"Sao thế, Lâm đại ca, đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Lúc này, Tiểu Hoa mở mắt ra, nhìn thấy Cổ Nhĩ, trong mắt cô ấy không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.
Lâm Trạch Dương mỉm cười nhìn Tiểu Hoa và nói với cô ấy: "Không có việc gì, có vẻ người này đang gặp chút vấn đề ở đây, hắn ta không biết đường đi về nên đến hỏi đường tôi thôi.”
Tiểu Hoa nhịn không được há miệng, tầm mắt của cô di chuyển từ Lâm Trạch Dương hướng đến Cổ Nhĩ, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.
Khóe miệng Cổ Nhĩ co rút, cả người hắn ta giận đến bốc khói, Lâm Trạch Dương này thật quá đáng, là không coi hắn ra gì, tự coi trọng bản thân mình quá rồi.
Cổ Nhĩ không thể nhịn được nữa, hắn ta giơ một tay lên rồi ép xuống người anh.
Đôi mắt của Cổ Nhĩ trừng to, trong mắt hắn ta, ngoài Lâm Trạch Dương thì không còn có thứ gì khác nữa.
Chuyển động bàn tay của Cổ Nhĩ hướng về phía Lâm Trạch Dương có vẻ rất chậm, hơn nữa cũng có chút khó khăn, giống như một đoạn phim quay chậm, như đang thực hiện một điệu nhảy máy móc.
Nhưng điều kỳ lạ là Tiểu Hoa, người đang theo dõi mọi chuyện vào lúc này, lại sững người ở đó, có thể nói cử động của Tiểu Hoa cũng trở nên chậm chạp.
Không khí xung quanh trở nên rất kỳ lạ, dường như mọi thứ rất nặng nề, giống như có một ngọn núi lớn đang đè xuống, tạo cho người ta một cảm giác bị áp bức vô cùng. Áp lực đè xuống như thể làm chậm lại thời gian và không gian xung quanh.
Chưởng pháp này của nhà họ Cổ có tên gọi rất không nhã nhặn, nó được gọi là thái sơn áp đỉnh. Loại chiêu pháp này mang đến một loại khí thế, một loại khí thế giống như bị thái sơn đè ép vậy.
Vì vậy, đòn đánh này của Cổ Nhĩ trông rất chậm chạp vì hắn ta đang thực sự quá nặng.
Cổ Nhĩ vừa ra tay đã ra tay đòn đánh tuyệt kĩ của nhà họ Cổ, đương nhiên là vì hắn ta đang vô cùng tức giận. Cho nên sau giây phút hắn ta ra tay, Cổ Nhĩ liền cảm thấy có chút hối hận, hắn ta không biết Lâm Trạch Dương sẽ ra sao nếu như đòn đánh này hạ xuống người anh.
Liệu chiếc ghế mà Lâm Trạch Dương đang ngồi có bị sập không? Cổ Nhĩ cho rằng điều này rất có thể xảy ra. Nhưng bây giờ hắn ta đã ra tay rồi thì không có khả năng dừng lại.
Ai bảo anh dám coi thường tôi như vậy, đây là kết quả của việc coi thường tôi, để tôi nhấn chìm xuống tất cả mọi thứ đi.
Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương giơ tay lên.
Anh giơ tay lên một cách rất dễ dàng và tự nhiên, giống như có con muỗi bay loạn xung quanh, sau đó anh mất kiên nhẫn và bắt đầu vung tay một cách tùy tiện.
Nhưng tự nhiên vào lúc này chẳng phải là quá mất tự nhiên sao?
Đôi mắt của Cổ Nhĩ đột nhiên mở to, và sau đó hắn ta cảm thấy bàn tay của Lâm Trạch Dương chạm vào tay mình. Sau đó…
Sau đó, Cổ Nhĩ cảm thấy sức mạnh mà hắn ta đang tập trung trên lòng bàn tay đột nhiên tan biến. Cũng giống như những khối băng ngưng tụ vào mùa đông, chúng đột nhiên biến mất vào một thời điểm nào đó khi mùa xuân đến, những khối băng ban đầu biến thành dòng chảy của sông, mọi thứ đều tự nhiên đến mức thậm chí không ai chú ý tới nó.
Đòn đánh của Cổ Nhĩ mở ra, rồi tự nhiên buông lỏng trên đùi.
Cổ Nhĩ không nhận được bất kì phản ứng nào, thậm chí hắn ta còn cảm thấy như vừa rồi đã không có chuyện gì xảy ra.
"Đại ca Lâm Trạch Dương, anh mau mời hắn ta đi khỏi đây đi, tôi có chút sợ hắn ta." Lúc này giọng nói của Tiểu Hoa cũng vang lên.
Lâm Trạch Dương nhìn về phía Cổ Nhĩ và nói: "Anh có nghe thấy không, anh mau đi đi. Bạn tôi sợ anh rồi, nếu anh còn không đi thì tôi sẽ gọi người tới đấy.”
Cổ Nhĩ sững người đứng đó, ánh mắt hắn ta vẫn dán chặt vào Lâm Trạch Dương, thực ra đến giây phút này hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cổ Nhĩ thậm chí còn có ảo tưởng rằng vừa rồi hắn ta chưa hề xuất chiêu, hắn ta chỉ đang tưởng tượng mọi thứ mà thôi. Nếu không thì tại sao bây giờ hắn ta lại không thể cảm nhận được gì cả?
Bởi vì có chuyện như vậy xảy ra, cơn tức giận trong lòng Cổ Nhĩ đột nhiên tan biến, nên lúc này hắn ta trực tiếp quay người bỏ đi mà không nói thêm lời nào.
Khi Cổ Nhĩ quay lại chỗ Cổ Nhất, hắn ta đã chắc chắn rằng mình vừa xuất chiêu, mà đòn đánh hắn ta nghĩ là sấm sét quả thực đã được Lâm Trạch Dương hoá giải.
Nhưng rốt cuộc tên đó đã sử dụng những kỹ năng gì và làm thế nào anh có thể làm điều đó một cách im hơi lặng tiếng như vậy?
"Cổ Nhĩ, chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Cổ Nhất nói đến lần thứ ba thì Cổ Nhĩ mới ý thức được mình đang làm gì, hắn ta rời mắt khỏi Lâm Trạch Dương và nhìn Cổ Nhất.
Cổ Nhĩ kể lại chuyện vừa xảy ra: “Sư phụ, chiêu thức vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tuyệt kĩ thái sơn áp đỉnh của nhà họ Cổ chúng ta sao có thể hóa giải một cách dễ dàng như vậy? Thái sơn áp đỉnh có khí thế áp chế như núi cao đè ép, không có gì không bị áp chế. Cho dù trình độ võ thuật của tên đó cao hơn con, anh ta cũng không thể hoá giải chưởng pháp của con một cách triệt để và im hơi lặng tiếng như vậy được.”
Cổ Nhĩ rõ ràng không phục và không tin rằng chuyện như vậy sẽ xảy ra, hắn ta chỉ cảm thấy mọi thứ có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Cổ Nhất cau mày, trầm tư, một hồi lâu cũng không nói chuyện.
Bây giờ Cổ Nhất cũng không thể hiểu ra được, chưởng pháp của Cổ Nhĩ quả thực vẫn chưa hoàn hảo và thuần tuý, nhưng hắn đã nắm vững tinh hoa tuyệt kĩ của thái sơn áp đỉnh, năng lượng và tinh thần của hắn ta đã đạt đến trình độ tương đối lão luyện, cộng thêm việc bây giờ Cổ Nhĩ còn trẻ, khí tức mạnh mẽ nhất, cho dù là Cổ Nhất ông ta cũng không thể hoá giải chiêu thức dễ dàng như vậy.
Cuối cùng, Cổ Nhất đã đưa ra kết luận. Có lẽ Cổ Nhĩ đã quá kích động nên không kiểm soát được sức mạnh của mình, hoặc có thể nói là hắn ta đã không thể phát huy được thực lực thực sự của mình. Ngoài ra, Lâm Trạch Dương vừa hay đang ở một trạng thái nào đó nên không bị khí thế của hắn ta áp chế.
Nếu không phải như vậy thì thật sự quá khủng bố. Làm sao một người trẻ tuổi như vậy lại có thể vượt qua tông sư và thủ pháp lại có thể đạt tới trình độ kỹ năng mơ ước như vậy?
Cổ Nhất nói với Cổ Nhĩ suy nghĩ của mình.
Cổ Nhĩ gật đầu, cho rằng chắc chắn là như vậy. Sau đó hắn ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi và muốn thách đấu Lâm Trạch Dương một lần nữa. Thân là đệ tử truyền thừa của nhà họ Cổ, hắn ta lại thua một đệ tử của gia tộc ẩn giấu, chuyện này sao có thể tha thứ được?
Cổ Nhất gọi Cổ Nhĩ đứng lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc rồi nói: "Sau này có cơ hội, con có thể tìm lại anh ta. Đừng lo lắng, những người như anh ta chắc chắn không phải là người vô danh tiểu tốt, sẽ dễ dàng tìm thấy thôi. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình hỗ trợ con. Nhưng mà con cũng đừng quên, mục đích lần này của chúng ta là gì, đừng vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà làm nhiễu loạn dự định của chúng ta.”
Mặc dù Cổ Nhĩ vẫn rất không phục nhưng cuối cùng hắn ta cũng gật đầu sau khi suy xét kỹ càng, hắn ta biết chuyện mà ông nội nói rất quan trọng.
Trên thế giới này không bao giờ có người mạnh nhất, chỉ có người mạnh hơn. Cho dù là nhà họ Cổ bọn họ, vẫn sẽ phải chịu một số hạn chế nhất định, thậm chí là uy hiếp, mà việc nhà họ Cổ bọn họ phải làm bây giờ có liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Cổ.
So với điều này, Lâm Trạch Dương dường như đã trở nên không còn quan trọng nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...