Bình Vương Thần Cấp

Trương Bình cảm thấy mình rất oan uổng, sao lại gặp được một tên như Lâm Trạch Dương cơ chứ?

Loại người này không phải là siêu anh hùng chỉ xuất hiện ở trong phim của Mỹ thôi à? Lâm Trạch Dương xác định là không đi nhầm phim trường chứ? Một mình đuổi theo hàng trăm người để tính làm cái gì thế?

Trương Bình cảm thấy Lâm Trạch Dương đa để lại một cái bóng thật lớn cho cuộc sống lăn lộn của hắn ta. Sau này hắn ta còn có thể đi tống tiền người khác hay không, Trương Bình cho rằng mình hẳn là có thể khiếu nại Lâm Trạch Dương một chút, bởi vì Lâm Trạch Dương đã khiến sự nghiệp của hắn ta có bước ngoặt mà!

Nhưng Trương Bình nhất định không phải là người oan uổng nhất. Những diễn viên lâm thời lúc này mới thật sự cảm thấy mình so với Đậu Nga còn oan uổng hơn.

Mẹ nó! Không phải chỉ là lấy hai trăm tệ tiền diễn xuất thôi à, chúng tôi chỉ là diễn viên lâm thời thôi đấy ạ? Còn đạo diễn gì mà kêu dừng với không kêu dừng chứ? Còn có cái gì mà tố chất diễn viên? Với hai trăm tệ, anh thích tố chất như thế nào thì tự mình mà luyện chứ!

Tuy những diễn viên lâm thời này nghĩ như vậy, nhưng lại không thoát khỏi ma trảo của Lâm Trạch Dương được!

Những diễn viên lâm thời này cũng nảy sinh ý nghĩ giống Trương Bình, sau này không thể làm diễn viên lâm thời nữa!

Lâm Trạch Dương cũng không biết bởi vì hôm nay mình nổi giận nên ra tay, thế mà lại hủy diệt sự nghiệp của nhiều người như vậy, thật sự là quá tội lỗi!



Sau khi xử xong đám côn đồ này, Lâm Trạch Dương đã rời khỏi nhà trẻ, nói lời tạm biệt với Sở Sở.


Lâm Trạch Dương vốn muốn đến biệt thự mà Lưu Uy tặng ở bên kia. Khoảng thời gian này, bởi vì có các loại chuyện quấn vào thân, nên Lâm Trạch Dương cũng không có thời gian mà đứng đắn tu luyện.

Vừa đứng lúc hôm nay người vợ không đáng tin cậy của hắn Tần Quân Dao thế mà lại có thời gian, nói mình sẽ đi đón Manh Manh tan học. Lâm Trạch Dương tất nhiên là đồng ý, vất vả mãi rốt cục cũng có một chút thời gian.

Nhưng đúng lúc Lâm Trạch Dương bắt taxi chuẩn bị đến biệt thự, Manh Manh lại gọi điện thoại cho Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương vừa nghe điện thoại, đã nghe được tiếng khóc của Manh Manh. Lâm Trạch Dương quả nhiên là hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Manh Manh làm sao vậy? Đừng khóc, nói cho ba ba biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có ba ba ở đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.”

Lâm Trạch Dương sợ Manh Manh lại bị người nào đó không mở mắt nổi bắt cóc.

Manh Manh nghe được thanh âm của Lâm Trạch Dương, mới từ từ dừng khóc, nói: "Ba ba, không thấy dì Tuyết Tình đâu cả."

Lâm Trạch Dương đầy đầu hắc tuyến, nói: "Có ý gì, Manh Manh con nói rõ ràng một chút."

Manh Manh nói tiếp: "Trước kia sau khi con về đến nhà, dì Tuyết Tình đều sẽ chuẩn bị đồ ăn cho con, nhưng hiện tại khi con về đến nhà, lại không tìm thấy đồ ăn ngon. Cũng không thấy dì Tuyết Tình ở đâu, hu hu hu…"

Nếu Manh Manh không phải là Manh Manh, Lâm Trạch Dương cảm thấy mình thật sự có thể treo con bé lên đánh một trăm cái vào mông, sao có thể không đáng tin cậy như vậy cơ chứ!


Nếu Lâm Trạch Dương nhìn nhận đánh giá của người khác về hắn, đại khái hắn sẽ không đánh giá Manh Manh như vậy đâu. Đâu ra người cha như vậy chứ, còn muốn có con gái như thế nào hả? Manh Manh như vậy đã coi như rất tốt rồi, có được hay không hả?

"Có thể là hôm nay dì Tuyết Tình không rảnh, cho nên mới không có nấu cho con ăn." Lâm Trạch Dương chỉ có thể nhẫn nại nói.

"Không! Dì Tuyết Tình nhất định là mất tích rồi, ba ba giúp con tìm dì Tuyết Tình về được không?" Manh Manh kiên cường cho rằng mình nói đúng.

Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Được rồi, để ba ba về giúp con tìm dì Tuyết Tình về nhé.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Trạch Dương chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu, Lý Tuyết Tình đã lớn như vậy rồi, làm sao có thể nói mất tích là mất tích cơ chứ.

Lâm Trạch Dương bỏ chuyện này ra sau đầu, tiếp tục đi về phía biệt thự.



Cùng lúc đó, Lý Tuyết Tình đi tới quán bar. Hiện tại vẫn là giữa trưa, quán bar cũng không mở, thậm chí ngay cả nhân viên phục vụ cũng không đến quét dọn vệ sinh, quá sớm!

Lý Tuyết Tình cũng không tiến vào quán bar, chỉ đứng ở cửa, nhìn vào trong quán bar. Lý Tuyết Tình giống như đã mê muội, thế mà lại đứng ở đó rất lâu.


"Thưa tiểu thư, chúng ta nên rời đi rồi. Lão gia đang chờ ngài rồi. Máy bay rất nhanh sẽ cất cánh rồi." Có một người đàn ông với mái đầu bạc đi tới phía sau của Lý Tuyết Tình, rất là cung kính nhìn về phía Lý Tuyết Tình nói.

Lý Tuyết Tình lại nhìn thoáng qua quán bar, sau đó không khỏi hít sâu một hơi, nhìn về phía người đó rồi gật gật đầu, sau đó nhìn một chiếc xe đã sớm mở cửa rồi đi tới.

"Vậy là sắp phải rời đi sao? Còn có nhiều chuyện như vậy chưa làm, sau này không có gì lưu lại… Sau này… Sau này tôi còn có cơ hội trở lại nơi này sao? Lâm Trạch Dương… Lâm Trạch Dương, chúng ta có phải đã không thể gặp lại nhau nữa hay không?"

Lý Tuyết Tình lại nhịn không được nhìn về phía cửa quán bar, đây là lần đầu tiên cô đi vào cuộc sống thành thị, cũng là thời gian hạnh phúc nhất trên đời của cô, ít nhất là Lý Tuyết Tình cho là như vậy.

Mà đoạn thời gian này chung quy chỉ có thể trở thành hồi ức.

"Tiểu thư, nếu như thích quán bar, trở lại chỗ của chúng ta, cũng có thể bảo lão gia mở cho ngài một quán. Đến lúc đó, tiểu thư cũng có thể kinh doanh quán bar, hơn nữa còn là quán bar lớn nhất, xa hoa nhất. Một quán bar nho nhỏ như vậy, cũng không có gì đáng để lưu luyến." Người đàn ông với mái đầu bạc ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn về phía Lý Tuyết Tình nói.

Lý Tuyết Tình lại lắc đầu, trên mặt xuất hiện nụ cười khổ, nói: "Không giống đâu, không giống nhau.”

Người đàn ông với mái đầu bạc nhìn bộ dáng này của Lý Tuyết Tình, cũng không khỏi thở dài một tiếng, nói: "Tôi biết tiểu thư rất không muốn, nhưng đây là vận mệnh của những thế gia như chúng ta mà. Tiểu thư cũng đã đến tuổi rồi, cũng đã đến lúc phải lập gia đình rồi. Hơn nữa hiện tại tình huống gia tộc của chúng ta không được tốt lắm, cần tiểu thư tìm được một hôn sự tốt. Có thể nói…

“Có thể nói, vận mệnh lúc này của Lý gia chúng ta đều nằm trong tay tiểu thư. Cho nên vào lúc này, tiểu thư không thể tùy hứng nữa.”

Hiển nhiên là lúc nói ra những lời này, đối với người đàn ông với mái đầu bạc mà nói cũng không phải là chuyện gì đơn giản.


Lý Tuyết Tình không khỏi gật đầu, sau đó nói: "Tôi biết nặng nhẹ thế nào mà. Vì vậy… Vì vậy tôi sẽ không trốn một lần nữa đâu. Chẳng qua…"

Lý Tuyết Tình nói xong, đôi mắt không khỏi ảm đạm đi, chẳng qua tôi đã có người mình thích rồi…

Nếu đã thích, phải làm sao quên đi…

Lâm Trạch Dương… Lâm Trạch Dương bây giờ đang ở nơi nào? Nếu có thể nhìn thấy hắn một lần cuối cùng thì tốt biết bao?

Bởi vì một cái liếc mắt này sẽ là vĩnh viễn!

Lý Tuyết Tình sinh ra trong một thế gia võ thuật, là một thế gia ẩn thế, đương nhiên là gia tộc của Lý Tuyết Tình thậm chí so với Huyết Minh còn không bằng, là loại thế gia xếp cuối cùng.

Mà hiện tại Lý gia phải đối mặt với một vấn đề rất lớn, nếu như không có gia tộc khác trợ giúp, đại khái sẽ rất khó thông qua cửa ải khó khăn lần này, thậm chí còn có khả năng bị huỷ diệt.

Lần này Lý Tuyết Tình trở về chính là tìm thông gia, hy vọng sẽ thông qua thông gia mà được thế gia khác trợ giúp.

Mà Lý Tuyết Tình một khi trở về, tất nhiên cũng là cùng với Lâm Trạch Dương ở trong hai thế giới bất đồng, về sau đương nhiên sẽ không có bất kỳ khả năng nào được gặp lại.

Chẳng qua cũng chỉ có thể như vậy nhỉ?

Cuộc sống không phải là như vậy sao? Không tràn ngập bất đắc dĩ, làm sao có thể là cuộc sống chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận