Ông cụ Lâm không ngừng lắc đầu xem thử, cảm thấy như chắc chắn mình đang xuất hiện ảo giác rồi.
Quả nhiên, bóng dáng ở phía trước cũng không tính là rất cao lớn, thậm chí cũng không cao hơn mình bao nhiêu, hơn nữa thoạt nhìn qua cơ thể vẫn hơi gầy, giống như là…
Chờ đã, người này không phải là…
“Lâm Trạch Dương, sao cháu lại ở đây.” Lâm Trạch Dương quay đầu lại, rốt cuộc ông cụ Lâm cũng thấy rõ dáng vẻ của Lâm Trạch Dương, kinh ngạc kêu lên.
“Không phải cháu đã nói hôm nay sẽ đến tìm ông sao, đúng là ông lẩm cẩm cả rồi. Yên tâm đi, cháu đã ăn tối rồi, ông không cần mời cháu ăn tối đâu. Nhưng mà, ông đừng hòng trốn bữa khuya với cháu đấy.” Dáng vẻ của Lâm Trạch Dương giống như biết ông ấy đang suy nghĩ cái gì.
Trong lúc nhất thời ông cụ Lâm cũng trở nên ngẩn người, thật sự không biết nên trả lời Lâm Trạch Dương như thế nào, nói về vấn đề này trong tình huống như hiện tại có phải có hơi không thích hợp không?
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của ông cụ Lâm lại trừng lên lần nữa, nhìn Lâm Trạch Dương nói: “Làm sao cháu có thể tiến vào nơi này?”
Slender Monkey dẫn theo hơn trăm cấp dưới, chưa tính Lâm Trạch Dương chỉ là người bình thường, cho dù Lâm Trạch Dương là cảnh sát thì cũng không thể tiến vào nơi này được, hai gã cảnh sát bị kéo vào nơi này vừa rồi chính là minh chứng.
Nghe được câu hỏi này, lông mày của Slender Monkey cũng nhướng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, hắn ta cũng rất tò mò.
“Đương nhiên là đi vào rồi, chẳng lẽ cháu còn có thể bay sao.” Lâm Trạch Dương liếc mắt nhìn ông cụ Lâm một cái, cảm thấy ông cụ Lâm càng ngày càng không đáng tin rồi, ngay cả vấn đề này cũng có thể hỏi.
Ông cụ Lâm lại sững sờ một lần nữa, hoàn toàn không biết phải nói gì vào lúc này, tư duy của Lâm Trạch Dương vẫn trong sáng không dính chút bụi trần nào như vậy, hoàn toàn không ở cùng một tần số với người bình thường.
“Anh là ai?” m thanh của Slender Monkey vang lên, hắn ta không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Trạch Dương có thể tiến vào đây thì vô cùng kỳ lạ, đối với tình huống kỳ lạ như vậy, đương nhiên Slender Monkey phải cẩn thận, cho nên không ra tay ngay.
“Lại là mấy câu hỏi này nữa sao, thôi quên đi, để tôi giới thiệu đôi chút về bản thân một lần nữa, tôi tên là Lâm Trạch Dương. Hãy nhớ rằng, đừng hỏi tôi câu hỏi này một lần nữa.” Thật sự Lâm Trạch Dương cảm thấy rất phiền, giống như mỗi lần đều có người tự hỏi mình câu hỏi này.
“Anh làm gì ở đây?” Tròng mắt của Slender Monkey đảo vài vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở hợp đồng trên tay Lâm Trạch Dương.
“Phải là tôi hỏi anh đang làm gì mới đúng. Tôi nhìn thấy ông già này hình như không muốn ký văn kiện, anh đang muốn ép bức ông ấy sao?” Ánh mắt của Lâm Trạch Dương cũng nhìn chằm chằm Slender Monkey.
Trong nháy mắt đôi mắt của Slender Monkey trở nên u ám, bao năm qua làm việc chưa từng để người khác vào tầm mắt, khiến cho giờ đây, đôi mắt hắn ta trở nên vô cùng khẩn trương.
Nhưng hình như Lâm Trạch Dương lại chẳng thèm để ý chút nào.
Tình huống này khiến Lưu Cung đang ngồi ở đây cũng phải rơi cằm xuống đất, trong đầu không ngừng xuất hiện một câu hỏi, rốt cuộc người này là ai, sao cậu ta lại dám đấu mắt với Slender Monkey, hơn nữa hình như khí thế cũng không hề thua kém.
“Nếu như tôi nói, nhất định hôm nay ông Lâm phải ký vào văn kiện này, anh sẽ làm thế nào.” Khóe miệng của Slender Monkey hơi cong lên, một bên tay không ngừng mở ra rồi lại siết chặt.
Người quen của Slender Monkey đều biết, nếu Slender Monkey làm hành động này thì chắc chắn là đang rất tức giận, cho dù làm thế nào cũng không kìm lại được. Slender Monkey quả thực chính là một con mãnh hổ đói khát, không ai có thể ngăn cản được, thậm chí là Trương Dân.
Roẹt roẹt roẹt.
Một tiếng xé rách véo von đột nhiên vang lên. Lâm Trạch Dương xé rách văn kiện thành mảnh nhỏ, sau đó giơ hai tay lên, những mảnh vụn kia lập tức bay tán loạn trong không trung.
