Bình Vương Thần Cấp

Triệu Cẩn Du, nữ, ba mươi tuổi, trưởng phòng của bộ phận kinh doanh, bởi vì cô chăm sóc bản thân quá tốt, giá trị nhan sắc quá cao, vóc dáng cũng quá thon gọn bốc lửa, nên tất cả mọi người đều cho răng cô chỉ là một cô gái nhỏ bé hai mươi ba hai mươi tư tuổi.

Có điều bất cứ ai đã làm việc ở công ty này trong một thời gian dài đều sẽ biết Triệu Cẩn Du không phải một con người đơn giản như những gì cô thể hiện ra ngoài mặt, nếu không thì cô đã không thể lôi kéo một con người có tài năng được bộc lộ rõ ràng như Trình Mạnh Cường về làm cấp dưới của mình.

Nhưng mà khi tất cả mọi người đều vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên, Triệu Cẩn Du lại đột nhiên nở nụ cười, cả gương mặt trông cứ như là một đóa hoa xinh đẹp vừa nở rộ trong tiết trời xuân, khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn ôm cô vào. trong lòng.

“Thằng nhóc nhà cậu thực sự rất có tố chất làm trong mảng kinh doanh đấy, tôi không ngờ cậu lại hòa nhập được với vai trò của bản thân nhanh như vậy” Triệu Cẩn Du nhanh chóng hóa giải bầu không khí ngượng ngùng một cách vô cùng khéo léo, quả thực là một con người có năng lực xử lý tình huống và giải quyết mâu thuẫn rất tốt.

“Lão Trình à, chuyện này trước mắt cứ như vậy đi, tôi sẽ dạy dỗ lại cậu nhân viên mới này cho thật tốt” Triệu Cẩn Du vừa nói chuyện vừa quay mặt về phía Lâm Trạch Dương rồi vẫy vãy tay, sau đó tự mình cất bước đi lên văn phòng làm việc.

Lâm Trạch Dương đứng đó nghĩ ngợi một lúc rồi cũng đuổi theo cô. Đối với Lâm Trạch Dương thì Trình Mạnh Cường cũng chỉ là một con ruồi mà thôi, khi nào anh cảm thấy hắn ta quá ồn ào thì chỉ cần đập một cái cho hẳn ta chết tươi là được, anh căn bản không cần cố gắng động chạm vào hắn ta làm gì.

Trình Mạnh Cường nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Lâm Trạch Dương, nhỏ giọng nói: “Mày cứ chờ đó đi! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, từ trước đến giờ những tên nhân viên mới dám nói chuyện với †ao như vậy chưa có một ai từng được sống yên ổn!”

Trong văn phòng làm việc của Triệu Cẩn Du. “Có phải cậu có ý đồ gì với tôi không thế nhỉ?”


Triệu Cẩn Du vừa mới đóng cửa lại đã dùng một tay khoác lên trên vai của Lâm Trạch Dương, cô nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt tràn đầy tình ý.

Lâm Trạch Dương không nhịn được mà sửng sốt, lập tức cảm thấy như có mười vạn con thần thú vừa gào thét vừa chạy qua trong lòng, trời ạ! Đừng nói là mọi chuyện lại kích thích như vậy nhé? Mình vừa mới tới công ty đã bị cấp trên xinh đẹp bốc lửa quy tắc ngầm hay sao? Tốc độ phát triển tình tiết như thế này không phải quá nhanh rồi đấy chứ?

Lâm Trạch Dương nhanh chóng lùi về phía sau một bước, dùng hai tay ôm ngực, nét mặt có vẻ tràn đầy sợ hãi. Anh nói: “Tôi không phải con người tùy tiện như vậy đâu, chị cũng không nên táy máy tay chân làm ra điều gì với tôi, nếu không thì...”

Nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc ngây thơ của Lâm Trạch Dương, Triệu Cẩn Du không nhịn được mà bật cười một tiếng, cái con người vừa mới có can đảm đối đầu trực tiếp với Trình Mạnh Cường ban nãy thực sự chính là người này sao?

“Nếu không thì sao nào?” Triệu Cẩn Du thầm nghĩ trong lòng rằng Lâm Trạch Dương đúng là một em trai nhỏ đáng yêu, khiến cô không nhịn được mà muốn trêu đùa anh một chút.

Lâm Trạch Dương hít vào một hơi thật sâu rồi tự cắn vào môi mình thật mạnh, nhằm chặt hai mắt, bộ dạng như thể đang đâm đầu vào chỗ chết, tuyên bố: “Vậy thì chị cứ đến đây đi! Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục bây giờ?”

Triệu Cẩn Du lại một lần nữa không nhịn được mà bật cười, con người này thực sự rất thú vị.

Lâm Trạch Dương nhằm mắt đợi một hồi lâu, đợi mãi mà chẳng thấy Triệu Cẩn Du làm gì mình, bèn chậm rãi mở mắt. Không ngờ Triệu Cẩn Du đã ngồi xuống phía sau bàn làm việc.


“Tại sao chị lại không ra tay? Đến đây đi, chị cứ yên tâm, tôi sẽ không báo cảnh sát đâu.” Lâm Trạch Dương nói bằng giọng vô cùng mất mát.

“Cậu đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi, ai bảo ban nãy cậu từ chối tôi cơ chứ, tôi buồn đấy nhé.” Triệu Cẩn Du cũng nói bằng vẻ mặt nuối tiếc.

Người phụ nữ này quả thực là một yêu tinh! Từng cử chỉ, hành động và lời nói của Triệu Cẩn Du luôn toát ra khí chất khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Triệu Cẩn Du ngồi suy nghĩ một chốc lát rồi quay lại với chủ đề chính, nói với Lâm Trạch Dương: “Tân tổng đã nói hết với tôi rồi, cô ấy nhờ tôi chiếu cố cậu một chút. Về nhiệm vụ trị giá một triệu kia...”

Tân Quân Dao vừa mới quay trở lại văn phòng làm việc đã ngay lập tức cảm thấy vô cùng hối hận, Lâm Trạch Dương chính là một tên cặn bã vô dụng không được tích sự gì, làm sao mà anh ta có thể hoàn thành nổi nhiệm vụ trị giá một triệu cơ chứ?

Kết quả là Tân Quân Dao quyết định liên lạc với bạn tốt kiêm cấp dưới của mình là Triệu Cẩn Du với ý định bảo cô hỗ trợ cho Lâm Trạch Dương một chút.

Ai mà ngờ được rằng Triệu Cẩn Du vừa mới đặt điện thoại xuống đã ngay lập tức phát hiện vụ cãi cọ lùm xùm giữa Lâm Trạch Dương và Trình Mạnh Cường, thành ra cô cực kỳ bận rộn.


“Không cần đâu, không phải chỉ là một triệu thôi sao? Chút tiền lẻ như vậy thì có tính là gì?” Lâm Trạch Dương thản nhiên xua xua tay ngắt lời Triệu Cẩn Du, trông anh có vẻ như hoàn toàn không coi chuyện này là chuyện gì quá to tát.

Triệu Cẩn Du đảo mắt một vòng, trầm ngâm một chút rồi hỏi lại: “Cậu thực sự không cần tôi hỗ trợ gì sao?”

Lâm Trạch Dương vừa định đáp lại là không cần, nhưng. rồi anh lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng bốc lửa có thể quyến rũ người ta đến chết của Triệu Cẩn Du, bèn không nhịn được mà đổi câu trả lời: “Cần chứ, dĩ nhiên là tôi cần rồi.”

“A?” Triệu Cẩn Du không nhịn được mà lần nữa nở nụ cười, cái đám đàn ông này lúc nào cũng tỏ ra cứng rẳn ngoài miệng, thế nhưng không có bản lĩnh thì vẫn là không có bản lĩnh mà thôi, bây giờ cậu ta mới hiểu được điểm mấu chốt nên mới biết cúi đầu nhờ vả chứ gì?

Lâm Trạch Dương bày ra bộ mặt cực kỳ nghiêm túc rồi nói: “Khí chất toát ra từ người chị rất tuyệt vời, hai mắt của chị rất to, giọng nói của chị cũng rất êm tai, vì thế chị có thể nói cho tôi biết xem rốt cuộc cỡ ngực của chị là size bao nhiêu được không?”

Nghe thấy nửa câu đầu tiên của Lâm Trạch Dương là đang khen mình, nụ cười nở trên khuôn mặt của Triệu Cẩn Du lại càng rạng rỡ hơn, cô thâm nghĩ hóa ra Lâm Trạch Dương cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, cũng biết khi có việc gì cần nhờ vả thì nên khen ngợi đối phương một vài câu trước đã, nhưng đến khi Lâm Trạch Dương nói ra những chữ cuối cùng thì...

Khuôn mặt của Triệu Cẩn Du lập tức đỏ ửng lên, đến cả nhịp tim của cô cũng tăng nhanh, khắp cơ thể cô nóng bừng, cô không nhịn được mà tỏ ra tức giận, cái con người này chính là một tên lưu manh chứ còn gì nữa!

Năm nay Triệu Cẩn Du đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa từng kết hôn, cũng không có bạn trai hay người yêu gì cả, lúc bình thường cô thích đi đua xe, nhưng mà là loại xe cô chủ động ngồi ở ghế lái ấy! Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì thoạt trông có vẻ cô rất cởi mở, nhưng thực ra không ai biết cô là con người truyền thống và bảo thủ đến mức nào.


Triệu Cẩn Du vừa định mở miệng mắng Lâm Trạch Dương, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui rồi lại nghĩ đến bộ dạng vừa dùng hai tay ôm ngực vừa lùi về phía sau của Lâm Trạch Dương ban nãy, bèn không nhịn được mà âm thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng: Hừ! Dám giả vờ giả vịt trước mặt bà đây phải không?

“Tôi cũng không biết đâu, không bằng cậu lại đây mà sờ một cái thử xem nào?” Triệu Cẩn Du vừa trả lời vừa khế nghiêng người về phía trước một chút, khiến bộ ngực vốn đã rất có sức công phá lại càng khủng bố hơn.

Lâm Trạch Dương chỉ vừa mới nhìn thấy cảnh tượng ấy đã suýt chút nữa chảy cả máu mũi, sau đó lập tức quay người đi rồi bước ra khỏi văn phòng làm việc của Triệu Cẩn Du như đang chạy trốn cô.

Nhìn thấy bộ dạng chạy trối chết của Lâm Trạch Dương, Triệu Cẩn Du không nhịn được mà phá lên cười ha ha: “Dám giở trò trêu chọc bà đây phải không? Cậu vẫn còn non và xanh lắm!”

Triệu Cẩn Du cười một lúc lâu rồi bỗng đột ngột nhớ ra điều gì, tự nhủ: “Ôi, mình lại quên mất lời dặn của Tân tổng rồi”

Nói đến đấy, Triệu Cẩn Du không nhịn được mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa để tìm kiếm bóng dáng thuộc về Lâm Trạch Dương, có vẻ vô cùng tiếc nuối: “Cậu nhóc này có chút thú vị đấy, nhưng mà... Tiếc thật, cậu ta còn trẻ tuổi quá nên lúc nào cũng nghĩ một là một, hai là hai, cứ tưởng chỉ cần bản thân cố gắng thật nhiều là có thể hoàn thành được bất cứ chuyện gì. Đây chính là đơn hàng một triệu đấy! Dù có là bản thân mình thì mình cũng không thể đảm bảo rằng chắc chản mình sẽ hoàn thành được đâu!”

“Thôi kệ, mình cứ nói lại cho Tân Quân Dao chuyện này để cô ấy quên đi vậy, đến lúc đó mà có chuyện gì thì cũng không liên quan đến mình, chỉ tại cậu nhóc này không biết cảm kích sự giúp đỡ của người khác mà thôi.”

Ở một bên khác, Lâm Trạch Dương quay lại chỗ ngồi của mình, có vẻ vô cùng chán ngán, một hồi thì cạy cạy móng chân, một hồi lại móc móc lỗ tai, cái gì cũng làm một lượt nhưng lại không hề động tay đến công việc một chút nào.

Hôm nay Trình Mạnh Cường không đi ra ngoài làm việc, không phải là hắn ta không có việc gì cần ra ngoài mà là hắn †a muốn ở lại đây trông coi Lâm Trạch Dương. Bây giờ nhìn thấy bộ dan jg này của Lâm Trạch Dương, Trình Mạnh Cường không nhịn được mà lại một lần nữa nở nụ cười lạnh như băng rồi nói: “Tao biết mày chắc chắn có ai đó chống đỡ sau lưng, thế nhưng! Sẽ không có tác dụng gì đâu! Nhất định tao. sẽ khiến cho mày phải cút khỏi nơi này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui