Bình Vương Thần Cấp

"Ông Lâm, bây giờ ông đã tin tôi rồi nhỉ? Nếu ông không tin, thì tôi lại đi tìm thêm mấy tảng đá tới đây."

Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua ông Lâm, thản nhiên nói.

"Tin rồi, tin rồi! Tôi tin anh!" Không đợi Lâm Trạch Dương nói xong, lúc này Trần Xung đã kêu to lên, làm sao mà lại có một đại lão vững vàng kiểu này cơ chứ? Cũng không trách Trần Xung được, thật sự là Lâm Trạch Dương quá yêu nghiệt, cứ để cho Lâm Trạch Dương làm như vậy, Trần Xung cho dù có tài sản dày đến đâu, cũng chỉ có thể còn lại một con đường táng gia bại sản mà thôi!

Ông Lâm cũng vội vàng gật đầu, trên mặt rốt cục cũng xuất hiện tươi cười, nếu như tiền của Lâm Trạch Dương có thể dễ dàng lấy được như vậy, thế thì cho dù thua lỗ một trăm triệu cũng không phải là vấn đề lớn gì.

Đương nhiên, ông Lâm cũng không biết mấy năm trước Lâm Trạch Dương đã trải qua cái gì, càng không biết số tiền này của Lâm Trạch Dương là phải trải qua mưa máu gió tanh như thế nào mới có được. Đây cũng là mục đích của Lâm Trạch Dương.

Nhìn thấy tâm trạng của ông Lâm rốt cục cũng đã tốt lên, trong lòng của Lâm Trạch Dương cũng không khỏi thoáng buông xuống, sau đó nhìn về phía Trần Trùng đứng ở một bên.

"Trần Xung, tôi nhớ hình như anh rất thích thu mua ngọc thạch nhỉ. Lần trước, tôi không bán cho anh, nên lần này tôi sẽ bán cho anh.” Lâm Trạch Dương nói với Trần Xung.

"Tốt! Vừa rồi tôi cũng tính một chút rồi, sáu khối ngọc thạch này giá trị hẳn là khoảng một nghìn năm trăm vạn, tôi trả cho cậu một nghìn tám trăm vạn." Trần Xung quả thật là một người rất quyết đoán, coi như là mình vứt ra ngoài ba trăm vạn.

Lâm Trạch Dương gật gật đầu, rất là bình tĩnh nói: "Ừm, rất tốt, không thì chúng ta làm tròn hơn đi, hai nghìn vạn. Anh chuyển tiền vào tài khoản này đi.”

Nói lời này xong, Lâm Trạch Dương đa đưa tài khoản của ông Lâm cho Trần Xung. .


||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Trần Xung thiếu chút đã phun ra một ngụm máu tươi, làm thế nào mà Lâm Trạch Dương mỗi một lần đều có thể bày ra bộ dáng nghiêm túc như vậy cơ chứ, người khác nhìn bộ dáng này của Lâm Trạch Dương, còn có thể cảm thấy là hắn ta đang chiếm lời của Lâm Trạch Dương đấy!

Trần Xung rõ ràng đã chịu một mẻ lỗ lớn, trong lòng cũng rất không thoải mái, nhưng lúc này hắn ta vẫn chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Đó là tất nhiên rồi, cám ơn Lâm Trạch Dương, không cần phiền phức như vậy đâu.”

Ông Lâm không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ hai người này đang trao đổi gì, chỉ cảm thấy mình đã già rồi, đã nhìn không thấu thế giới này nữa rồi.

Thật ra đây tất nhiên là do Lâm Trạch Dương cố ý. Chuyện lần trước, Lâm Trạch Dương còn chưa tính sổ với Trần Xung đâu, nếu như không phải thực lực của Lâm Trạch Dương đủ mạnh mẽ, thì Lâm Trạch Dương nhất định sẽ không có cách nào rời khỏi nơi này! Đòi thêm năm trăm vạn, coi như là Lâm Trạch Dương trừng phạt Trần Xung.

Trần Xung tự nhiên cũng hiểu được phần này, cho nên rất sảng khoái mà đồng ý.

Tiếp theo, Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Trần Xung, nói: "Trần Xung, sau này tôi sẽ chăm sóc anh nhiều hơn, sẽ thường xuyên đến chỗ anh để chơi.”

Khóe miệng Trần Xung không khỏi giật giật, cậu không nên chăm sóc tôi như thế đâu, tốt nhất là không nên tới nơi này nữa.

Sau đó, Lâm Trạch Dương dẫn theo Ông Lâm rời khỏi nơi này, đồng thời ông Lâm đã nhận được một tin nhắn, trong tài khoản đã có thêm hai nghìn vạn.


Tất cả hình như không chân thực cho lắm!

Ông Lâm nhìn Lâm Trạch Dương, không khỏi cảm ơn thật nhiều, sau đó khóe mắt thế mà lại ướt đẫm, nhưng trong nháy mắt khi Lâm Trạch Dương sắp xoay người, ông Lâm đã vội vàng quay đầu bước đi, lau sạch nước mắt ở trong vành mắt.

Lớn rồi, Lâm Trạch Dương thật sự đã trưởng thành rồi, hơn nữa… Hơn nữa tên nhóc nghịch ngợm trước kia, đã thật sự có tiền đồ rồi.

