Bình Vương Thần Cấp

Tất cả mọi người có mặt ở đây giống như trở thành kẻ ngốc.

Đương nhiên người khiếp sợ nhất chính là Trần Di. Một đường lại đây, Trần Di quả thật đối xử với Lâm Trạch Dương như em trai của mình, anh ta không có lúc nào không truyền đạt tư tưởng cho Lâm Trạch Dương, khuyên bảo Lâm Trạch Dương, nếu như muốn trở thành người ưu tú, từ đệ tử ngoại môn hay đệ tử nội môn đều phải học một chút.

Mới vừa rồi, Trần Di còn giảng đạo lý với Lâm Trạch Dương, anh ta cảm thấy Lâm Trạch Dương giống như người si nói mộng.

Nhưng minh chủ Huyết Minh, người Trần Di cảm thấy cao không thể với tới, thế nhưng lại bị người đeo mặt nạ dễ dàng đánh ngã trên mặt đất. Mà người đeo mặt nạ này lại bị Lâm Trạch Dương tùy ý đá như một quả bóng cao su.

Người đeo mặt nạ này rốt cuộc yếu đến mức nào, nếu đã yếu như vậy tại sao còn khiêu khích Huyết Minh chứ.

Tại khoảnh khắc này, Trần Di như cũ vẫn không tin Lâm Trạch Dương mạnh, chỉ nghĩ người đeo mặt nạ kia quá yếu.

Lúc này, Lâm Trạch Dương lại đi về phía người đeo mặt nạ kia, khí thế to lớn nói: "Rốt cuộc nói hay không."

Lúc này Lâm Trạch Dương giống như một cô gái si tình theo đuổi người đàn ông mình yêu thích, cần người đàn ông kia cho mình một câu trả lời chính xác.


"Nhìn đĩa bay kia đi." Đột nhiên, người đàn ông đeo mặt nạ hét lên và chỉ ngón tay về phía sau Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương không nhịn được cười lạnh, nói: "Anh có thể đừng dùng lời nói dối ngây thơ như vậy để tôi tin tưởng anh được không, đây là lúc nào rồi mà còn đĩa bay."

Nói xong Lâm Trạch Dương quay đầu lại, anh nhìn bầu trời, lại phát hiện bầu trời không có gì cả, trống rỗng.

Tất cả đệ tử của Huyết Minh cũng không nhịn được đỡ trán, đến tột cùng vị này tồn tại như thế nào, thực lực này không cần phải nói, việc người đeo mặt nạ dễ dàng bị tiêu diệt đã chứng minh tất cả. Nhưng ngoại trừ thực lực của mình, đã nói rõ ràng bản thân sẽ không mắc mưu, nói người khác dùng thủ đoạn quá thấp, nhưng tại sao anh lại quay đầu lại.

"Chết tiệt, vậy mà anh gạt tôi, anh đừng đi, đưa đĩa bay đây." Nói xong, Lâm Trạch Dương liền đuổi theo, sau đó nháy mắt biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Mọi người lại ngây ngẩn cả người, không biết phải bắt đầu đánh giá Lâm Trạch Dương như thế nào. Đến tột cùng Lâm Trạch Dương tức giận vì cái gì. Anh tức giận vì bị lừa, hay là anh tức giận vì không nhìn thấy chiếc đĩa bay căn bản là không có khả năng tồn tại?

Nhưng dù thế nào đi nữa, Huyết Minh xem như đã vượt qua một cửa mà không có bất kỳ thương vong gì, hơn nữa viên thuốc cũng không bị cướp đi.

Đúng lúc mọi người ở đây đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên một cơn gió bất ngờ thổi tới, sau đó Lâm Trạch Dương quay lại: "Chết tiệt, tên này rất quen thuộc với khu vực xung quanh, chui rúc khắp nơi như chuột. Tôi không thể ở gần với hắn ta nữa nên mới để anh ta chạy đi, lần sau đừng để tôi gặp lại hắn ta nữa, nếu không.." Nói tới đây, Lâm Trạch Dương nghiến răng nghiến lợi.

Đều nói thiên tử giận dữ xác chết trôi trăm vạn, dân thường giận dữ máu tươi ngàn dặm, một siêu cường giả như Lâm Trạch Dương khi thật sự tức giận sẽ như thế nào.

"Tôi chắc chắn sẽ để anh đi tìm đĩa bay, bằng không tôi sẽ không để yên cho anh." Lâm Trạch Dương nắm chặt nắm đấm.

Tất cả đệ tử Huyết Minh thiếu chút nữa là ngã quỵ trên mặt đất.

Sau đó, Lâm Trạch Dương thu hồi nụ cười, đi về phía Trần Di, nói: "Trần Di, anh chờ đi, chờ tôi gặp lại tên kia, tôi nhất định sẽ khiến hắn nói với anh tôi là người mạnh nhất. Đến lúc đó, tôi xem anh còn dám nói tôi yếu, còn dám nói tôi nói dối không."

"....." Đầu Trần Di đầy vạch đen, anh ta không biết cần phải nói gì với Lâm Trạch Dương nữa.

Huyết Minh ở tại chỗ điều chỉnh một chút, sau đó đi về núi Ngưu Bội.


Huyết Minh tới không sớm cũng không muộn, cho nên có vẻ có chút xấu hổ.

Lần đại hội võ thuật này là do Võ Đang chủ trì, núi Ngưu Bội cũng là sản nghiệp của Võ Đang. Nơi này đương nhiên có rất nhiều biệt thự, hơn nữa bởi vì đây là núi sâu, cho nên hoàn cảnh khá tốt.

Nhưng tất nhiên các biệt thự ở đây cũng được chia thành nhiều loại, thực lực Huyết Minh xếp ở vị trí cuối cùng trong các thế gia ẩn thế. Vì vậy, khi phân phòng, người Võ Đang đương nhiên chia Huyết Minh ở cạnh nhau.

Nếu bọn họ đến trễ một chút, họ còn có thể an ủi bản thân phòng ở đã phân hết rồi, cho nên hiện tại bọn họ có chút xấu hổ.

Nhưng sự thật là những người khác mạnh hơn, nên người Huyết Minh cũng chỉ có thể chấp nhận chuyện này.

Ban đầu Lâm Trạch Dương không quan tâm đến chuyện này, nhưng thật may khi Lâm Trạch Dương đi theo đệ tử Võ Đang về biệt thự, đột nhiên phát hiện trong số rất nhiều biệt thự có một biệt thự trồng cây ăn quả, cây ăn quả đó có nhiều quả mọng nước, thoạt nhìn hấp dẫn đến chết người.

Cho nên, Lâm Trạch Dương dừng lại. Khi Lâm Trạch Dương dừng lại, Huyết Y cũng dừng lại, sau đó toàn bộ người Huyết Minh cũng dừng lại. Tên đệ tử Võ Đang đang ở phía trước cũng dừng lại.

Người đệ tử này cau mày thật chặt, trên mặt hiện lên vẻ không hài lòng. Người đệ tử Võ Đang này tên là Lý Minh Triết, một đệ tử dòng chính của vô đảng phái, hơn nữa hắn rất có thiên phú tiềm chất.

Vốn dĩ, Lý Minh Triết cũng không cần đến tiếp đãi, bởi vì bên trong Võ Đang có chút tình huống tạm thời, cho nên hắn mới đến nhận lấy vai diễn này. Vì vậy, trong lòng Lý Minh Triết tự nhiên sẽ có chút khó chịu.

"Các người đang làm gì vậy, tranh thủ thời gian đi, bây giờ đã không còn sớm." Giọng điệu của Lý Minh Triết rất là máy móc.


Khóe miệng Huyết Y không khỏi co rút, nhìn về phía Lâm Trạch Dương nhưng không dám nói gì. Lúc này Lâm Trạch Dương đang lẳng lặng nhìn cây ăn quả trong nhà đến xuất thần, đến mức suýt chút nữa chảy nước miếng.

Nhưng Huyết Y không biết Lâm Trạch Dương muốn ăn trái cây, ngộ nhỡ Lâm Trạch Dương đột nhiên cảm ngộ đang ở thời điểm đột phá thì sao? Một bông hoa là một thế giới, làm sao ánh mắt anh có thể giống những người như bọn họ đây.

"Rốt cuộc là các người có đi hay không?" Lý Minh Triết càng trở nên thiếu kiên nhẫn, sau đó hắn dừng ánh mắt trên người của Lâm Trạch Dương.

Lý Minh Triết cũng đã nhìn ra, mọi người không hề động là vì người trẻ tuổi này. Đương nhiên Lý Minh Triết không biết Lâm Trạch Dương rốt cuộc là ai, có địa vị gì ở Huyết Minh. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, bất quá là một Huyết Minh mà thôi.

Vì vậy, Lý Minh Triết vừa đi tới, thậm chí còn đưa tay đẩy Lâm Trạch Dương, nói: "Cậu ngơ ngác cái gì? Rốt cuộc có muốn đi hay không?" Sắc mặt mọi người trong nháy mắt thay đổi, ánh mắt đều không nhịn được gắt gao trừng lớn. Đệ tử phái Võ Đang này vậy mà dám lấy tay đẩy Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương chính là người thẳng tay tát một cái khiến cho người đeo mặt nạ bị té ngã trên mặt đất.

Tất cả mọi người không khỏi trở nên khẩn trương.

"Tôi muốn ăn trái cây." Lâm Trạch Dương quay đầu lại, sau đó dùng sức nuốt nước miếng xuống, trên mặt lộ ra vẻ tham lam.

Đệ tử Huyết Minh ngã xuống hơn phân nửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận