Bình Vương Thần Cấp

"Ừm, bây giờ tôi đang có việc bận, tôi sẽ trả lời cô sau, được không?"

Đây là câu nói cuối cùng của Lưu Uy trước khi kết thúc cuộc gọi của Tần Quân Dao, rất lịch sự, giọng điệu còn có vẻ vô cùng tôn trọng, nhưng lại lấy một cái cớ không hợp lý chút nào.

Tần Quân Dao còn nhớ rõ câu đầu tiên mình nói với Lưu Uy chính là "Ông có thời gian không?", mà lúc đó rõ ràng Lưu Uy đã trả lời là có. Vậy thì cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến đây, Tần Quân Dao không nhịn được gọi lại cho Lưu Uy, nhưng bên kia lại truyền đến âm thanh thông báo máy bận. Tần Quân Dao muốn gọi lại, nhưng lúc này cô lại nghe được tiếng chuông điện thoại.

"Người này bị cái gì đây? Sao cứ gọi cho tôi hoài vậy? Thật sự nghĩ rằng tôi rất rảnh rỗi sao? Không nhận, tôi sẽ không nhận." Giọng Lâm Trạch Dương vang lên, sau đó anh ấy đi vào phòng Tần Quân Dao.

Tần Quân Dao nhìn Lâm Trạch Dương bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, không nhịn được mà khinh bỉ, giả vờ cái gì, không phải anh rất rảnh rỗi sao? Còn nữa, cái vẻ mặt kiêu ngạo kia của anh là sao? Thật sự tự cho rằng mình rất giỏi à?

Đương nhiên, nếu Tần Quân Dao nhìn thấy thông báo cuộc gọi của Lâm Trạch Dương, biết anh dứt khoát cúp điện thoại của Lưu Uy thì có lẽ Tần Quân Dao sẽ có suy nghĩ khác. Dù sao cô cũng mới bị ông ta từ chối nhận điện thoại, mà Lưu Uy lại bị Lâm Trạch Dương từ chối nghe máy.

"Ừm, mấy ngày nay tôi có chút việc, muốn đi ra ngoài một chút, thông báo cho cô một tiếng." Lâm Trạch Dương nhìn Tần Quân Dao, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói ra lý do mình đến.


Tần Quân Dao không nhịn được cười khẩy, còn tưởng là có chuyện gì khiến Lâm Trạch Dương nghiêm túc như vậy, anh có việc? Một kẻ vô tích sự, lưu manh không có công việc như anh thì có thể có chuyện gì chứ.

"Chuyện này rất quan trọng với tôi, cho nên mấy ngày này tôi sẽ không mở điện thoại, cô cẩn thận một chút." Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi rồi vẫn giải thích một câu.

Tần Quân Dao lại tiếp tục cười mỉa mai, cuối cùng cũng không nhịn được nữa đáp: "Anh có việc thì cứ đi làm việc của anh, còn bảo tôi cẩn thận, anh cho rằng bản thân rất quan trọng sao? Tưởng là không có anh thì thế giới này sẽ không thể chuyển động à? Anh vẫn nên tự mình cẩn thận thì hơn."

Lâm Trạch Dương hé miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu rồi đi ra ngoài.

Lâm Trạch Dương thật sự có việc, hơn nữa còn là chuyện lớn. Chuyện này có thể còn là chuyện lớn ở cả Trung Hoa, thậm chí là trên toàn thế giới. Bởi vì Lâm Trạch Dương phát hiện mình đang có dấu hiệu đột phá.

Lâm Trạch Dương vốn đã là tông sư, toàn Trung Hoa, thậm chí trên thế giới cũng không có mấy tông sư. Bây giờ Lâm Trạch Dương lại muốn đột phá, việc này thể hiện điều gì?

Nếu những gia tộc ẩn sĩ vẫn không xuất hiện thì Lâm Trạch Dương chính là sự tồn tại mạnh mẽ nhất ở Trung Hoa, thậm chí là trên toàn thế giới. Tất nhiên đó là chuyện sau khi Lâm Trạch Dương đột phá.

Mà nếu thực sự tới lúc đó thì ngay cả một số gia tộc ẩn sĩ hùng mạnh cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Trạch Dương.

Cho nên, Lâm Trạch Dương mới có thể coi trọng chuyện này như vậy, nếu không thì với tính cách cà lơ phất phơ kia của Lâm Trạch Dương, sao có thể cố ý đến nói những lời này với Tần Quân Dao.

Sau khi Lâm Trạch Dương rời khỏi phòng Tần Quân Dao, điện thoại của anh lại vang lên, vẫn là Lưu Uy gọi tới.

"Ông có thấy mình phiền phức hay không, sao cứ gọi cho tôi hoài vậy? Có biết thời gian của tôi rất quý không? Một phút trên dưới mấy triệu, ông phải trả tôi tiền." Lâm Trạch Dương rất mất kiên nhẫn nói.

Đầu kia điện thoại, khóe miệng Lưu Uy co rúm lại, ông ta cảm thấy kiếp trước mình chắc chắn đã nợ Lâm Trạch Dương rất nhiều, nếu không thì sao lại bị Lâm Trạch Dương hành hạ như vậy.

Rõ ràng Lưu Uy gọi điện thoại cho Lâm Trạch Dương là vì chuyện của anh, thế mà Lâm Trạch Dương lại còn muốn đòi tiền của ông ta.

Đương nhiên tính tình của Lưu Uy cũng khá nóng nảy, nhưng ông ta không dám phát cáu với Lâm Trạch Dương, chẳng những không dám nổi nóng lại còn phải cẩn thận cười lấy lòng, nói: "Chuyện là, Lâm Trạch Dương, người phụ nữ của anh, Tần Quân Dao hình như lại có thành quả mới, thuốc của cô ấy đã có bước đột phá, đào tạo ra một võ sĩ quyền anh, muốn đến sàn đấu quyền anh ngầm của tôi thử nghiệm thành quả một chút."


Lâm Trạch Dương không kiên nhẫn nói: "Vậy ông cứ để cô ấy đến đi, có chút việc cỏn con ấy mà ông cũng muốn làm phiền tôi, tôi mặc kệ, ông làm lãng phí thời gian của tôi, mau trả tôi tiền."

Lưu Uy thật sự muốn ném điện thoại đi, Tần Quân Dao không phải là người phụ nữ của Lâm Trạch Dương sao? Còn không phải là do ông ta quan tâm đến cảm nhận của Lâm Trạch Dương, cho rằng cậu ta sẽ để ý việc Tần Quân Dao xuất đầu lộ diện, cho nên ngay cả khi đứng trước việc buôn bán tràn ngập lợi nhuận này ông ta cũng không lập tức đồng ý.

Mà không đợi Lưu Uy nói thêm điều gì, Lâm Trạch Dương đã ngắt điện thoại, sau đó tắt nguồn.

Tiếp đó, Lâm Trạch Dương vội vàng đi tới biệt thự mà Lưu Uy cho mình, bắt đầu tiến vào trạng thái bế quan. Bước đột phá này rất quan trọng, anh không thể để hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng.

Mà một bên khác, sau khi Lâm Trạch Dương ngắt điện thoại, Lưu Uy cũng biết ý của anh, không thể để Tần Quân Dao biết được quan hệ giữa mình và Lâm Trạch Dương, càng không thể để cô ấy biết thực lực thật sự của anh. Vì vậy, lúc Lưu Uy gọi điện trả lời Tần Quân Dao, giọng điệu có vẻ rất lạnh nhạt.

Tần Quân Dao lại không hề để ý tới chuyện này, thậm chí còn rất hưng phấn, cảm thấy bản thân lại hoàn thành được một chuyện lớn, còn liên tục nói cảm ơn với ông ta, cảm thấy mình thật sự rất may mắn, vậy mà lại có thể móc nối quan hệ với Lưu Uy, một hoàng đế ngầm có thế lực khổng lồ.

Tần Quân Dao không biết rằng người mà mình vừa cẩn thận nịnh bợ kia, vừa nãy mới bị Lâm Trạch Dương vô tình đuổi đi như ruồi bọ, hơn nữa người nọ còn không oán trách một tiếng nào.

Đúng là giống như lời Tần Quân Dao từng nói, thế giới này vẫn có thể chuyển động ngay cả khi không có ai.

Hai ngày sau, Tần Quân Dao dẫn gã thuộc hạ kia của mình đi tới phòng tập quyền anh ngầm của Lưu Uy.

Hai ngày này, tâm trạng của Lưu Uy cũng không tốt. Bởi vì hai ngày nay trong giới đã xảy ra vài chuyện.


Sau khi Trương Liên bị Lâm Trạch Dương đánh bại thì đã biến mất vài ngày, không xuất hiện trước mặt người khác, không biết đã đi đâu.

Mà hai ngày trước, Trương Liên lại xuất hiện. Lần này, ông dẫn theo vài người mới.

Tất nhiên Lưu Uy rất hoan nghênh Trương Liên, cảm thấy tên này lại đến nộp tiền.

Nhưng sau đó, nội dung vở kịch dường như đã có chút thay đổi. Người Trương Liên dẫn đến lại mạnh mẽ khác thường.

Mười người do Lâm Trạch Dương huấn luyện đều có trình độ rất cao, đấu qua đấu lại với người của Trương Liên, nửa thắng nửa thua. Điều này khiến Lưu Uy cảm thấy rất lo lắng.

Ông ta có thể nhìn ra mười người do Lâm Trạch Dương huấn luyện thật sự đã rất mạnh, sở dĩ bọn họ thất bại, không phải bởi vì bọn họ không đủ mạnh mà là do người Trương Liên mang đến quá mạnh.

Mà ngay đêm qua, Trương Liên lại dẫn đến một người mới, người này đấu ba trận liên tiếp mà không thua một trận nào.

Lưu Uy cũng có thể xem là cao thủ võ đạo, cho nên ông ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, gương mặt mới do Trương Liên mang đến vô cùng mạnh mẽ, mười người do Lâm Trạch Dương huấn luyện ra cũng không có ai nắm chắc phần thằng. Cho nên, lúc này sắc mặt của Lưu Uy cũng không mấy vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận