Bình Vương Thần Cấp

Lúc này, Lâm Trạch Dương thật sự trốn không thoát.

Nói cách khác, cho dù bất cứ ai ở vào vị trí của Lâm Trạch Dương hiện giờ đều trốn không thoát.

Nhưng Lâm Trạch Dương chưa bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn. Anh đùa tôi sao? Thân làm Long Vương, gặp hai tên sát thủ thì chạy trốn ư? Mặc dù hai tên này đúng thật là có mấy đồ vật này nọ.

Lâm Trạch Dương hơi bước một chân về phía trước, và duỗi đầu gối, sau đó đột nhiên lao về phía trước.

Bụp.

Một âm thanh nghèn nghẹt vang lên, Lâm Trạch Dương đâm sầm vào người đàn ông trước mặt, sau đó người đàn ông này va vào người đàn ông phía sau. Ngay sau đó đôi mắt của người đàn ông phía trước đột nhiên mở to, khuôn mặt tràn đầy đau đớn, hai chiếc xương sau lưng của hắn ta đã bị gãy, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là con dao của sát thủ ở phía sau đã đâm vào cơ thể hắn và đâm vào trái tim của hắn.

Cơn đau dữ dội khiến khuôn mặt của người đàn ông nhăn nhó nhưng hắn ta không thể phát ra âm thanh nào vì quá đau đớn và cũng vì sức sống đang trôi qua quá nhanh. Mọi thứ diễn ra trong tích tắc, nhanh đến mức hắn ta thậm chí không thể hét lên hay thể hiện sự ngạc nhiên.


Bàn tay quấn lụa của hắn ta là vô địch và chắc chắn có thể khóa tay Lâm Trạch Dương. Kỳ thật hắn đã làm như vậy, nhưng hắn ta không ngờ rằng Lâm Trạch Dương lại không muốn thoát khỏi bàn tay của hắn ta, sự chú ý của Lâm Trạch Dương chưa bao giờ đổ dồn vào hắn ta.

Hóa ra ngay từ đầu Lâm Trạch Dương đã biết tới sự tồn tại của hai tên sát thủ, nhưng anh lại giả vờ không biết, tiện đà lợi dụng bọn chúng.

Đây thực sự là điều mà cả hai tên sát thủ đều chưa từng nghĩ tới, cho dù có từng nghĩ tới điều này thì bọn chúng cũng khó có thể trốn thoát. Bởi vì chuyện này nói thì dễ nhưng làm thì không hề dễ dàng. Đây chính là khả năng nắm bắt thời cơ chính xác, là sức mạnh tuyệt đối, là sự chú ý tuyệt đối đến từng chi tiết.

Trong lúc đó, nếu Lâm Trạch Dương nhanh hơn một chút, hoặc chậm hơn một chút, hoặc góc đánh về phía trước lệch đi một chút, hoặc chỉ cần sức mạnh kém đi dù chỉ một chút thôi, hắn ta cũng sẽ không thành công. Hắn ta không những không thành công mà thậm chí còn có thể nhét một con dê vào miệng cọp, đẩy nhanh tốc độ tiến tới cái chết của chính mình.

Nhưng Lâm Trạch Dương đã làm được, không những thế anh còn làm một cách hoàn hảo.

Lâm Trạch Dương đặt người đàn ông có bàn tay quấn lụa lên ghế, động tác rất bình tĩnh, như đang đối xử với một người bạn đã mất sức do uống rượu quá nhiều, bình tĩnh đến mức đáng sợ. Khuôn mặt Lâm Trạch Dương không chút biểu cảm, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề chớp dù chỉ một lần.

Làm xong tất cả những điều này, Lâm Trạch Dương rốt cuộc nhìn về phía tên sát thủ còn sống, ánh mắt bình tĩnh như trước, giống như một người bình thường đang làm những việc rất bình thường.

Nhưng toàn thân tên sát thủ đều run rẩy, ngay cả bàn tay cầm dao cũng run không ngừng. Lúc này hắn thực sự cảm thấy một loại sợ hãi không tên.

Lâm Trạch Dương đến gần tên sát thủ, sau đó đưa tay ra và nói: "Đưa tay mày ra đây."

Tên sát thủ không biết Lâm Trạch Dương định làm gì nhưng hắn cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, rồi bàn tay cầm dao của hắn vẫn duỗi ra, như thể linh hồn đã không còn là của hắn nữa rồi.

Tách.

Một tiếng động vang lên, tên sát thủ đang muốn hét lên nhưng lại không thể làm được, bởi vì đúng lúc này hắn nhìn thấy đôi mắt Lâm Trạch Dương, cặp mắt ấy luôn bình tĩnh như gương, không chút gợn sóng.


"Trở về nói cho người của mày biết, nếu muốn giết tao, có lẽ phải phái ra sát thủ mạnh hơn. Nhân tiện, mày nên kêu tên ca sĩ kia nhanh chóng rời đi. Tao cảm thấy bài hát vừa rồi hắn ta hát khá hay, hơn nữa chơi guitar cũng không tồi, tao không muốn sau này hắn ta không thể hát hay chơi được những bài hát khác.” Sau khi Lâm Trạch Dương làm xong tất cả những điều này, anh ta khẽ gật đầu với tên sát thủ, rồi tiếp tục bước về phía trước.

Tên sát thủ nhìn bóng lưng Lâm Trạch Dương xa dần, không khỏi nuốt nước bọt thật sâu, sau đó toàn thân đổ sụp xuống ghế. Hắn cảm thấy lưng và đũng quần của mình đã ướt đẫm.

Lâm Trạch Dương nhanh chóng đuổi theo Chu Tường.

Lâm Trạch Dương vừa chặn được ba vụ ám sát và giải quyết được ba sát thủ. Tính thời gian trôi qua không lâu. Mọi chiêu thức giết chóc đều được hoàn thành trong tích tắc, không phải anh sống thì tôi chết. Đây là thế giới của lính đánh thuê, đây là thế giới của những kẻ giết người.

Lúc Lâm Trạch Dương đuổi kịp Chu Tường, Chu Tường đã đứng ở trước mặt Lâm Tử. Nói cách khác, Chu Tường đã đứng trước đám người xã hội đó.

"Mày tới nơi này làm gì." Đầu trọc không khỏi khẽ cau mày. Vừa rồi Chu Tường đã quỳ xuống vái lạy, thậm chí gã còn đá anh ta một cước. Có lẽ anh ta không dám tới đây mới đúng.

"Lâm Tử, anh biết em không thích anh, càng biết rõ em không thích sống chung với loại người như anh, em có mục tiêu riêng của mình, việc theo đuổi trong mắt người khác có thể không tốt lắm, nhưng anh tôn trọng sự theo đuổi của em. Anh chỉ đến đây để nói với em rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn thích em." Chu Tường hít một hơi thật sâu nói với Lâm Tử.

Điều kỳ lạ là vào thời điểm này, khi Chu Tường đối mặt với vài nhân vật hung hãn trong xã hội, anh ta không còn nói lắp nữa, vẻ mặt trông rất nghiêm túc, như thể không hề sợ hãi những ông lớn đó. Nói cách khác, trong mắt Chu Tường không có ai khác ngoại trừ Lâm Tử.


Lâm Tử hơi hơi nhíu mày lại, nhìn Chu Tường nhưng không có cách nào phát ra âm thanh.

"Được rồi, mày nói nhảm nhí cái gì đấy. Tao thấy mày là người đáng thương nên tao sẽ không ra tay với mày. Cút khỏi đây ngay nếu không đừng trách tao không khách sáo." Đầu trọc có lẽ cũng cảm thấy việc đánh đập với một kẻ hèn nhát như Chu Tường thật nhàm chán, nên cũng không nghĩ sẽ ra tay.

Nhưng Chu Tường trong lúc này lại không hề nao núng, anh ta cũng không thèm nhìn gã Đầu trọc, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Tử.

"Mày!" Đầu trọc cảm thấy mình bị phớt lờ, có chút tức giận, gã giơ tay lên và định đánh Chu Tường.

"Đủ rồi" Ngay lúc cái tát của gã đầu trọc sắp được hạ xuống, giọng nói của Lâm Tử đột nhiên vang lên.

Lâm Tử mang vẻ mặt rất lạnh lùng nhìn Chu Tường, nói: “Nếu anh đã biết hết mọi chuyện thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nói thật, nhìn thấy loại người như anh, tôi thấy rất phiền phức. Muốn thực lực không có thực lực, muốn lý lịch không có lý lịch, đến tiền cũng không có, anh chính là kẻ thua cuộc. Tôi không thích anh, sau này đừng để tôi gặp lại anh nữa. Cút khỏi đây ngay.”

Chu Tường như bị sét đánh, đứng yên một chỗ, linh hồn không biết đang bay về đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui