Bình Vương Thần Cấp

Logic của Lâm Trạch Dương từ trước đến nay rất đơn giản, hơn nữa còn có chút kỳ lạ, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, sẽ phát hiện ra logic của Lâm Trạch Dương thật ra mới là con đường ngắn nhất để đi thẳng đến chân tướng.

Chẳng lẽ không phải sao? Không có cách nào để suy đoán xem đối phương mạnh đến cỡ nào, quả thật không quan trọng cho lắm. Bởi vì chỉ cần đảm bảo mình đủ mạnh là được rồi mà?

Có lẽ ý nghĩ như vậy rất kiêu ngạo, rất tự phụ, còn có thể bởi vì kiêu ngạo như vậy mà dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng nếu như, bạn cũng nghiêm túc đối xử với điều đó như Lâm Trạch Dương, cố gắng như vậy để đạt được mục tiêu của mình, thế thì thường thường khi kết quả xuất hiện, bạn cũng sẽ không thất vọng đâu.

Hít sâu một hơi, Lâm Trạch Dương mở to hai mắt. Lúc này, đã là đêm khuya, trên trời không có trăng, biệt thự của Lâm Trạch Dương cũng không bật đèn, cho nên trong sân có vẻ rất tối tăm.

Nhưng lúc này đôi mắt của Lâm Trạch Dương lại càng thêm sáng ngời, giống như bóng đèn, toả ra hào quang.

Nơi này là biệt thự, hơn nữa còn được xây dựng trong núi sâu, cho nên nếu biệt thự không có cách gì phòng chống, thì chung quanh sẽ có rất nhiều côn trùng chim chóc linh tinh các loại, đây đại khái cũng là một trong những điểm đáng để mua nhất ở đây, rất thân thiết với thiên nhiên.

Nhưng trong nháy mắt này, trong nháy mắt khi Lâm Trạch Dương mở mắt ra, vạn vật đều yên lặng!

Trong vòng mười dặm chung quanh, nháy mắt đã trở nên yên tĩnh, không còn tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót, thậm chí giống như ngay cả không gian và thời gian cũng tĩnh lặng theo!

Chẳng qua, hiện tượng này xảy ra trong thời gian quá ngắn. Vì vậy, không ai sẽ để ý thấy điều đó.

Không ai phát hiện ra nó.


"Ông Cố, nếu đã tới rồi, cứ vào ngồi một chút đi, vừa đúng lúc tôi cũng có một số việc muốn nhờ ông chỉ dạy một chút." Lâm Trạch Dương nhìn về phía trước nói.

Có lẽ đối với người khác mà nói, nơi này không có một chút ánh sáng nào, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng đối với Lâm Trạch Dương của hiện tại mà nói, phía trước lại là một vùng sáng bừng, thậm chí Lâm Trạch Dương ở trong bóng đêm còn nhìn thấy cách hai mươi mét có một con muỗi, con muỗi kia đang cố gắng thoát khỏi trói buộc của mạng nhện, cánh không ngừng vỗ.

Lâm Trạch Dương đi vào trong đại sảnh, bật đèn lên.

"Ông Cố?" Lâm Trạch Dương đợi một hồi lâu, phát hiện ông Cố thế mà còn đang đứng ở trong sân không có động tĩnh gì, nhịn không được mà lại gọi một tiếng.

Thân thể ông Cố run rẩy một chút, giật mình một cái, lúc này mới tỉnh táo lại, sau đó nhịn không được mà hít sâu một hơi, mới xem như đã tạm thời đè rung động ở trong lòng xuống.

"Lâm Trạch Dương, cậu lại đột phá rồi." Cố lão vừa mới đi vào đại sảnh, đã nhịn không được mà nói với Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương gật gật đầu, cười nói: "Xem như là vậy đi, đột phá một cái cảnh giới nhỏ. Bây giờ tôi đã có thể tập hợp nội lực trong mọi bộ phận của cơ thể và sau đó tạo ra một số thay đổi đặc biệt rồi. Ví dụ, tôi tập trung nội lực vào mắt, tôi có thể nhìn trong bóng tối không có trở ngại gì, và thị lực còn có thể được tăng cường ở mức độ nhất định.”

Ông Cố không khỏi hít sâu một hơi, nói: "Không thể tưởng được, Lâm Trạch Dương cậu còn tuổi còn trẻ như vậy, vậy mà đã đạt tới Hóa Cảnh.”

Thật ra Lâm Trạch Dương đối với việc phân chia cảnh giới trong võ đạo không biết gì cả, cho nên vừa rồi hắn mới nói muốn ông Cố lão chỉ dạy cho mình một chút.


"Hóa Cảnh là gì vậy? Trên Hóa Cảnh lại là cái gì?" Lâm Trạch Dương vội vàng hỏi.

Ông Cố trầm ngâm một chút, mới nói: "Hóa Cảnh đại khái chính là ý như tạo hóa, công tham tạo hóa, đạt tới một loại cực hạn, đó chính là Hóa Cảnh. Đây là một loại cảnh giới ở trên Tông Sư. Đương nhiên, tôi cũng chỉ biết một chút như vậy mà thôi, bởi vì tôi chưa từng gặp qua người nào như vậy, thậm chí chỉ nghe nói cũng không có bao nhiêu cả.

Về phần trên Hóa Cảnh…”

Nói đến đây, ông Cố không khỏi lắc đầu lần nữa, trên mặt có bất đắc dĩ, nhưng cũng có chút khát vọng.

Trên Hóa Cảnh? Đó đại khái là cảnh giới mà tất cả những người theo đuổi võ đạo đều muốn đạt tới nhỉ? Thậm chí chỉ cần liếc mắt một cái, cả đời này đã không uổng phí nữa rồi?

Cho nên, Cố lão không nói tiếp nữa, bởi vì ở trong nhận thức của ông ta, hiện tại Lâm Trạch Dương đã đạt tới Hóa Cảnh có thể nói là kỳ tích.

Đương nhiên, Cố lão sẽ không biết, hiện tại Lâm Trạch Dương mới tu luyện đén tầng thứ hai của công pháp của hắn! Công pháp kia còn có tầng thứ ba nữa!

Lâm Trạch Dương đang dùng tốc độ nhanh chóng khó có thể tưởng tượng để tiến hành đánh sâu vào tầng thứ ba đó!


"Chẳng qua… Nghe nói Lâm Trạch Dương cậu rất nhanh sẽ đến đại hội võ đạo nhỉ, đại hội võ đạo lần này, rất nhiều gia tộc lánh đời đều sẽ tham gia, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều cường giả chưa từng xuất thế xuất hiệnđấy, ở nơi đó có lẽ cậu sẽ có được đáp án, hay biết một ít tin tức gì đó."

Ông Cố suy nghĩ một chút, vội vàng nói.

Lâm Trạch Dương gật đầu.

Đại hội võ đạo? Lâm Trạch Dương nhất định sẽ đi!

Lý Tuyết Tình, Lâm Trạch Dương cũng nhất định sẽ mang về. Về phần có gì khó khăn, có gì gian nan? Thì không phải chỉ cần trực tiếp dùng nắm đấm đập rồi đi qua là được sao?



Thật trùng hợp, Lâm Trạch Dương vừa muốn nói với Tần Quân Dao trong khoảng thời gian này mình có chuyện, cần phải đi công tác một chuyến, bảo Tần Quân Dao chăm sóc Manh Manh.

Tần Quân Dao thế mà lại cũng có chuyện, thậm chí còn rất khinh bỉ mà nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, nói: "Anh thì có chuyện gì quan trọng cần đi ra ngoài hả, anh vẫn nên ở lại trong nhà mà trông chừng Manh Manh đi.”

Tần Quân Dao cũng nhận được tin đại hội võ đạo sắp bắt dầu, cho nên muốn đi qua góp vui một chút. Tần Quân Dao nghiên cứu ra một loại thuốc, đối với người luyện võ, sẽ có công hiệu nhất định, cho nên muốn tìm cơ hội ở trong những gia tộc lánh đời.

Nếu như có thể được một gia tộc lánh đời ủng hộ, như vậy thì con đường sau này của Tần Quân Dao tự nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, ân oán trên giang hồ cũng sẽ xóa bỏ hết sạch, không ai có thể tới tìm cô để gây phiền toái nữa.

Cho nên, Tần Quân Dao tự nhiên là nghĩ mình muốn làm chuyện lớn, còn Lâm Trạch Dương đi ra ngoài chẳng qua chỉ là đi nghịch bùn mà thôi.


Lâm Trạch Dương cũng không tiện phản bác cái gì, cho nên đành phải không nói lời nào.

Tần Quân Dao lại lườm Lâm Trạch Dương một cái, sau đó trực tiếp rời đi.

Rất nhanh, Lâm Trạch Dương từ chỗ Lưu Uy biết được mục đích chuyến đi này của Tần Quân Dao, sau đó nhịn không được lắc đầu, nói: "Thật sự là một người phụ nữ thối làm người ta không thể bớt lo mà, tôi còn tưởng rằng cô muốn đi làm chuyện lớn gì ơ, ví dụ như kiếm được rất nhiều tiền về.”

Chỉ có chút thuốc kia của cô mà còn dám lấy ra để bêu xấu à? Đến lúc đó, sợ là lại chọc thêm đống phiền toái mà trở về.

Đương nhiên, Lâm Trạch Dương cũng không có ngăn cản Tần Quân Dao, dù sao thì làm cái gì là tự do của Tần Quân Dao.

Lại thêm hai ngày nữa trôi qua, Lâm Trạch Dương cũng chính thức bước lên con đường đi đại hội võ đạo.

Lúc này đây, thân phận của Lâm Trạch Dương là một đệ tử bình thường của Huyết Minh tham gia đại hội võ đạo lần này.

Thứ nhất, Lâm Trạch Dương quả thật không muốn nổi bật hơn, muốn khiêm tốn một chút, thứ hai, Lâm Trạch Dương quả thật không có cách nào để cao điệu mà. Trước đây Lâm Trạch Dương vẫn luôn ở nước ngoài, cho nên ở Hoa Hạ không có danh tiếng gì cả.

Nếu như, Lâm Trạch Dương chạy ra ngoài nói với người ta, tôi là Lâm Trạch Dương đấy, để tôi tham gia đại hội võ đạo di. Đại khái là chỉ cần quay qua quay lại đã bị người ta loạn côn mà đánh chết rồi?

Nhưng cho dù là như thế nào, Lâm Trạch Dương vẫn bước lên con đường đi đến đại hội võ đạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận