Có người đang đi tới, là một đám người đi về bên này.
Người cất tiếng nói chuyện là một người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên này mặc một bộ quần áo được đặt may riêng, không có nhãn hiệu gì, nhìn rất có khí thế, một khuôn mặt chữ quốc (kiểu mặt vuông) tràn ngập uy nghiêm, trên người ông ta cũng tản ra một loại khí thế làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Kiểu đàn ông này cho dù đứng ở đâu cũng sẽ rất thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí sẽ có một số cô gái nhỏ tuổi sẽ không nhịn được hô to "Oa, tôi trúng đạn rồi, ông chú này là của tôi." Sau đó ôm ngực té trên mặt đất.
"Lý Minh Triết, có chuyện gì sao? Sao ở đây lại tụ tập nhiều người như vậy?" Người đàn ông trung niên hơi cau mày, lập tức khiến cho người khác sinh ra một loại cảm giác khẩn trương, giống như khi nhân viên đối mặt với ông chủ đột nhiên trở nên không vui sẽ sinh ra một loại cảm giác rất thận trọng vậy.
Lý Minh Triết thấy người đàn ông trung niên, vẻ mặt lập tức biến đổi, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt, giọng điệu cũng trở nên vô cùng ôn hòa, nói: "Trần gia chủ, thực xin lỗi, đã gây phiền toái đến cho ông, hiện tại tôi lập tức khiến đám người này rời khỏi đây."
Hóa ra người đàn ông trung niên này là gia chủ hiện tại của Trần gia, Trần Gia Dũng. Nói thật, Trần gia bây giờ quả thật không bằng Trần gia trước kia, bây giờ Trần gia đã không còn tính là gia tộc đứng đầu nữa, nhưng đà điểu dù có gầy thì cũng lớn hơn ngựa, Trần gia đã từng huy hoàng như vậy, bối cảnh của bọn họ cũng đủ khiến người khác phải kinh ngạc.
Trần Gia Dũng khẽ gật đầu, sau đó đứng tại chỗ, chờ Lý Minh Triết đi giải quyết vấn đề.
"Đi đi đi, các người còn sững người ở đây làm gì? Không nghe thấy lời gia chủ của Trần gia vừa nói gì sao?" Lý Minh Triết lập tức lại thay đổi sắc mặt, khua tay với người của Huyết Minh.
Nếu Guinness có thử thách thay đổi biểu cảm nhanh nhất thì chắc chắn Lý Minh Triết hắn có thể liên tục phá vỡ kỷ lục. Nếu như vậy thì có thể nói, Lý Minh Triết cũng là một người tài giỏi.
Đám người của Huyết Minh nhìn nhau, sau đó cũng ngay lập tức chuẩn bị rời đi. Huyết Minh là một trong những gia tộc ở ẩn, đương nhiên cũng biết đến Trần gia, hơn nữa còn biết rất rõ, gia tộc như vậy cũng không phải là thứ bọn họ có thể chọc vào được, chuyện này giống như một con thỏ nhỏ trời sinh kính sợ sư tử, kể cả khi con sư tử này đã rất già.
Nhưng Lâm Trạch Dương cũng không phải là con thỏ nhỏ, Lâm Trạch Dương là King Kong, King Kong sẽ sợ sư tử già sao?
"Ông là gia chủ Trần gia đúng không? Tôi muốn sống ở viện này, ông đi tìm viện khác đi." Không biết từ khi nào mà Lâm Trạch Dương đã đi tới trước mặt Trần Gia Dũng từ khi nào.
Biểu cảm của Lý Minh Triết thay đổi ngay tức khắc, mình thế mà lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, để Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Trần Gia Dũng đã đành, vậy mà còn để cho Lâm Trạch Dương nói ra những lời như vậy.
Lý Minh Triết vội vàng đi tới, kéo tay Lâm Trạch Dương lại, nói: "Mau đi ra ngoài."
Thực ra bản chất của Lý Minh Triết cũng không quá xấu, chỉ là tính hơi có phần nịnh nọt một chút. Lúc này Lý Minh Triết kéo Lâm Trạch Dương lại cũng chỉ vì không muốn Lâm Trạch Dương đi tìm cái chết.
Nhưng Lâm Trạch Dương lại cố tình không cần đến sự quan tâm ấy.
Lâm Trạch Dương khẽ vung tay, Lý Minh Triết cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, người hắn đã tránh sang bên cạnh một bước.
Trần Gia Dũng nhíu mày, nhìn thẳng vào Lâm Trạch Dương, ánh mắt sắc bén như móng vuốt sắc nhọn như muốn đâm xuyên thủng cơ thể của Lâm Trạch Dương.
"Huyết Minh." Giọng nói đầy bình tĩnh của Trần Gia Dũng vang lên, mang theo một loại khí thế nặng như núi.
Lâm Trạch Dương nhếch miệng cười, nói: "Lâm Trạch Dương."
Trần Gia Dũng lại nhíu mày, sau đó đột nhiên vươn tay về phía trước, uy nghiêm của Trần gia từ khi nào thì đến lượt người khác tới khiêu khích, chỉ là một Huyết Minh bé nhỏ mà thôi vậy mà đã thực sự tự cho rằng bản thân mình ghê gớm lắm sao, hừ.
Sau đó mặt Trần Gia Dũng trở nên vặn vẹo, trong nháy mắt trên trán xuất hiện mồ hôi, bởi vì sự đau đớn thấu tim. Nhưng Trần Gia Dũng vẫn cắn chặt răng, không để mình phát ra âm thanh, nếu không thì sẽ rất mất mặt.
Trong khi Trần Gia Dũng chưa kịp ra tay thì Lâm Trạch Dương đã duỗi tay ra, vừa nhanh, vừa chuẩn bắt được tay của Trần Gia Dũng, sau đó thoáng dùng lực nhẹ khi cầm tay của Trần Gia Dũng.
"Xin chào, tôi cũng rất vui được gặp ông." Lâm Trạch Dương cảm thấy Trần Gia Dũng thật sự quá khách khí rồi, rõ ràng là bản thân đến đoạt phòng ở của ông ta, những ông ta vậy mà còn muốn bắt tay mình, tuy rằng tốc độ tay có chút nhanh, lực tay cũng hơi lớn. Nhưng dù sao tay anh cũng đủ lớn, lực cũng đủ khỏe, khà khà.
Lúc này Trần Gia Dũng đang nghiến răng nghiến lợi, vui cái quỷ gì, ai muốn quen biết cậu.
"Vậy ông sẽ tặng viện của ông cho tôi chứ? Ông mau nói đi, rốt cuộc có được không?" Lâm Trạch Dương quay lại vấn đề chính, anh không thể chờ thêm nữa, anh đã ngửi được hương thơm trong sân.
Lúc này Lý Minh Triết quả thực sắp muốn nổ tung rồi, hắn cảm thấy mình lại phạm phải một sai lầm lớn, vừa rồi hắn cảm thấy bản thân rất thất thần, vây mà để cho Lâm Trạch Dương làm trò khùng điên.
Lý Minh Triết vừa định mở miệng quát Lâm Trạch Dương, thì lúc này giọng của Trần Gia Dũng vang lên: "Đều là người trong giang hồ, chúng ta đương nhiên nên khiêm nhường, nếu cậu thích thì vào ở đi, chúng tôi sẽ đi chỗ khác."
Lúc này trong lòng Trần Gia Dũng như có hàng nghìn từ what the fuck chạy qua, nguyện ý cái gì, cậu có bản lĩnh thì buông tay ông đây ra, có bản lĩnh thì đừng động thủ.
Nhưng không thể không nói Trần Gia Dũng quả thật là một người từng trải nhiều chuyện, da mặt ông ta cũng đủ dày rồi, nhưng bây giờ rõ ràng là bị Lâm Trạch Dương chiếm chỗ ở thế nhưng ông ta lại không thể nói ra lời vô liêm sỉ như vậy, thể hiện bản thân rất khiêm nhường, có lẽ sau này lão già không biết xấu hổ kia đi khắp nơi bịa đặt về chuyện này.
Lý Minh Triết choáng váng, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tại sao hôm nay lại có nhiều chuyện không diễn theo kịch bản bình thường vậy? Đạo diễn, tôi không có cách nào phản ứng chính xác kịp với mấy chuyện này, vở kịch này quá khó diễn rồi đó.
Làm sao Lâm Trạch Dương có thể quan tâm nhiều như vậy, anh lập tức buông tay Trần Gia Dũng ra, cực kỳ hưng phấn chạy vào trong viện.
Lý Minh Triết nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, sau đó lại nhìn về phía Trần Gia Dũng, nói: "Trần gia chủ, ông đây là..."
Trần Gia Dũng lạnh lùng nhìn thoáng qua Lý Minh Triết, nói: "Câm miệng, đừng để tôi nghe được cậu nói thêm một câu nào."
Nói xong, Trần Gia Dũng trực tiếp xoay người, mang theo người của Trần gia rời khỏi.
Lý Minh Triết sững sờ tại chỗ, đây lại xảy ra chuyện gì vậy? Ông đây chẳng qua chỉ muốn sắm một vai chân chó cũng không được hả? Lại nói, dù sao mình cũng là đệ tử xuất sắc có tên tuổi của Võ Đang, có phân lượng nhất định đó được không.
"Ừm, ăn ngon thật, không tồi không tồi, lát nữa phải hái thêm nhiều chút, đóng gói mang về nhà, Manh Manh nhất định cũng sẽ thích." Đúng lúc này, Lý Minh Triết nghe được giọng nói của Lâm Trạch Dương truyền ra từ trong biệt thự, âm thanh này có chút mơ hồ không rõ, rõ ràng hiện tại chủ nhân của giọng nói này đang ăn cái gì đó.
"..." Lý Minh Triết hoàn toàn chết lặng.
Đây, đây lại là xảy ra chuyện gì vậy?
"Ngon, ngon, ngon."
Lý Minh Triết cảm thấy bản thân nhất định đang nằm mơ, nếu không sao lại nghe được mấy từ này chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...