Bình Vương Thần Cấp

Lâu nhất là lúc chuẩn bị, nhanh nhất là lúc nổ súng, lợi hại nhất chính là lúc giết người. Đó là tôn chỉ* của Ảnh Tử.

*Tôn chỉ: nguyên tắc chính chi phối mục đích hoạt động của một tổ chức.

Quả nhiên, chuẩn bị kỹ lưỡng tỉ mỉ như vậy thì có thể đổi lại một kết quả khiến người ta vô cùng hài lòng. Tất cả đều diễn ra như trong tưởng tượng. Gì mà Lâm Trạch Dương xuất thân bí ẩn khó lường? Nào là sức mạnh vô địch? Lại còn một mình có thể chọi với mấy sát thủ tinh nhuệ?

Thậm chí còn làm khó được người của Cổ thế gia, khiến họ cảm thấy khó giải quyết. Cũng có thể đó là sự thật, Lâm Trạch Dương quả thật rất mạnh. Anh vậy mà còn có thể áp chế được nhóm nhỏ những người kính sợ Cổ thế gia.

Nhưng mấy cái đó thì nói lên được gì chứ? Chẳng phải chỉ để người ta biết người của Cổ thế gia mua danh chuộc tiếng thôi à? Cũng không thể dựa vào việc đó để nói mấy tên sát thủ cấp bậc S đều vô dụng?

Hoặc cũng có thể nói, là do Ảnh Tử ông ta quá mạnh.

Ảnh Tử hít một hơi thật sâu, hơi thở này chạy qua toàn bộ cơ thể ông ta. Giờ phút này, Ảnh Tử như hòa chung làm một với xung quanh. Ông ta là không khí, không khí cũng là ông ta. Máu huyết lưu chuyển kết hợp với hơi thở tạo thành một tiết tấu hoàn hảo.

Đầu ngón tay của Ảnh Tử đặt trên cò súng, đôi mắt sắc bén như đại bàng kia nhìn chằm chằm về phía trước, như thể đã phát hiện ra dấu vết trên mặt đất.

Khẩu Barrett lúc này đây đã qua cải tiến và quả thực xứng với cái danh của nó. Dù là nói về uy lực hay độ chính xác, trong vòng bán kính nghìn mét này thì đố khẩu súng nào khác có thể sánh nổi với nó.

Quan trọng hơn là khẩu Barrett và cánh tay của Ảnh Tử cứ như hòa lại làm một. Khẩu súng là cánh tay của ông ta, mà cánh tay của ông ta cũng chính là khẩu súng.


Trên ban công của khách sạn, có một người bước ra, người này cao khoảng một mét bảy mươi sáu, dáng người hơi gầy. Dưới bóng trăng mờ ảo, mặc dù không thể thấy rõ khuôn mặt của người này, nhưng dựa vào dáng vóc thì có thể khẳng định đây chính là Lâm Trạch Dương!

Hơn nữa cũng bởi vì Hoa Thất còn đang đi sau người này khoảng ba mét!

Hoàn hảo! Hoa Thất cách Lâm Trạch Dương khoảng ba mét. Trong khoảng cách này, tuy rằng khi đạn Barrett nổ tung vẫn có thể gây ra thương tích cho cô, nhưng chắc chắn sẽ không khiến cô bỏ mạng.

Ảnh Tử cảm thấy bản thân quá may mắn, nhiệm vụ của ông ta là trừ khử Lâm Trạch Dương và bắt Hoa Thất, nhưng phải bắt sống. Bây giờ chẳng phải mọi thứ được đúng ý rồi sao?

Tập trung, nín thở lại… Ngón tay của Ảnh Tử kéo cò súng một cách nhẹ nhàng. Khẩu Barrett tuy đã được lắp giảm thanh, nhưng lúc này vẫn tạo ra một âm vang nặng nề, như tiếng động cơ gầm rú của một chiếc xe thể thao, mang theo một cảm giác chấn động khó tả.

Cảm giác này truyền tới bả vai, cùng với sự tê dại do phản lực, còn có loại cảm giác mà một xạ thủ mỗi lần nổ súng đều sẽ có. Ảnh Tử cảm thấy phát súng này quá tuyệt vời.

Trăm phần trăm sẽ trúng mục tiêu!

Thậm chí ông ta chẳng cần nhìn tiếp cũng biết trước cảnh tượng sẽ máu me tanh tưởi thế nào. Đạn của Barrett sẽ nổ tung đầu của mục tiêu thành những mảnh nhỏ, lúc đấy máu và thịt hòa lẫn vào nhau, cả một mảng trời rực đỏ. Mùi máu trong không khí tanh nồng tới mức còn lâu mới tan đi hết.

Bùm!