Ông Lâm vẫn không hiểu rõ vừa rồi giữa Lâm Trạch Dương và Trần Xung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định một điều, bay giờ Lâm Trạch Dương rất có mặt mũi, cho dù là người như Trần Xung, cũng cần nể mặt Lâm Trạch Dương.

Biết điều này là đủ rồi, đủ chứng minh rằng Lâm Trạch Dương đa lăn lộn khá tốt.

Sau khi ông Lâm trở lại khách sạn, ông cũng không đi nghỉ ngơi luôn, mà đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía Lâm Trạch Dương rời đi, đứng thật lâu nhưng vẫn không tiếp thu hết điều vừa xảy ra.

Bây giờ là chạng vạng, ánh mặt trời trở nên vàng ốp, rải rác ở bên trong mọi thứ, khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh như được mạ thêm một lớp vàng, làm cho tất cả mọi thứ có vẻ tốt đẹp hết vậy.

Cuộc sống không phải là như vậy à? Miễn là chú ý thì sẽ phát hiện, sẽ luôn luôn có vẻ đẹp nào đó, ngày mai sẽ luôn luôn có mặt trời mọc lên, hy vọng có tất cả sẽ tồn tại, vì vậy không cần phải nản lòng, tất cả mọi thứ sẽ tốt lên thôi.




Một tuần sau, Sở Sở rất hưng phấn mà gọi điện thoại cho Lâm Trạch Dương.

"Lâm Trạch Dương, anh đoán xem tôi tìm anh làm gì? Bây giờ đã xảy ra một chuyện lớn, một chuyện tốt rất lớn." Sở Sở có vẻ rất hưng phấn, trong giọng nói tràn ngập sự kích động.

Ánh mắt Lâm Trạch Dương không khỏi sáng ngời, vội vàng nói: "Cô lấy tên của tôi đi mua xổ số, sau đó trúng thưởng à? Cho nên là, bây giờ cô muốn tôi đi lĩnh tiền."

Khóe miệng Sở Sở không khỏi giật giật, mình không nên để Lâm Trạch Dương đoán mà, người này thì có thể nghĩ đến cái gì cơ chứ?

"Tôi biết rồi!" Phát hiện bên kia điện thoại không có thanh âm của Sở Sở, Lâm Trạch Dương lúc này đã biết mình đoán sai.

"Cô muốn đưa cho tôi mật khẩu của tấm thẻ ngân hàng đã đưa cho tôi! Thật quá là tốt! Nói đi, tôi đang nghe rồi." Lâm Trạch Dương lại vẻ mang mặt hưng phấn.

“…"Sở Sở đầy đầu hắc tuyến, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà cúp luôn điện thoại.

Thì ra là mấy ngày nay Sở Sở vẫn không đi tìm Lâm Trạch Dương, là bởi vì cô đang bận. Không biết là vì cái gì, mấy ngày trước đột nhiên có nhà từ thiện tìm được Sở Sở, sau đó đồng ý tặng cho Sở Sở một nhà trẻ.

Mà mấy ngày nay Sở Sở vẫn đang bận rộn chọn địa điểm, vội vàng làm các loại thủ tục, bây giờ rốt cục đã coi như hoàn thành hết. Lòng của Sở Sở rốt cục đã yên ổn trở lại.

Sở Sở cũng không biết là vì cái gì, thế mà mình lại nhớ tới Lâm Trạch Dương trước, rất muốn chia sẻ niềm vui sướng của mình với Lâm Trạch Dương.


Nhưng sau khi gọi điện thoại, Sở Sở lập tức hối hận.

Nhưng cuối cùng, Sở Sở vẫn mời Lâm Trạch Dương tới đây.

Khiến cho Sở Sở cảm thấy kỳ quái nhất chính là, Lâm Trạch Dương thế mà lại rất vui vẻ đồng ý. Dựa theo ngày thường mà nói, nếu như chuyện gì không có chỗ tốt với Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương sẽ không đồng ý.

Không thể không nói, sự hiểu biết của Sở Sở đối với Lâm Trạch Dương quả thật rất rõ ràng.

Chuyện này đối với Lâm Trạch Dương mà nói quả thật là có lợi, bởi vì nhà trẻ này chính là do Lâm Trạch Dương bảo Lý tổng quyên góp.

Nói cách khác, từ góc độ nào đó mà nói thì nhà trẻ này, là của Lâm Trạch Dương! Nhà trẻ của Lâm Trạch Dương khai trương, Lâm Trạch Dương tất nhiên là muốn đến xem rồi.

Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã nhìn thấy Sở Sở.

Cũng không biết có phải bởi vì công việc gần đây rất bận rộn hay không, Sở Sở đã gầy đi một chút, tóc cũng có chút lộn xộn, quần áo mặc cũng rất tùy tiện, một cái quần jeans màu đen, áo sơ mi trắng.

Nhưng kỳ quái là, bây giờ Sở Sở thoạt nhìn chẳng những không có vẻ tiều tuỵ, ngược lại trên người giống như có mị lực thần kỳ nào đó đang toát ra, làm cho người ta có một loại cảm giác khó có thể miêu tả.

Giỏi giang lại không mất đi sự trong trẻo, nghiêm túc mà còn tràn đầy sức sống, đây đại khái là bộ dáng của một người phụ nữ nghiêm túc?

Giống như đóa hoa mai đang cố gắng nở rộ vào mùa đông, cuối cùng là muốn sưởi ấm cho cả mùa đông, thêm một màu sắc chói mắt cho một mảnh trắng tuyết đầy cô đơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận