Thành phố Quảng Bắc không được coi là thành phố tuyến một, thậm chí còn không được tính là thành phố tuyến hai, kinh tế có phần lạc hậu, vì thế cuộc sống người dân không hề tốt, nên có rất nhiều đứa trẻ phải sống lang thang.
Nhưng cũng không biết nguyên nhân là do lịch sử, hay là nguyên nhân về địa lý hoặc có thể do kinh tế chưa đủ phát triển. Bên này có cực kỳ nhiều xã hội đen, hầu như bất cứ khi nào ra đường đều có thể nhìn thấy một nhóm xã hội đen đi tới đi lui ở đây.
Lâm Trạch Dương đến thành phố Quảng Bắc sớm hơn so với dự kiến. Khi anh xuống máy bay, không ngờ chỉ mới năm giờ chiều.
Lâm Trạch Dương đã biết địa chỉ nơi ở hiện tại của ông cụ Lâm, nhưng không trực tiếp tới tìm ông cụ Lâm, mà định tìm bừa một nơi để dùng bữa, khỏi phải làm phiền ông cụ Lâm.
Lâm Trạch Dương đến một ngôi làng ở trung tâm thành phố gần nơi ở của ông cụ Lâm, tìm đại một quán cơm bước vào.
Môi trường trong quán cơm này không tốt, lại còn rất nhỏ, đúng là một quán cơm ruồi nhặng xứng với tên thực.
Lâm Trạch Dương mặc kệ liền gọi một món xào rồi bắt đầu ăn.
Lâm Trạch Dương đang ăn nửa chừng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài quán cơm. Lâm Trạch Dương không khỏi ngạc nhiên.
Có sáu thanh niên đang đuổi theo hai thanh niên khác.
"Đứng lại, có bản lĩnh thì đừng chạy, dám đến chỗ tao gây chuyện, hèn nhát bỏ chạy thì mày tính là anh hùng gì chứ." Một người trong sáu thanh niên đuổi theo hét lớn, tiện tay cầm trái cây ở cửa hàng hoa quả gần đó ném về phía trước.
Bản lĩnh hai thanh niên đằng trước cũng không tồi, phản ứng rất nhanh nhẹn, lập tức né tránh.
"Hừm, mày cho rằng tao là thằng ngốc à. Hai người đánh với sáu người có bản lĩnh thì đấu tay đôi này. Đừng ra vẻ mình rất lợi hại, chúng mày là đám hèn nhát." Một trong hai người phía trước hét ra sau, tốc độ không những không giảm xuống, ngược lại còn chạy nhanh hơn.
Sau đó đám người này đi về phía xa.
Nơi này an ninh trật tự hình như không được tốt lắm, nơi đây đã là trung tâm thành phố rồi mà, mặc dù chỉ là một cái làng ở trong trung tâm thành phố, nhưng an ninh trật tự chắc cũng không khác mới đúng chứ, làm sao có thể xảy ra chuyện rượt đuổi đánh nhau trên đường như vậy? Nếu sống ở thành phố của Lâm Trạch Dương, chuyện đó đơn giản sẽ không thể xảy ra.
Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, tiếp tục ăn. Một lúc sau, lại có thêm hai nhóm người đi ngang qua quán cơm, lại đuổi theo và đánh nhau.
Lâm Trạch Dương dừng bữa ăn lại, chỉ trong mười phút mà gặp phải ba chuyện như vậy rồi.
"Xem ra nơi này thật sự không an toàn." Lâm Trạch Dương đặt bát đũa xuống, lắc đầu và cảm nhận nói một câu như vậy.
"Ông chủ, thanh toán. Mười hai tệ phải không." Vừa nói, Lâm Trạch Dương lấy ra mười hai tệ, đặt lên bàn, chuẩn bị rời đi. Nhưng không ngờ rằng lại bị bà chủ chặn đường.
Bà chủ là một người phụ nữ mập mạp, chỉ thấp hơn Lâm Trạch Dương một chút, vì phát triển bề ngang rất kinh khủng, nên nhìn trông giống như một núi thịt, khỏe hơn Lâm Trạch Dương không biết bao nhiêu luôn.
Bà chủ nhìn Lâm Trạch Dương rồi mỉm cười, nhưng lại không nói gì.
Bị bà chủ nhìn như vậy, Lâm Trạch Dương bất giác run run, thật sự sợ một ngọn núi như vậy đè lên mình lắm.
"Bà chủ có chuyện gì sao?" Lâm Trạch Dương dè dặt hỏi.
Bà chủ gật đầu, nói: “Cậu vẫn chưa trả tiền bữa ăn.”
“Không phải nãy tôi để trên bàn rồi sao?” Lâm Trạch Dương chỉ vào mười hai tệ đặt trên bàn.
“Không đủ đâu.” Bà chủ vẫn mỉm cười.
Lâm Trạch Dương nghĩ đi nghĩ lại, chợt nhận ra, nói: "Mấy người còn thu tiền trà à? Tiền trà một tệ hay là hai tệ, nếu nói từ sớm, tôi sẽ không gọi món xào mười hai tệ đắt tiền như vậy."
Lâm Trạch Dương nhìn thực đơn gọi món, lúc này cảm thấy hơi đau, nhưng vẫn lấy ra hai tệ.
Bà chủ vẫn đứng trước mặt Lâm Trạch Dương, vẫn mỉm cười, khuôn mặt đầy mỡ giống như một đầu lợn, thật sự khiến người ta thấy khiếp sợ.
"Sao vậy? Chẳng lẽ mấy người còn muốn tính tiền trà năm tệ sao?" Lâm Trạch Dương ngạc nhiên đến mức trợn tròn hai mắt.
" Ngạc nhiên đấy, tôi nói này, đây chính là một tên nhóc ngu ngốc." Đột nhiên lại có một giọng nói khác vang lên, có một người đàn ông to lớn từ trong bếp đi ra.
Khi nhìn thấy người đàn ông này, Lâm Trạch Dương cảm thấy nhẹ nhõm. Cũng chỉ có người đàn ông thế này mới có thể xứng với một người phụ nữ như vậy.
Người đàn ông bước ra khỏi bếp, cao hơn Lâm Trạch Dương nửa cái đầu, thân hình mập mạp khiến người ta tưởng rằng anh ta là đầu con lợn béo đang đứng. Nếu như nói bà chủ là ngọn núi, vậy thì ông chủ cũng là núi cao.
Vẻ mặt ông chủ rất nghiêm túc, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, trong tay cầm một con dao làm bếp, nhìn có vẻ không thân thiện.
"Một trăm tệ. Tôi thấy cậu khá đẹp trai, còn da mỏng thịt mềm, nên tôi chỉ lấy của cậu một trăm tệ thôi." Bà chủ nói với Lâm Trạch Dương.
"Cái gì?" Lâm Trạch Dương không giấu nổi sự ngạc nhiên, ăn một món xào cần một trăm tệ.
"Chi bằng bà đi cướp đi." Lâm Trạch Dương biết mình đã vào phải một quán ăn giết người cướp của.
Mắt ông chủ đột nhiên trợn tròn, tay cầm chặt con dao làm bếp, nói: "Cậu không muốn đưa cho tôi thêm?."
"Được rồi, được rồi, không cần hù dọa chàng trai trẻ. Chàng trai, chúng tôi thu cậu một trăm tệ thật sự không đắt. Vừa rồi cậu cũng nhìn thấy rồi, có ba trăm người đánh nhau đi ngang qua chỗ chúng tôi, cậu cho rằng nếu không phải chúng tôi bảo vệ cậu, thì cậu có thể ăn uống đàng hoàng không? Chúng tôi đã ngăn cản đám người đó, thu phí cậu ba mươi tệ. Đây được coi là đắt sao? Ngay từ đầu, giá bữa ăn là mười hai tệ, tôi chỉ thu cậu mười tệ. Tôi tính hời cho cậu đấy chứ.”
Bà chủ giải thích cho Lâm Trạch Dương, nghe thì có vẻ rất hợp lý.
Lâm Trạch Dương thậm chí cũng không tìm được lý do phản bác lại.
Nếu là người khác, khi đối mặt với một ông chủ có vẻ dữ dằn và hung ác như vậy, trong tay ông chủ lại có vũ khí, còn có một tràng những cái cớ, chắc chắn cũng sẽ đưa một trăm tệ.
Nhưng làm sao Lâm Trạch Dương có thể đưa chứ, chẳng qua là một trăm tệ, cái này với muốn lấy mạng anh có khác gì đâu.
"Không đưa." Lâm Trạch Dương nghĩ không được lý do nào hay cả, cứ thế nói.
"Cậu thật sự không đưa, chốc nữa nếu bị thương rồi, tôi cũng không giúp được cậu đâu." Bà chủ bất giác nheo mắt lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
"Tôi cứ không đưa đấy." Lâm Trạch Dương rất kiên quyết, trên đời này không ai có thể khiến Lâm Trạch Dương dễ dàng từ trong túi mốc tiền ra.
Rầm.
Một tiếng thụp vang lên.
Ông chủ đem sự nghi ngờ của mình chặt xuống bàn, con dao làm bếp cắm thẳng vào bàn. Nếu không phải con dao làm bếp sắc bén, thì là sức lực ông chủ rất lớn, từ tình huống trước mắt xem ra, có lẽ cái sau.
“Bây giờ cậu phải đưa tôi năm trăm tệ vì cậu đã làm hỏng cái bàn này.” Ông chủ nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, giống như một con sói đói sắp ăn thịt người.
"Ông muốn gài bẫy tôi" Lâm Trạch Dương cuối cùng đã hiểu rõ, lại không thể không trừng hai mắt.
"Cậu thích nói thế nào thì nói, cậu phải đưa tôi năm trăm tệ. Nếu không thì cậu đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này." Ông chủ dồn về phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...