Quả nhiên, một tiếng nổ trầm vang lên, giống như một quả bóng vỡ, cũng giống tiếng pháo.

Ảnh Tử nhìn một khoảng không toàn màu máu quen thuộc mà quyến rũ kia, khóe miệng nhịn không được nhếch lên. Chỉ là…

Lát sau, đôi mắt ông ta mở to, ánh mắt dán chặt vào người của Hoa Thất. Tại sao lại như vậy?

Hoa Thất không hề chết, thậm chí một vết thương cũng không có, khuôn mặt cũng chẳng bị máu nhuộm đỏ như ông ta tưởng tượng. Cứ như… Cứ như cô biết được đang có một khẩu Barrett hướng về mình, nên đã chuẩn bị trước để tránh vậy!

Sao lại như vậy? Tuy rằng khi Barrett nã đạn có tạo ra âm thanh, thậm chí còn có cảm giác rung chấn trong không khí, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cứ cho là có thể cảm nhận được trước, thì Hoa Thất làm sao có thể phản ứng kịp chứ?

Tất cả chỉ diễn ra không đến một giây, cho dù có phản ứng kịp thì độ nhanh nhẹn của thân thể cũng không thể đạt tới mức này được!

Nhịp tim của Ảnh Tử đột nhiên nhanh lên, ông ta quay đầu lại.

Ngay lúc này, ông ta bỗng có cảm giác cơ thể của mình bị ai đó khoét rỗng… Nhưng… may mắn thay… phía sau không có ai cả.


Ảnh Tử không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn ra. Chỉ vài giây này, toàn thân đã ướt sũng, cứ như được vớt từ đáy sông lên vậy.

Đột nhiên, một lần nữa, ông ta lại quay đầu lại. Cả người lại rơi vào trạng thái căng thẳng. Nếu như so sánh Ảnh Tử với một cây cung, thì đây chắc chắn là một cây cung đã căng hết mức, chỉ cần một chút mưa gió thôi cũng có thể khiến nó đứt.

Ảnh Tử cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Ông ta chỉ biết bản thân đang đổ mồ hôi không ngừng, ướt đẫm từ trên xuống, sinh mệnh hao mòn bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Đôi mắt ông ta cứ dán chặt vào phía sau, nhìn chằm chằm vào người đó.

Đúng vậy, không biết từ khi nào đã có một người đang đứng ngay phía sau Ảnh Tử.

Ảnh Tử là một xạ thủ, mắt nhìn lục lộ*, đối với mỗi một sát thủ mà nói, chính là yêu cầu cơ bản nhất, thêm vào đó còn phải nhạy bén với môi trường xung quanh.

*Lục lộ: thượng (trên), hạ (dưới), tiền (trước), hậu (sau), tả (trái), hữu (phải).

Nói hơi quá một chút, thì những tay xạ thủ đã đạt cấp độ này đã có thể trong vòng bán kính năm mét, nghe được tiếng vỗ cánh dù chỉ là của một con muỗi nhỏ.

Thế nhưng bây giờ, có một người đang đứng ngay sau ông ta, chỉ cách ông ta có ba mét, mà ông ta lại không hề phát hiện!

Ông ta sao có thể không thể lo lắng tới mức này chứ?

Sắc mặt người kia cực kỳ bình tĩnh, lặng như mặt hồ. Không, không thể gọi là mặt hồ được! Mặt nước còn có những gợn sóng lăn tăn, nhưng gương mặt kia phải nói bình tĩnh vô cùng, cứ như thể sẽ không xuất hiện bất kỳ sự dao động nào vậy.

Không có sát khí, không có giận dữ, không căm hận, mà cũng không phải cố ra vẻ mặt lạnh lùng. Gương mặt kia bình thường đến không thể bình thường hơn.


"Cũng không tệ." Lâm Trạch Dương lên tiếng, còn gật đầu với Ảnh Tử.

Đúng vậy!

Người đứng sau lưng của Ảnh Tử chính là Lâm Trạch Dương!

Anh vẫn chưa chết.

Vậy nên, người mà Ảnh Tử ngắm vào đầu ban nãy chắc chắn không phải là anh.

Ảnh Tử không dám hít thở, ông ta cảm giác được sự áp bức tới tận cùng, dù cho đối phương vẫn hành xử rất nhẹ nhàng.

Một lát sau, ông ta mới lấy lại được chút sức lực, hỏi anh một câu mang theo sự tuyệt vọng.

"Cậu là ai?"

Ảnh Tử làm sao có thể tin Lâm Trạch Dương chỉ là một kẻ tầm thường.

Với thứ năng lực và sức mạnh kia, sao người này có thể là hạng người vô danh tiểu tốt chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui