Bình Vương Thần Cấp

Quản lý Hoàng chắc chắn là tinh anh xã hội, bất kể là bằng cấp xuất thân, tính hoàn chỉnh của tri thức, ngay cả mạng lưới mối quan hệ rộng rãi hiện tại đều chứng minh điểm này.

Quản lý Hoàng cũng hiểu rõ bản thân mình như vậy nên ông ta chưa bao giờ ăn nói thô tục. Bởi vì chửi thề thực ra là thủ đoạn tấn công người khác kém hiệu quả nhất. Nhưng bây giờ trong đầu quản lý Hoàng chỉ có ba chữ xuất hiện, MMP(*).

(*): Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”

Quả thật Lâm Trạch Dương khiến ông ta không còn gì để nói nữa rồi.

Trên thế giới này sao lại có kẻ ngốc tự cho mình là đúng như vậy? Chẳng lẽ không nhìn thấy bầu không khí hiện tại sao? Trên mặt ông ta đều đã muốn viết chữ 'Tôi không chào đón cậu'? Vậy mà Lâm Trạch Dương còn tự nhiên như vậy.

Quản lý Hoàng hít một hơi thật sâu, nếu không ông ta cảm thấy mình sẽ trực tiếp ngất đi.

Triệu Vũ Yên cũng cảm giác được bầu không khí hiện tại có gì đó không đúng, cô ấy cảm thấy dường như quản lý Hoàng có một số suy nghĩ không không an phận với mình, trong lòng không khỏi có chút cảm giác khó chịu.

"Mọi người còn đứng làm gì, ngồi đi, ngồi đi, mau ngồi xuống, chúng ta ăn cơm." Lâm Trạch Dương như đã trở thành chủ nhân của nơi này, bắt đầu tiếp đón hai người.

Quản lý Hoàng lại hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống, Triệu Vũ Yên tự nhiên cũng ngồi xuống.

Đồ ăn được mang lên rất nhanh. Vì là bữa ăn nên việc uống rượu là điều không thể tránh.


Nói thật, quản lý Hoàng không quá bằng lòng uống rượu với Lâm Trạch Dương, giống như hạ thấp thân phận của mình vậy.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt quản lý Hoàng sáng lên. Quản lý Hoàng tung hoành ở giới kinh doanh không biết bao nhiêu năm, nếm qua không ít loại rượu, cho nên tửu lượng đương nhiên rất tốt. Như vậy chỉ cần làm Lâm Trạch Dương say khướt, lại chuốc say Triệu Vũ Yên, bản thân muốn làm gì mà không được.

"Lâm Trạch Dương, chúng ta uống chút rượu đi." Đương nhiên quản lý Hoàng không phải là một người tùy tiện, cho nên phải thăm dò Lâm Trạch Dương trước.

Lâm Trạch Dương vội vàng xua tay, nói: "Không nên không nên, tôi không biết uống rượu, chỉ cần đụng tới rượu sẽ say đến bất tỉnh nhân sự."

Hai mắt quản lý Hoàng không khỏi sáng lên, khóe miệng cũng nhếch lên, nói: "Người trẻ tuổi sao có thể nói như vậy? Đàn ông cho dù không được thì cũng phải nói mình được. Được rồi, tôi làm chủ, chúng ta uống chút rượu đi."

Nói xong, quản lý Hoàng không cho Lâm Trạch Dương cơ hội phản bác, vẫy tay yêu cầu người quản lý đang đợi ở bên phục vụ rượu.

Rượu là loại rượu ngon, có nồng độ cồn cao 52 độ, độ tinh khiết rất cao, cũng rất dễ uống, không có cảm giác hắc như rượu kém chất lượng.

"Nào, chúng ta cùng uống." quản lý Hoàng thậm chí còn không cho Lâm Trạch Dương ăn một miếng nào, trực tiếp chạm cốc với Lâm Trạch Dương.

Vốn khi uống loại rượu trắng có nồng độ cao như vậy, bình thường thường uống một ngụm, bởi vì tác dụng của rượu trắng rất chậm, nếu vô tình uống quá nhiều, ngày hôm sau chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.

Một điều nữa cần chú ý khi uống rượu trắng là không được uống khi bụng đói, thường phải ăn một ít thức ăn để khi uống rượu sẽ không dễ say.

Vậy mới có thể thấy được, quản lý Hoàng thật sự là một người đầy mưu mô, một động tác nho nhỏ nhưng lại suy xét đến nhiều yếu tố như vậy, ắt phải khiến Lâm Trạch Dương say bất tỉnh nhân sự.

Trên mặt Lâm Trạch Dương có chút khó xử, nhưng vẫn cầm lấy ly rượu, nói: "Nếu quản lý Hoàng đã nhiệt tình như vậy, tôi đây cũng chỉ có thể tiếp, nhưng thành thật mà nói tửu lượng của tôi không tốt lắm, nếu tôi say thì đừng trách tôi đấy.

"Ha ha ha, sao có thể chứ. Nào, tôi sẽ uống trước." Quản lý Hoàng uống một ngụm hết ly, sau đó lật ly lại, cười ha ha nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương cũng uống một ngụm, sau đó mặt nháy mắt đỏ lên, đó là vì anh bị dị ứng với rượu.

Triệu Vũ Yên khẽ cau mày, có chút lo lắng cho Lâm Trạch Dương, cô ấy nhanh chóng gắp cho Lâm Trạch Dương một đũa đồ ăn, nói: "Mau ăn chút đồ ăn để áp rượu xuống."

Lâm Trạch Dương đang chuẩn bị ra tay, anh đến đây chính là để ăn cơm mà.

Quản lý Hoàng làm sao có thể để Lâm Trạch Dương có cơ hội này, ông ta vội vàng rót rượu vào ly của Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương à, uống rượu đều là ba ly là phép lịch sự, sao có thể uống một ly. Tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu gọi tôi là anh cũng hợp lý. Bây giờ cậu phải kính anh ba ly, cậu sẽ không không nể mặt tôi đúng không."

Mắt Lâm Trạch Dương đã có chút mơ hồ, anh nhìn thấy quản lý Hoàng cười như một tên ngốc, nói: "Được, chúng ta uống thêm ba ly nữa."


Triệu Vũ Yên không khỏi cau mày chặt hơn một chút. Lâm Trạch Dương giống như đã say, sao có thể uống thêm ba ly nữa chứ.

Nụ cười trên mặt quản lý Hoàng càng tươi hơn, vội vàng nói: "Được, chúng ta uống thêm ba ly nữa. Thẳng thắn, cậu thật là thẳng thắn, tôi kính cậu một ly trước."

Quản lý Hoàng như đang sợ Lâm Trạch Dương đổi ý nên liền uống ba ly.

Lâm Trạch Dương cũng mỉm cười uống hết ba ly, sau đó cơ thể Lâm Trạch Dương bắt đầu run rẩy, ánh mắt mơ màng.

Quản lý Hoàng nhíu mày, tiểu tử này sao còn chưa ngã xuống, mình đã ngà ngà say rồi.

Uống liên tiếp bốn ly rượu có nồng độ cao này, còn không có chút thức ăn để lấp bụng, thật sự không phải ai cũng có thể chịu được. Tuy quản lý Hoàng có nhiều kinh nghiệm nhưng vẫn cảm thấy có chút không chịu nổi, nhưng có lẽ Lâm Trạch Dương sắp ngất đi rồi.

"Lâm Trạch Dương, hiếm có khi gặp được người hợp ý tôi đến như vậy, chúng ta uống thêm một ly nữa đi." Quản lý Hoàng như đang hỏi, nhưng tay ông ta đã động đậy, rót rượu cho Lâm Trạch Dương và mình.

"Được!" Lần này Lâm Trạch Dương lại chủ động nâng ly.

Quản lý Hoàng cũng uống một ngụm, sau đó cảm thấy có chút say, cảm thấy có chút buồn nôn.

Lại nhìn ánh mắt Lâm Trạch Dương vẫn mơ màng như cũ, cơ thể có hơi lắc lư, bộ dáng như là có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Cậu ngã đi, sao cậu vẫn chưa ngã xuống.

Quản lý Hoàng sốt ruột, tại sao người này giống như một con lật đật, bây giờ đang thịnh hành kiểu cosplay này sao?


"Quản lý Hoàng, chúng ta lại lần nữa đi." Lâm Trạch Dương nhìn thấy quản lý Hoàng như một tên ngốc, giống như một kẻ say rượu sắp chết lại muốn kéo theo một người làm đệm kê chân.

"Được, chúng ta lại uống." Quản lý Hoàng phát cáu, chuẩn bị chiến đến cùng với Lâm Trạch Dương.

Một ly, lại một ly, lại một ly.

Chẳng bao lâu, hai người đã uống hết hai bình rượu nồng độ cao.

Quản lý Hoàng liên tục nghĩ Lâm Trạch Dương sẽ ngã xuống, nhưng Lâm Trạch Dương vẫn không ngã xuống.

"Quản lý Hoàng, chúng ta lại lần nữa." Lâm Trạch Dương nói với quản lý Hoàng.

Quản lý Hoàng cảm thấy cảm giác chếnh choáng đã xông lên yết hầu, lập tức muốn nôn, khó chịu muốn chết, nặng trĩu, đầu như muốn nổ tung.

Súc vật, không phải cậu nói khi uống rượu là say sao. Cậu đã uống bao nhiêu rồi, kẻ lừa đảo tôi không bao giờ... tin tưởng lời người trên bàn rượu nói nữa.

Lúc này, quản lý Hoàng thật sự có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống, thật sự là tủi thân muốn chết.

Không không đúng, vì sao mình phải tủi thân, đối phương cũng không phải người tai to mặt lớn gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui