Bình Vương Thần Cấp

Trong khoảng thời gian này, Tần Quân Dao sống không quá thoải mái.

Sự nghiệp của cô được thăng tiến trước nay chưa từng có, giải quyết những cấp dưới không nghe lời muốn phản bội, thuận lợi hoàn thành giao dịch với hoàng đế Lưu Uy ở thế giới ngầm. Giải quyết nội bộ, lại chiếm được một khoản tiền lớn, quả thực có thể nói là vô cùng thuận lợi.

Chẳng qua, có chút không được hoàn mỹ chính là tên đàn ông ở trong nhà kia.

Vừa nghĩ đến Lâm Trạch Dương, Tần Quân Dao nhận ra mình sẽ nhịn không được mà tức giận.

Lâm Trạch Dương này thật sự chẳng ra gì, bảo hắn đưa đón Manh Manh đi học thêm cho tốt, vậy mà hắn lại đi trên chọc nữ giáo viên, còn bởi vì cô giáo kia mà đánh nhau với tên côn đồ.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này Tần Quân Dao rất bận rộn, nhưng cũng không quên con gái của mình, cô để cho một cấp dưới rất đáng tin cậy của mình âm thầm bảo vệ Manh Manh, cho nên chuyện xảy ra buổi sáng cô lập tức biết được.

Đúng là một tên đáng ghét.

Hắn gặp nguy hiểm thì thôi đi, vậy mà còn lôi theo cả Manh Manh, thật không thể tha thứ.

Tần Quân Dao đây là đang tìm cho mình một cái cớ, nếu không cô làm sao có thể giận tên đàn ông Lâm Trạch Dương này, Tần Quân Dao sao có thể vì Lâm Trạch Dương mà ghen tuông được chứ.


Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương đi vào.

"Đóng cửa lại." Tần Quân Dao lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, mất kiên nhẫn nói.

Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Tần Quân Dao, lại nhìn thoáng qua cửa lớn, do dự một hồi, rốt cuộc vẫn đóng cửa lại.

Sau đó, Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Tần Quân Dao, vừa cởi áo vừa bất lực nói: "Nếu tôi đã chấp nhận Manh Manh, vậy đương nhiên cũng phải chấp nhận cô. Là chồng lại để cô luôn ở một mình trong phòng trống đúng là lỗi của tôi, mặc dù tôi không có nhiều tình cảm với cô. Nhưng cô là một người phụ nữ, và tôi là một người đàn ông. Cho nên, tôi chịu thiệt một chút cũng được, phải để cô thỏa mãn đã chứ.”

Tần Quân Dao có cảm giác Lâm Trạch Dương như đang muốn cởi áo ra, cả người đều sửng sốt đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó, Tần Quân Dao thét lên một tiếng đầy chói tai, vội vàng xoay người lại, kêu lên: "Anh đang làm gì vậy?"

Lâm Trạch Dương cũng ngẩn người, vô tội nói: "Muốn làm gì là muốn làm gì, không phải là cô muốn làm gì trước sao, để tôi đến văn phòng của cô, muốn mưu đồ làm loạn với tôi, nhưng lần nào tôi cũng đều từ chối. Bây giờ cô lại gọi tôi đến văn phòng, lại trịnh trọng bảo tôi đóng cửa lại, không phải là muốn mưu đồ làm loạn với tôi sao, tôi đồng ý với cô, nhưng chỉ lần này thôi đấy.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương đã cởi áo ra.

Lúc này Tần Quân Dao hoàn toàn không dám nhìn Lâm Trạch Dương, tuy rằng cô là sát thủ cấp S, nhưng trong cuộc sống hằng ngày lại chưa từng tiếp xúc với đàn ông, ngoại trừ chuyện ngoài ý muốn với Lâm Trạch Dương.


Cho nên, đương nhiên lúc này Tần Quân Dao không nhìn thấy thân trên của Lâm Trạch Dương, không nhìn thấy từng khối cơ bắp cứng rắn như tảng đá kia, đường cong hoàn mỹ giống như được chạm khắc.

Càng không nhìn thấy những vết sẹo dữ tợn trên người Lâm Trạch Dương, không nhìn thấy từng vết thương do viên đạn để lại.

Mà kỳ lạ chính là, rõ ràng trên người Lâm Trạch Dương có nhiều vết thương như vậy, nhưng nhìn qua lại không làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một cảm giác giống như tác phẩm nghệ thuật, làm cho người nhìn sẽ nhịn không được mà mê muội đắm chìm.

"Mau mặc quần áo của anh vào đi, ngay bây giờ, lẹ lên!" Tần Quân Dao không ngừng lớn tiếng kêu lên.

Lâm Trạch Dương có chút bất đắc dĩ, anh đã hạ quyết tâm rất lớn rồi, anh còn là đàn ông, sự trong sạch của anh chẳng lẽ không quan trọng, Lâm Trạch Dương bây giờ đã chủ động đến như vậy rồi, Tần Quân Dao là phụ nữ sao còn nhăn nhó đến như vậy.

Hừ.

Lâm Trạch Dương cảm thấy sau này nhất định sẽ không chủ động nữa, mặc áo vào.

"Cô bảo tôi tới đây để làm gì." Lâm Trạch Dương hơi không kiên nhẫn nói.


Tần Quân Dao ngẩn người, cô phát hiện mỗi một lần mình đối mặt với Lâm Trạch Dương, cảm xúc dường như không được ổn định, vừa lúc nãy còn rất tức giận nhưng bây giờ lại không thể nổi giận, thậm chí còn không nhớ rõ mình nên nói cái gì.

"Cái kia, tôi nghĩ bây giờ cô phải tăng lương cho tôi, một mình tôi phải làm nhiều công việc như vậy, thật không dễ dàng gì, cô biết không, cô muốn tôi tới đây làm việc, lại muốn tôi đưa đón Manh Manh, tôi còn phải đối mặt với mối quan hệ phức tạp trong công ty, thực sự bận rộn đến mức choáng váng."

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút rồi nói hết ra tình cảnh khốn đốn của mình.

Tần Quân Dao suýt nữa tức giận đến ngất đi, vừa rồi cô mới nhận được một báo cáo khiếu nại Lâm Trạch Dương. Trong báo cáo nói hầu như ngày nào Lâm Trạch Dương cũng nghỉ việc, đến công ty làm việc chỉ biết mở máy tính ra xem phim hoạt hình, thỉnh thoảng còn sai chủ quản rót nước cho hắn, nếu chủ quản tỏ ra không vui, hắn còn có thể mở miệng mắng to.

Người như vậy sao có thể bận rộn đến choáng váng đầu óc, quả thực coi công ty như khách sạn, lúc thích lại đến đây hưởng thụ dịch vụ, lúc không thích liền sẽ không tới.

Tần Quân Dao cô đường đường là tổng giám đốc của công ty này cũng chưa từng có đãi ngộ tốt đến như vậy.

"Vậy là tôi nên thăng chức cho anh và để cho anh làm vị trí của tôi sao." Tần Quân Dao tức giận nói.

Lâm Trạch Dương vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc nhìn Tần Quân Dao, nói: "Làm tổng giám đốc cũng không phải là không thể, lúc trước tôi chưa từng nghĩ tới. Tất nhiên, nếu tôi là tổng giám đốc thì chắc chắn sẽ tốt hơn cô. Chỉ có điều, nếu như vậy thì cô sẽ không có việc làm. Vì vậy, cô đưa cho tôi chức phó tổng giám đốc đi. Đúng rồi, phó tổng giám đốc.”

Tần Quân Dao thật sự muốn ngất đi, ai nghe không ra lời nói lúc nãy của cô là tức giận thì chính là nói dối, vậy mà Lâm Trạch Dương còn nghiêm túc trả lời, còn làm ra dáng vẻ nghiêm túc hiểu chuyện.

Tần Quân Dao cảm thấy như mình không còn sống nữa, sao mình lại có thể sinh ra Manh Manh với một tên như Lâm Trạch Dương, sao lại gặp được một người không biết xấu hổ như vậy.


"Phó tổng giám đốc, cho anh cái chức chủ quản, chắc anh đều phải cười trộm.” Tần Quân Dao cảm thấy mình không nên nói những lời trái với lương tâm khi đứng trước Lâm Trạch Dương, khả năng leo lên của tên này nhất định là số một toàn cầu, cho dù là Long Vương trong truyền thuyết kia khi gặp phải hắn cũng phải nhượng bộ vài phần.

Không phải thực lực không bằng hắn, là da mặt không dày bằng hắn.

Thế nhưng Lâm Trạch Dương lại không tức giận, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Chủ quản sao, hình như cũng được. Nhưng mà ta thấy Triệu Cẩn Du cũng không tệ, cho nên cô không cần sa thải cô ấy, để cho cô ấy làm chủ quản cùng với tôi đi. Hai giám sát viên sẽ tốt hơn một chứ.”

Tần Quân Dao nhịn không được mà che trán mình lại, không muốn nói chuyện với Lâm Trạch Dương nữa, ngón tay chỉ vào cửa lớn, nói: “Anh, mau đi ra ngoài cho tôi."

Lâm Trạch Dương gật đầu, nói: "Thông báo kia khi nào được phát xuống."

Tần Quân Dao trợn trắng mắt, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ luôn."

Lâm Trạch Dương vẫn chưa đi.

"Anh còn ở đây làm gì nữa." Tần Quân Dao như muốn cắn nát răng của mình.

"Chờ cô phát thông báo, trí nhớ của cô đâu có được tốt, có thể lớn tuổi rồi, nhưng mà không quan trọng, tôi sẽ giám sát cô." Lâm Trạch Dương vẫn nghiêm túc.

Tần Quân Dao cảm thấy lồng ngực của mình như sắp nổ tung, hung hăng cắn răng, sau đó ngồi lại vào bàn làm việc, dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Trạch Dương, gửi báo cáo bổ nhiệm nhân sự ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận