Bình Vương Thần Cấp

Lúc Trần Bá Trực nhìn thấy Lâm Trạch Dương thì không khỏi cảm thấy sửng sốt. Vẻ mặt của ông ta đột nhiên trở nên rất phong phú, hiện lên một sự chán ghét không rõ ràng, cũng có một chút cảm giác đau buồn từ tiền bối đến hậu bối, nhưng nhiều nhất vẫn là ngoài dự đoán.

Trần Bá Trực rất hài lòng với biểu hiện hiện tại của mình, ông ta đã được huấn luyện từ trước, ông cảm thấy nếu đây thực sự là một đoạn phim, có lẽ chỉ cần có người nhìn vào mắt ông ta một cái cũng có thể chấm cho ông ta giải thưởng dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất quốc tế.

Lâm Trạch Dương không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Bá Trực, sau đó, anh mỉm cười nhìn Trần Bá Trực, xua tay nói: “Xin chào Trần Bá Trực, ông cũng tới ăn cơm à?”

Trần Bá Trực lại bị làm cho bất ngờ, ông ta đã tưởng tượng ra hành động của Lâm Trạch Dương khi nhìn thấy anh vô số lần. Lần cuối cùng mọi người ăn tối cùng nhau, kết quả đương nhiên là mọi người chia tay nhau trong bầu không khí không mấy vui vẻ. Dưới tình huống này, Lâm Trạch Dương ít nhiều sẽ cảm thấy giận chính mình và trở nên tự trách mới đúng kịch bản chứ nhỉ?

Ngoài ra, hai ngày nay còn xuất hiện thêm chuyện của chiếc khăn quàng cổ nữa, mặc dù Trần Bá Trực không nói rõ ra rằng Lâm Trạch Dương không kính trọng tiền bối, nhưng nếu như là một người bình thường có cách nghĩ theo lối thường, mấy ai có thể không nhận ra ẩn ý đó cơ chứ?

Cho nên lúc này, ngay cả kẻ ngốc cũng sẽ cho rằng Trần Bá Trực cố ý hãm hại Lâm Trạch Dương, để Lâm Trạch Dương gặp khó khăn. Lúc này, chẳng lẽ Lâm Trạch Dương lại không trở nên tức giận sao?

Sắc mặt hiện tại của Lâm Trạch Dương trông rất bình tĩnh, giống như tình cờ gặp được một người bạn lâu ngày không gặp, sau đó vui vẻ tay bắt mặt mừng vậy…

Điều này khiến Trần Bá Trực tự nhiên sinh ra một cảm giác nghi ngờ rằng người trước mặt này không phải Lâm Trạch Dương mà ông vốn biết.


Đợi đến lúc Trần Bá Trực kịp phản ứng lại, Lâm Trạch Dương đã đi về phía Thu Lai rồi.

“Chờ một chút!” Trần Bá Trực vội vàng ngăn cản Lâm Trạch Dương lại, ông ta chuẩn bị một màn diễn xuất kỹ càng như vậy, làm sao cam tâm để chuyện này kết thúc ngay trước cả khi nó chưa được bắt đầu chứ?

Lâm Trạch Dương quay lại, nhìn Trần Bá Trực với vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Trần Bá Trực, ông cần tôi giúp cái gì à? Hay là ông muốn đãi tôi bữa tối, nhưng tiếc quá! Tôi vừa mới ăn xong ban nãy rồi…”

Khóe miệng Trần Bá Trực sau khi nghe hết những lời Lâm Trạch Dương nói xong liên tục co giật, trong lúc nhất thời ông ta lại chẳng thể nghĩ ra một lý do chính đáng nào để giữ chân Lâm Trạch Dương cả.

“Lâm Trạch Dương, gần đây tin tức về cậu trên Internet rất tệ. Tuy nhiên, cậu cũng đừng bận tâm quá nhiều, hãy cố gắng là chính mình là đủ rồi! Để có thể thăng tiến trong làng giải trí này, điều quan trọng là tạo được dấu ấn cá nhân của mình!” Trần Bá Trực nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể nói như vậy.

Lâm Trạch Dương nhẹ gật đầu, nói: “Cảm ơn ông đã quan tâm, nhưng thành thật mà nói, tôi thực sự không có ý định phát triển trong làng giải trí, để người khác muốn nói gì thì nói đâu. Nhưng mà tôi muốn hỏi, chuyện này không liên quan tới ông Trần Bá Trực phải không?”

Trái tim Trần Bá Trực đập thình thịch, cảm giác toàn thân đều trở nên run rẩy dữ dội, ông ta thật sự lo sợ rằng Lâm Trạch Dương có thể biết được cái gì đó có dính líu tới mình trong vụ hãm hại anh chẳng hạn.


Nhưng nhìn nụ cười bình tĩnh trên mặt Lâm Trạch Dương, Trần Bá Trực đột nhiên thấy bình tĩnh lại, rất nhanh sau đó, ông ta lại có cảm giác hơi tức giận. Rốt cuộc là chuyện quái gì thế này?

Không phải ông ta đến đây với mục đích chính là làm phiền Lâm Trạch Dương sao? Không phải ông ta đến để làm Lâm Trạch Dương khó chịu sao? Tại sao bây giờ lại đổi ngược lại là Lâm Trạch Dương khiến cho ông ta cảm thấy khó chịu thế này? Tại sao ông ta lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi như vậy?

Nhưng Trần Bá Trực lại đau khổ mà phát hiện ra rằng hiện tại bản thân không có lý do gì để đi gây khó dễ cho Lâm Trạch Dương cả.

“Lâm Trạch Dương! Anh chính là tên Lâm Trạch Dương dám tố cáo Trần Bá Trực!” Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, từ trong nhóm fans của Trần Bá Trực.

Như đã đề cập trước đó, những người này đều là fans trung thành nhất của Trần Bá Trực, cho nên đương nhiên bọn họ nhận mọi tin tức về hành động và lời nói của Trần Bá Trực rất nhanh, ngay tức khắc đã chạy đến đứng về phía ông ta.

Ngay lúc này, tất cả fans hâm mộ đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương, trong mắt mấy người đó đều hiện lên sự tức giận, giống như là bầy sói đang nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, có vẻ như chỉ cần Lâm Trạch Dương cử động một cái nhẹ thôi, họ sẽ ngay lập tức lao về phía Lâm Trạch Dương, xé xác Lâm Trạch Dương ra thành nhiều mảnh được vậy.

Lâm Trạch Dương nhìn những người hâm mộ này, sau đó anh mỉm cười và nói: “Tôi đúng là Lâm Trạch Dương. Lần trước khi chúng tôi ăn tối, tôi cũng nói vài lời không nên với Trần Bá Trực, cho nên có thể tôi chính là Lâm Trạch Dương mà mọi người hay nói tới. Mấy người có thể nhận ra tôi sao?”


Giọng điệu của Lâm Trạch Dương rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng rất thản nhiên, giống như đột nhiên có người bắt chuyện bên đường nên anh đã đáp lại một cách lịch sự vậy.

Vốn dĩ những người hâm mộ này đang rất kích động, tất cả họ đều trong trạng thái sẵn sàng đứng ra bảo vệ thần tượng Trần Bá Trực của mình, bọn họ nhất định phải lấy lại được hình tượng đã mất của thần tượng mình từ Lâm Trạch Dương. Nhưng bây giờ…

Chuyện gì đang xảy ra trong bầu không khí này vậy? Người đáng lẽ ra phải tức giận lại không thể tức giận được?

Các fans lúc này cũng cảm thấy kì lạ, tình thế bây giờ có hơi kì quặc một chút. Bọn họ và Lâm Trạch Dương cứ như vậy mà người nhìn ta ta nhìn người, không biết nên làm gì tiếp theo mới phải...

Lúc này Trần Bá Trực cũng thực sự cảm thấy chán nản, tại sao ông ta lại gặp rắc rối với một người như Lâm Trạch Dương chứ? Tại sao anh chàng này không hành động theo lẽ thường? Tại sao đối với ánh mắt chất vấn của người khác, anh ta lại chẳng hề tức giận một chút nào cả?

Đột nhiên, Trần Bá Trực lại cảm thấy không thể hiểu nổi, lần trước ăn tối thái độ của ông ta không hề kiêu ngạo, vì sao Lâm Trạch Dương lại tức giận với ông ta như vậy?

“Được rồi, đừng kích động, lần trước Lâm Trạch Dương nói sai về tôi cũng không phải là cố ý mà. Người trẻ tuổi bây giờ có ai là không bốc đồng đâu, chúng ta nên hiểu điều đó, đừng chấp nhặt cậu ấy làm gì!” Trần Bá Trực quả nhiên đúng là Trần Bá Trực, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, lại bắt đầu dẫn dắt câu chuyện thêm một lần nữa.

Đúng như dự đoán, những người hâm mộ đó ngay lập tức lại nổi giận đùng đùng, ánh mắt họ lại dán chặt vào Lâm Trạch Dương với vẻ tức tối.

“Cái tên Lâm Trạch Dương nhà anh! Nhất định anh phải cho chúng tôi lời giải thích rõ ràng mới được! Anh cho rằng anh là người trẻ tuổi nên có thể tùy tiện xúc phạm tới người khác rồi trở nên vô tội được sao? Anh có biết Trần Bá Trực là ai không? Anh đừng có nghĩ rằng Trần Bá Trực là người dễ nói chuyện cho nên anh có thể tùy tiện ăn nói xằng bậy trước mặt ông ấy, anh nhất định phải xin lỗi Trần Bá Trực! Nếu không, chúng tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!” Có một fan hâm mộ không chịu được lớn tiếng hét lên.


Sau đó tất cả fans của Trần Bá Trực đều gật đầu đồng ý, thể hiện sự chấp thuận. Nếu bây giờ Lâm Trạch Dương chịu xin lỗi, như vậy thì để nể mặt Trần Bá Trực, họ sẽ không tiếp tục tranh cãi với Lâm Trạch Dương nữa, thậm chí còn có thể giúp đỡ Lâm Trạch Dương đi con đường kiếm ăn trong giới giải trí được dễ dàng hơn cũng được, dù sao thì có vẻ như Trần Bá Trực cũng rất coi trọng Lâm Trạch Dương này.

Thấy cảnh này, Nicole cũng thở phào nhẹ nhõm, tình hình hiện tại có thể nói là rất tốt, chỉ cần Lâm Trạch Dương chịu hạ mình xin lỗi, ngay cả những tin đồn bất lợi về Lâm Trạch Dương trên Internet mấy bữa nay cũng có thể dễ dàngdìm xuống được.

Lúc này Trần Bá Trực cảm thấy hơi khó chịu, những người hâm mộ này của mình đang làm cái quái gì vậy? Nếu bọn họ làm như vậy, không phải thế sẽ biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có rồi sao?

“Có lẽ các bạn đã hiểu lầm rồi!” Lâm Trạch Dương chân thành nhìn về phía người hâm mộ của Trần Bá Trực, bắt đầu nói.

Những người hâm mộ đó lại gật đầu, xem ra Lâm Trạch Dương này cũng không kiêu ngạo như trong lời đồn, khó trách Trần Bá Trực coi trọng anh như vậy, về sau nên chú ý tới anh nhiều hơn!

Sắc mặt Trần Bá Trực lại càng trở nên khó coi hơn nữa...

“Vừa rồi các bạn đã dùng từ sai rồi! Lần trước không phải là do tôi kích động nên mới nói Trần Bá Trực như mọi người nói đâu, lúc đó tôi nói vậy đúng thật là do cố ý đó! Bởi vì Trần Bá Trực đã làm sai, cho nên tôi mới nói lời khó nghe như vậy với ông ấy. Tuy nhiên tôi là người có tấm lòng rộng lớn mà, cho nên tôi không có chấp nhặt với Trần Bá Trực thêm đâu, chuyện gì đã qua rồi thì cho nó qua luôn đi!”

Lâm Trạch Dương nói xong, nở nụ cười thật tươi với Trần Bá Trực, như muốn nói: “Ông không cảm thấy rất may mắn khi gặp được một người tốt bụng như tôi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui