Bình Vương Thần Cấp

Một khi con người sở hữu sức mạnh mà bản thân vốn dĩ không có, họ sẽ nhanh chóng trở nên kiêu căng và rất ít người có thể giữ được bản chất thật của mình.

Ví dụ nếu Lâm Trạch Dương đột nhiên có một đống tiền xài không hết, bữa sáng anh nhất định sẽ mua ba quả trứng trà, một quả để ăn một quả để vứt, còn một quả đem tặng người qua đường.

Chuyện của mười người dưới trướng Lưu Uy cũng vậy. Bọn họ vốn là lực lượng đặc biệt, dù xét về mặt thể chất hay khả năng chiến đấu đều mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Bây giờ còn được uống thêm thuốc giúp thể chất của bản thân nâng cao hơn bao giờ hết, việc này khiến họ có cảm giác mình sắp trở thành siêu nhân luôn rồi.

Lưu Uy vốn định lợi dụng bọn họ đi đánh hắc quyền cho ông ta, vậy nên đã sắp xếp cho bọn họ một đợt huấn luyện. Thế nhưng bây giờ huấn luyện còn chưa xong, mười người này đã nghĩ rằng bản thân vô địch thiên hạ rồi, có thể lấy một cân tám mươi nên không chịu đi tập.

Là người có cùng đẳng cấp với Lão Cố, đương nhiên Lưu Uy biết dù mười người này đã rất mạnh, nhưng muốn xưng bá ở hắc quyền thì vẫn chưa đủ.

Cơ mà bây giờ bọn họ không đồng ý huấn luyện, Lưu Uy có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ còn muốn ông hoàng thế giới ngầm như ông ta tự mình ra tay à? Nhưng dù có tự mình ra tay thì cũng chưa chắc ông ta đã là đối thủ của bọn họ.

Vậy nên, Lưu Uy nhớ tới Lâm Trạch Dương.

“Như vậy, có phải hơi rắc rối không?” Lâm Trạch Dương không khỏi cau mày, gương mặt lộ ra vẻ phiền muộn.

Lưu Uy căng thẳng nhìn anh nói: “Lâm Trạch Dương, cậu thấy có chuyện gì khó xử sao?”


Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lát, sau đó chân thành nhìn về phía Lưu Uy nói: “Ông biết không, tôi thu tiền khi đánh dựa trên đầu người đấy. Cơ mà quan hệ của chúng ta tốt thế này, lấy tiền của ông thì tôi ngại quá, nhưng bọn họ lại có tới mười người…”

Khóe miệng Lưu Uy không khỏi nhếch lên. Làm ông ta tưởng là chuyện lớn gì, hóa ra chỉ là tiền thôi mà sao phải nghĩ chứ.

Lưu Uy cảm giác mình đã bị Lâm Trạch Dương đánh bại hoàn toàn.

Lưu Uy và Lâm Trạch Dương đều là kiểu người đã nói là sẽ làm, chốt kèo xong là lập tức đi về phía khu huấn luyện.

Sau đi đến nơi, đây là lần đầu tiên Lâm Trạch Dương thật sự thấy nội bộ thế lực của Lưu Uy.

Đi vòng qua một con đường nhỏ ở ngoại ô, một cánh cổng sắt sẽ xuất hiện.

Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua, phát hiện ra mấy ngọn núi xung quanh đều được vây bằng rào sắt. Nói cách khác, khu vực này đều đã bị Lưu Uy biến thành nơi huấn luyện.

Sau khi xe đi qua cổng sắt, Lâm Trạch Dương mới phát hiện ra khu vực này được xây mô phỏng theo căn cứ quân sự.

Chẳng mấy chốc, Lâm Trạch Dương và Lưu Uy đã tới sân huấn luyện.

Lúc này, phía bên trong sân truyền đến từng tràng cười không kiêng nể gì cả, tiếng cười đó cực kỳ vô liêm sỉ, trịch thượng, phô trương, thậm chí có thể nói là kiêu ngạo.

Lâm Trạch Dương và Lưu Uy xuống xe. Ông ta muốn lên trước để giới thiệu Lâm Trạch Dương, thế nhưng đã bị anh ngăn lại.

Một mình Lâm Trạch Dương tự đi về phía đó.

Lúc này, mười người kia đang đứng trước mảnh đất trống cười nhạo huấn luyện viên bị trói vào cọc gỗ.

“Trình độ này của mày mà cũng không biết xấu hổ, dám tới đây làm huấn luyện viên của bọn tao. Không phải tao khoe đâu, chỉ cần một ngón tay tao cũng có thể hạ gục mày.”

“Thôi không phải khoe, nãy tao thấy mày dùng cả năm ngón đấy.”

“Thế thì tao mạnh hơn nó rồi. Tao chỉ dùng một ngón thôi là đã đánh bại nó rồi.”


“Không phải do mày mạnh, là tại huấn luyện viên này quá yếu hiểu không? Bày đặt làm quân vương ở quân khu đã về hưu, rồi gì mà nhà vô địch cá nhân từng chiến thắng trong các cuộc thi liên quân khu chứ. Mẹ nó tao cười chết mất, hahahaha.”

Mười người kia nhìn huấn luyện viên bị trói vào cọc gỗ một cách khinh bỉ. Họ đều là lính đặc chủng đã nghỉ hưu, sau đó gia nhập vào các đội lính đánh thuê trở thành quân cảm tử. Về sau Lưu Uy đã bỏ ra một số tiền lớn mua mạng của họ về.

Trước kia Lâm Trạch Dương cũng có thể coi như là một quân nhân, vậy nên anh biết rõ mấy gã kia là hạng người gì, đều là loại ăn cứng không ăn mềm. Muốn thu phục bọn họ, trừ khi bản thân mình mạnh hơn, nếu không cũng chẳng còn cách nào khác.

Người huấn luyện viên đang bị trói kia chính là ví dụ điển hình nhất.

Lâm Trạch Dương tới trước mặt mười người, há miệng cười chung với họ làm lộ ra hàm răng trắng bóc, cùng với vẻ mặt thật thà khiến anh nhìn có hơi ngốc.

Bọn họ nhìn về phía Lâm Trạch Dương, sau đó đều khinh thường trợn mắt rồi đồng loạt quay người đi, không hề có chút hứng thú nào với Lâm Trạch Dương trông có vẻ gầy yếu này.

“Ê, mày là ai? Ở chỗ này làm gì? Đây không phải chỗ cho mấy thằng nam sinh ở đâu. Nhanh lượn ra chỗ khác đi.” Có một người nhìn thấy Lâm Trạch Dương đứng đó nhìn bọn họ cười nói, cảm thấy có hơi thiếu kiên nhẫn.

Lâm Trạch Dương vẫn mỉm cười nói: “Tao là ông nội chúng mày đấy. Mấy thằng cháu phế vật còn không mau lại đây chào ông à.”

Ban đầu mười người kia chưa kịp phản ứng, còn tưởng Lâm Trạch Dương định xin lỗi mình.

Trong nháy mắt, tất cả bọn họ đều quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương. Ngay lập tức mười ánh mắt chứa đầy sự tức giận và sát khi bắn về phía anh như những mũi tên nhọn, dường như muốn chọc cơ thể anh thành tổ ong luôn vậy.

Không thể không nói, mười người này đều là những người lính đã chiến đấu ở sa trường. Trên người của bọn họ có mùi máu tươi và sát khí làm kẻ khác kính sợ, ánh mắt sắc bén khiến người ta có cảm giác bị mười con sói nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm.

Lâm Trạch Dương vẫn ngây ngô cười với bọn họ, lộ ra hàm răng trắng của mình, dáng vẻ không thèm để ý.


“Mày có ngon thì nói lại lần nữa, xem tao có xé mõm mày ra, chặt đứt tay chân mày hay không.” Một người trong nhóm đó sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, ánh mắt như rắn độc khiến người khác có cảm giác hắn sẽ bất thình lình lao tới mổ một nhát.

Gương mặt Lâm Trạch Dương vẫn giữ vẻ tươi cười, nói: “Chẳng lẽ chúng mày bị điếc à? Hay là mù rồi? Ông nội đang đứng đây mà sao còn không tới chào.”

“Mày chết chắc rồi.” Mười người kia đều nhảy dựng lên, không còn vẻ lười nhác như lúc nãy nữa mà giờ đã giống như mãnh hổ xuống núi, khí thế ngút trời.

Lâm Trạch Dương vẫn cười như trước, nói: “Đứa nào cũng ra vẻ hung dữ thế làm gì? Không phục thì tới đây đánh này, nếu đứa nào có thể đánh trúng tao một đòn thì tao quỳ xuống gọi đứa đó bằng ông.”

Lông mày mười người kia không khỏi nhíu lại, thoáng chốc không dám tùy tiện lao tới chỗ Lâm Trạch Dương. Anh thật sự rất điềm tĩnh, trên người còn tỏa ra khí chất kỳ quái khiến bọn họ cảm thấy do dự chưa dám quyết.

“Lại nói là tao bắt nạt chúng mày, tao chỉ dùng một tay thôi, hơn nữa…”

Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa dùng chân vẽ một vòng trên mặt đất. Vòng tròn này chỉ bao quanh chỗ đứng của anh thôi.

“Nếu tao rời khỏi vòng này thì coi như tao thua.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương ngoắc ngoắc tay về phía mười người kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận