Dương nhanh chóng nhận ra đây là một cái bẫy.
Chẳng lẽ không đúng sao? Dưới chân cầu thang thì lắp thiết bị kích nổ, dưới lầu còn có tiếng bước chân người qua lại, rõ ràng là đang cố tình cảnh báo cho anh biết rằng dưới tầng có nguy hiểm, anh chỉ có thể đi lên phía trên sân thượng. Lúc đó, Lâm Trạch Dương không hề biết có xạ thủ ở đây, nhưng…
Anh dám khẳng định rằng cả dưới tầng và trên tầng đều đầy rẫy nguy hiểm.
Ngay lúc này, Lâm Trạch Dương đi tới gần cửa sổ thì ngửi được mùi thuốc lá.
Mùi rất nhạt, gần như hòa vào trong không khí, nhưng vì từng đợt khói cứ nối tiếp nhau không ngừng nên anh mới nhận ra được.
Lâm Trạch Dương lập tức nhớ tới một người.
Eagle Eye! Một thành viên trong đội của anh. Người này cũng là một xạ thủ, nhưng tất nhiên, Ảnh Tử và hắn lại không cùng đẳng cấp. Ít nhất, tới bây giờ thì Eagle Eye vẫn còn sống, còn sống vô cùng tốt, được người ta gọi là “Vua xạ thủ”, mà Ảnh Tử thì đã chết.
Người này có một thói quen, là khi "đi săn" thì rất thích hút thuốc.
Nhưng sự khác biệt giữa Eagle Eye và Ảnh Tử là khi hút thuốc, hắn sẽ chẳng hề quan tâm tới hướng gió. Nói cách khác, là mọi thứ đã nằm gọn trong lòng bàn tay của người này. Ngay lúc nổ súng, hắn cũng không cần phải ngắm vào mục tiêu. Hắn vào lúc đó chỉ đơn giản là muốn hút một điếu thôi.
Thế là ngay lập tức, Lâm Trạch Dương có cảm giác có xạ thủ gần đó.
Sau đó, anh gặp một sát thủ đang đi lên từ dưới lầu, nhanh chóng khống chế tên đó lại, để hắn mặc quần áo của anh đi lên sân thượng.
Sở dĩ Hoa Thất cũng đi theo phía sau hắn là để khống chế tên kia, cũng là vì Lâm Trạch Dương đã cảnh báo trước đó.
Kế tiếp, chính là một màn chúng ta đã thấy.
Không lâu sau, Hoa Thất đã tới chỗ của Lâm Trạch Dương.
"Chúng ta đi tìm phòng ngủ đi, đêm nay sẽ không có chuyện gì nữa đâu." Tổ chức sát thủ đã tổn thất nhiều nhân lực như vậy, chắc hẳn chúng cần một thời gian nữa để điều chỉnh lại kế hoạch, thậm chí là từ bỏ luôn cái kế hoạch đó.
Một sát thủ bậc SSS, vài sát thủ bậc S nữa, với số lượng đó thì dù là tổ chức nào đi nữa thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua.
Sau đó, Lâm Trạch Dương bước vào thị trấn Long Tỉnh.
"Cái gì? Ảnh Tử thất bại?"
Trong một căn phòng nhỏ tối đen bên ngoài thị trấn Long Tỉnh, một giọng nói đầy kinh ngạc lên tiếng, bởi vì quá khiếp sợ mà người này còn không thể kiềm chế giọng của mình, có chút run lên.
Tất cả mọi người ở đó không khỏi im lặng.
Bọn chúng khá quan tâm tới nhiệm vụ lần này, chiêu mộ tới những ba tên sát thủ cấp SSS, hai mươi mấy tên sát thủ cấp S, thậm chí còn liên hệ với sát thủ huyền thoại như Chu Tường.
Vốn dĩ mục tiêu của chúng rất đơn giản, chỉ là một người gốc Trung Hoa, đã từng là sát thủ bậc S, chả nhẽ một tiểu đội như kia không đủ để nghiền nát người này sao?
Nếu không phải ở giữa các xuất hiện thêm chuyện của Hoa Thất, chúng còn nghĩ có khi bây giờ đã lấy được đồ từ tay Tần Quân Dao rồi. Sau đó sẽ phá hết mọi thứ, nhận tiền thưởng rồi đến một hòn đảo nào đó tận hưởng niềm vui cuộc sống.
"Phải làm sao đây?" Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, tốt thất thì cũng tổn thất rồi, quan trọng nhất là phải tìm ra biện pháp.
"Tên Lâm Trạch Dương kia thật sự mạnh tới vậy sao?" Một người lên tiếng hỏi.
"Chúng ta gần như không thể tra ra bất cứ thông tin gì về người này. Cứ như thể có một tấm lưới rộng bao lấy hắn, đã thế lại còn vô cùng chắc chắn. Người của ta chưa thể coi là đối thủ được, thậm chí còn có kẻ móc tấm lưới này với ảo ảnh nữa." Có người nói ra thông tin mình vừa nhận được.
Mọi người lại im lặng.
"Ảo ảnh… Tên Lâm Trạch Dương này… đừng nói hắn là King đấy nhé?" Giọng nói của ai đó run rẩy vang lên.
Người đàn ông đó vừa dứt lời đã ngay lập tức ngậm miệng lại.
Sau đó, không một ai dám nói tiếp về chuyện này. Bởi vì chuyện này không thể xảy ra, tại sao King lại xuất hiện ở đây? Đây không phải mơ thì là gì?
"Chúng ta mà sợ hắn sao? Tôi đề nghị phát lệnh truy sát toàn thành!" Có kẻ nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.
Nhưng sau đó mọi người lại tiếp tục im lặng.
Lệnh truy sát toàn thành ở trong tổ chức sát thủ là lệnh truy sát cao nhất, cũng là lệnh tàn nhẫn nhất.
Nói cho đơn giản dễ hiểu, thì lệnh truy sát toàn thành này là tất cả các sát thủ trên đất nước này cùng tiêu diệt một mục tiêu. Chỉ cần mục tiêu chưa bỏ mạng, không một ai được phép rời đi.
Có nghĩa là giữa hai bên, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết. Không có đường khác.
"Có cần thiết không? Chỉ là một người tên Lâm Trạch Dương thôi mà? Với cả, mục tiêu ban đầu của chúng ta cũng không phải hắn." Một người khác nói, nhưng giọng rất nhỏ, cứ như chính người này cũng không tin vào những gì mình nói.
Cả phòng lại im hơi lặng tiếng.
Là những nhân vật đứng đầu cấp trung của tổ chức, bọn chúng đã trải qua không biết bao nhiêu mưa to gió lớn, thế nhưng không ai nghĩ rằng có một ngày tất cả đều phải đau đầu đến thế, chỉ vì một chàng trai trẻ.
Nếu như là lúc bình thường, đội ngũ của chúng khi đối diện với một số người đứng đầu các quốc gia nhỏ còn có thể cùng nhau nói chuyện thân mật nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...