"À đúng rồi Lưu Uy, tôi muốn tất cả sản nghiệp của ông, sau này ông sẽ là người của tôi. Còn nữa, Tần Quân Dao sau này cô cũng làm người của tôi đi. Tất nhiên bây giờ cô có thể từ chối ngay, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phải đồng ý thôi, vì một khi Huyết Ngưng tôi đây đã mở lời thì không ai có thể từ chối.”
Huyết Ngưng đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Uy và Tần Quân Dao, thả nhẹ một câu như vậy rồi quay người đi về phía trước.
Đợi đến khi Huyết Ngưng rời đi được một lúc, Tần Quân Dao mới bắt đầu thở hổn hển từng hơi. Vừa rồi khi Huyết Ngưng ở đây, Tần Quân Dao cảm giác không khí xung quanh bỗng loãng đi, trên đỉnh đầu giống như có một ngọn núi lớn đè xuống khiến cô có cảm giác tức ngực khó thở.
Lúc này Lưu Uy cũng thở dài một hơi thật sâu.
Sau đó hai người nhìn nhau một cái, nhìn ra được sự sợ hãi bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
"Tiếp theo nên làm gì bây giờ?" Cuối cùng Tần Quân Dao là người đánh vỡ bầu không khí yên lặng, thật sự hiện tại cô đã đi vào đường cùng rồi. Nếu như chỉ có một mình, Tần Quân Dao có thể đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng cô cũng đáng yêu lắm chứ, hơn nữa còn có thêm một Lâm Trạch Dương, cho dù có ghét Lâm Trạch Dương thế nào thì hắn cũng là người vô tội.
Tần Quân Dao tin rằng thế lực như Huyết Minh, nếu cô không chịu khuất phục thì chúng có thể không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Nhưng mà làm sao Tần Quân Dao có thể chấp nhận người phụ nữ như Huyết Ngưng, làm sao Tần Quân Dao có thể chạy trốn, cô cảm thấy khả năng này không tồn tại, làm sao một người có thể dùng tờ giấy phá vỡ tấm kính cường lực cách năm mươi mét được, làm sao bên đó có thể để lại cho Tần Quân Dao bất kỳ cơ hội nào.
Lưu Uy cũng cảm thấy khó xử không kém gì Tần Quân Dao, ông ta dốc sức hơn nửa đời người, cực khổ mãi mới có thể trở thành vua của thế giới ngầm. Bây giờ tự nhiên nhảy ra một tên không biết từ tới đâu đòi lấy hết cơ ngơi của ông ta, mà điều đáng kinh ngạc là người này thực sự có khả năng ấy. Nghĩ tới đây, Lưu Uy bất giác nhớ tới Lâm Trạch Dương, sau đó ông ta hỏi Tần Quân Dao: "Cô có biết Lâm Trạch Dương đang ở đâu không?"
Tần Quân Dao vô thức trả lời: "Tên kia tắt máy, hắn nói mình có chuyện quan trọng phải làm, mấy ngày rồi không có tin tức gì.”
Sau khi nói xong, Tần Quân Dao ngây người, nghi hoặc nhìn về phía Lưu Uy, làm sao Lưu Uy có thể quen biết Lâm Trạch Dương, tại sao Lưu Uy lại hỏi về Lâm Trạch Dương.
"Ông biết Lâm Trạch Dương?" Tần Quân Dao hỏi.
Lúc này Lưu Uy mới nhận ra mình lỡ lời. Đương nhiên nếu Tần Quân Dao biết Lâm Trạch Dương ở đâu, vào thời điểm mấu chốt này Lưu Uy chẳng cần sợ bại lộ gì nữa, nhưng Tần Quân Dao không biết nên Lưu Uy phải tìm đại một cái cớ cho qua chuyện.
Sau đó Tần Quân Dao rời khỏi phòng tập quyền anh, trở về văn phòng.
Tần Quân Dao đã quyết định, chuẩn bị giằng co với Huyết Minh một hồi. Chỉ cần cô ta không giao ra dược tề, không cho bọn họ biết căn cứ nghiên cứu của mình thì cũng chỉ có thể thuận theo cô, tuy Tần Quân Dao không biết câu giờ có ích lợi gì, nhưng ít ra vẫn tốt hơn là ngoan ngoãn dâng lên ngay.
Vào lúc này, điện thoại di động của Tần Quân Dao bỗng vang lên. Tần Quân Dao nhìn thoáng qua tên người gọi, là Ely.
Tần Quân Dao nhíu mày, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không lành, Ely chính là người phụ trách dược tề, cũng là nhân viên tình báo của tổ chức, tại sao cô ấy lại gọi vào lúc này.
"Bà chủ, không xong rồi, xung quanh căn cứ của chúng ta xuất hiện một vài người, bọn họ đang tiến vào đây, dường như đã có kế hoạch từ trước." Điện thoại vừa mới kết nối đã truyền đến giọng nói tràn đầy kinh sợ của Ely.
Trái tim Tần Quân Dao như rớt xuống đất, là người của Huyết Minh sao? Tại sao nhanh như vậy đã tìm được căn cứ, cũng kinh khủng quá rồi đó?
"Tình hình bên đó bây giờ như thế nào, bọn họ phát hiện ra căn cứ rồi à?" Tần Quân Dao buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng đôi tay không ngừng run rẩy.
"Chưa, họ chỉ đang tìm kiếm xung quanh thôi. Lúc chúng tôi chọn chỗ này làm căn cứ cũng đã nghĩ tới loại tình huống này nên đã tạo ra một lớp ngụy trang. Họ bước vào khu ngụy trang đó nên tôi mới biết được. Nhưng nhanh như vậy đã tìm được lớp nguỵ trang thì sẽ sớm tìm ra căn cứ của chúng ta thôi, nhiều nhất là hai ngày."
Ely có vẻ rất kích động.
Tần Quân Dao nhất thời có chút bối rối, cô cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Hoặc là nói, Tần Quân Dao biết chỉ cần giải quyết Huyết Minh là được. Nhưng Tần Quân Dao không có được thực lực như vậy, chính cô không biết mình đã cúp điện thoại tự lúc nào, cả người Tần Quân Dao mềm nhũn ngồi xuống ghế, trong đôi mắt đã không có bất kỳ thần thái nào, khuôn mặt xám đi như người chết.
Lúc này, còn ai có khả năng cứu Tần Quân Dao cô nữa đây?
Bên Lưu Uy lúc này cũng không dễ chịu gì cho cam.
Lưu Uy chưa từng gặp qua người bá đạo như vậy, thiếu chủ của Huyết Minh, Huyết Ngưng rõ ràng đã nói cho Lưu Uy chút thời gian để chuẩn bị. Nhưng vừa rồi, Lưu Uy mới nhận được điện thoại của đàn em.
Địa bàn của Lưu Uy bị đập phá. Khỏi cần phải nói cũng biết là do người của Huyết Minh gây ra, Huyết Ngưng là một người có khao khát thống trị và kiểm soát mãnh liệt, thích nắm giữ tất cả trong tay mình, thích khống chế hết thảy, hơn nữa còn hết lần này tới lần khác tới gây chuyện.
Đối với chuyện này Lưu Uy thật sự không còn biện pháp, việc báo cảnh sát cũng chỉ như một trò đùa, đối phó với người xuất thân từ gia thế như vậy mà báo cảnh sát thì có khác gì tự sát.
Dựa vào sức mình chống lại đối phương? Đúng, tuy là thế lực của Lưu Uy rất lớn, có rất nhiều đàn em, số lượng đàn em cũng không đếm xuể, nhưng có tác dụng sao?
Chỉ tìm đại một người trong Huyết Minh cũng có thể đánh ngã được một đám đàn em của Lưu Uy rồi.
Lưu Uy nghĩ tới đây, không nhịn được mà hít sâu một hơi, cảm thấy tất cả mọi thứ sắp kết thúc.
"Tên Lâm Trạch Dương nhà cậu, vào thời điểm mấu chốt như này lại biến mất không thấy đâu."
Lưu Uy đột nhiên lại nhớ tới Lâm Trạch Dương, lần đầu tiên ông ta phát hiện mình nhớ Lâm Trạch Dương như thế, thậm chí còn quên mất nỗi đau phải gánh chịu khi ở cùng với Lâm Trạch Dương.
Chỉ là, đến cả Lưu Uy cũng không thể xác định được sự xuất hiện của Lâm Trạch Dương có thể giúp được gì hay không.
Đối phương là kẻ có gia thế hiển hách, thiếu chủ Huyết Ngưng của bọn họ cũng đã sắp đạt đến trình độ lão làng rồi, trong Huyết Minh bọn họ chẳng lẽ lại không có ai mạnh hơn, nhưng bất luận thế nào thì hiện tại Lâm Trạch Dương vẫn là hy vọng duy nhất của Lưu Uy.
Lâm Trạch Dương ở đâu?
Lâm Trạch Dương ở trong đình viện mà Lưu Uy cho hắn.
Lâm Trạch Dương đang làm gì?
Lâm Trạch Dương đang ngủ.
Ít nhất ngoài mặt là như thế.
Lâm Trạch Dương nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
Cố Lão cho rằng Lâm Trạch Dương đang ngủ vì ông vẫn còn nghe được tiếng hít thở yếu ớt của hắn. Cho nên ông định đi qua đánh thức Lâm Trạch Dương. Nhưng lại vào lúc này, đột nhiên có gì đó xảy ra.
Cố Lão dừng bước, đứng tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...