Trên bầu trời như có một cơn mưa rơi xuống, những mảnh giấy thoạt nhìn lại vô cùng xinh đẹp, giống như một chú bướm đang bay múa.
“Vậy bây giờ tôi xé bỏ bản hợp đồng này, mấy người cũng không còn cách nào để ông Lâm ký ha ha, có phải tôi rất là thông minh không?” Lâm Trạch Dương lộ vẻ mặt tươi cười với Slender Monkey.
Gương mặt Slender Monkey u ám như màn đêm đen kịt đưa tay lên sẽ không thấy năm ngón, dường như chỉ trong nháy mắt không khí xung quanh đã trở nên ngột ngạt, ai đứng bên cạnh hắn cũng đều không thể thở được.
Đôi mắt gắt gao của Slender Monkey nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, trên cổ hắn đã nổi lên gân xanh luôn rồi, hơn nữa còn không ngừng giật, rõ ràng là đã vô cùng tức giận rồi, như núi lửa sắp phun trào vậy.
Mọi người đều cảm thấy sợ hãi, chưa từng có ai thấy dáng vẻ này của Slender Monkey. Kế tiếp hẳn là sẽ có một trận cuồng phong bão táp quét đến.
“Sao lại nhìn tôi như vậy, muốn đánh nhau với tôi thì đến đây. Yên tâm, tôi sẽ không chủ động đánh anh. Đằng sau anh là cảnh sát. Tôi không muốn bị bắt. Vả lại tôi là một người hiền lành tốt bụng. Nhưng nếu anh ra tay trước, mọi thứ sẽ khác. Sao rồi, anh còn dám nữa không?”
Lâm Trạch Dương cười ha hả nhìn Slender Monkey, dáng vẻ quả thực không thể gợi đòn hơn nữa.
Hơi thở của Slender Monkey đã trở nên dồn dập, ngực không ngừng phập phồng, rõ ràng là muốn ra tay lắm rồi.
“Slender Monkey.” Lưu Cung đột nhiên hét lớn lên một tiếng, sau đó đi về phía trước, ông biết rõ Slender Monkey sẽ thật sự dám giết người, Lưu Cung cũng không thể trơ mắt nhìn Lâm Trạch Dương chết trước mặt mình được.
Slender Monkey quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Cung, dáng vẻ như thể không để ý gì nhiều, sau đó lại nhìn Lâm Trạch Dương, nói: “Tôi nhớ kỹ, anh tên là Lâm Trạch Dương. Tạm thời trong khoảng thời gian này anh sẽ không rời khỏi thành phố Quảng Bắc, tôi hy vọng tốt nhất là anh không rời khỏi đầy. Bởi vì sau đây tôi sẽ tiếp đãi anh rất tôi. Tôi còn chưa hoàn thành nghĩa vụ của một người địa phương nữa cơ mà.”
Slender Monkey nói chuyện, khóe miệng đều run hết cả lên.
“Được thôi, đến lúc đó nhất định anh phải mời tôi đi ăn ngon đấy.” Lâm Trạch Dương mỉm cười trả lời.
“Tốt, anh nói vậy thì được thôi. Vậy, hẹn gặp lại anh sau.”
Nói xong, Slender Monkey lập tức xoay người sải bước đi về phía trước. Lúc đi ngang qua Lưu Cung, Slender Monkey dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Lưu Cung, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước lần.
Lúc này ông cụ Lâm và vị thầy giáo kia mới dám hít thở, sau đó hai người lại ngã xuống đất. Lưu Cung cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tên khốn kia lợi hại như vậy à?” Sau khi yên vị trong xe, nghe được chuyện từ miệng cấp dưới thì lông mày không ngừng nhảy dựng.
“Nhưng cho dù có lợi hại như nào thì chuyện võ công giang hồ cũng không phải để giỡn chơi như vậy. Chờ đi, bây giờ chúng ta về chỗ đại ca Trương Dân trước, kể mọi chuyện vừa rồi cho đại ca Trương Dân. Sau đó…”
Slender Monkey lại nghiến răng nghiến lợi, Lâm Trạch Dương, tao nhất định sẽ cho mày nếm được mùi vị dám khiêu khích tao.
Ngay sau đó, chiếc xe di chuyển về phía trước, nhanh chóng rời đi và biến mất ở cuối đường cao tốc.
Lâm Trạch Dương và ông cụ Lâm cùng tiến vào trong phòng, mà Lưu Cung do dự một hồi lâu, vẫn không đi theo, rời đi luôn.
Lưu Cung rời đi nhưng trong lòng lại vô cùng phức tạp, quả thật ông rất muốn nói với Lâm Trạch Dương mấy câu, rất muốn biết rốt cuộc Lâm Trạch Dương là người như thế nào.
Thậm chí, trong đầu Lưu Cung còn xuất hiện một loại suy nghĩ, có lẽ nếu có Lâm Trạch Dương gia nhập, cục diện ở Quảng Bắc sẽ hoàn toàn thay đổi.
Đương nhiên, suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Lưu Cung đã lắc đầu nguầy nguậy, phủ định loại suy nghĩ si tâm vọng tưởng này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...