Thái hậu cứng người, mở miệng nói:
- Lúc này không phải hoàng thượng vẫn còn thượng triều sao? Sao lại đến chổ ai gia?
- Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, nên trẫm cho bọn họ tan triều sớm một chút.
Tư Mã Duệ ngồi lên cẩm đệm bên trái kháng trác, chân nâng lên chỉ về hướng Du Phức Nghi đá đạp lung tung, rồi hỏi:
- Ngươi nói xem, trẫm mới ly khai(rời khỏi) ngươi có một canh giờ, ngươi liền chọc giận mẫu hậu đến như vậy, trẫm nên nói gì với ngươi đây?
Một canh giờ, rửa mặt chải đầu thay y phục, còn phải đi Khôn Ninh Cung thỉnh an Vương hoàng hậu.
Thời gian dư lại được bao nhiêu? Thời gian như vậy mà có thể chọc thái hậu tức giận?
Như thế chẳng phải đang nói chính mình vô cớ gây rối không có chuyện gì làm nên tìm chuyện gây sự?
Sắc mặt thái hậu trầm xuống, tức giận nói:
- Còn tưởng hoàng thượng tới thỉnh an ai gia, thì ra là tới cứu viện.
Tư Mã Duệ hi hi ha ha nói:
- Mẫu hậu oan uổng nhi thần rồi, từ trước đến nay Đức phi vẫn luôn tự cao có phụ thân là thái phó có danh vọng trong sĩ lâm thanh lưu, huynh trưởng nổi tiếng viết trường kỳ đang ngao du phiên ngoại, nàng thì miệng mồm nhanh nhẹn, có đi đến chân trời cũng không chịu thiệt thòi, nào cần trẫm tới cứu viện.
Đây là lấy tiên thái phó cùng Du Thiệu Nghi chén áp mình? Sắc mặt đen thêm vài phần, nổi giận đùng đùng nói:
- Ngay cả ai gia cũng dám chống đối, đương nhiên sẽ không chịu thiệt thòi.
Mũ càng chụp càng lớn, Du Phức Nghi muốn trầm mặc cũng không được, chỉ phải vâng vâng dạ dạ nói:
- Thần thiếp vô năng, thực sự không khuyên được hoàng thượng, không thể bắt hoàng thượng đừng lật thẻ bài của thần thiếp, nhưng thái hậu đối với thần thiếp có ân trọng như núi, mệnh lệnh của người thần thiếp cũng không thể không tuân, cho nên từ ngày mai trở đi thần thiếp sẽ sai người đóng đại môn Trường Xuân Cung, mặc kệ hoàng thượng có lật hay không lật thẻ bài của thần thiếp, thì thần thiếp cũng sẽ tránh không gặp, như thế mới có thể không phụ ân đức của thái hậu.
Hắn vừa mới rơi vào cảnh đẹp, Du Phức Nghi lại đóng cửa cung tránh mặt hắn, còn gì phúc lợi nữa?
Tư Mã Duệ đứng phắt dậy, cất cao giọng nói với thái hậu:
- Trước kia trẫm không thích Đức phi, mẫu hậu lại giả bệnh còn kéo tiên thái phó ra nói, một hai buộc trẫm lâu lâu phải đến cung của nàng, hiện giờ trẫm theo ý tứ của mẫu hậu sủng ái nàng, mẫu hậu lại nhảy ra cầm gậy đánh uyên ương? Ép buộc nàng không được gặp trẫm... Mẫu hậu có phải quá nhàn rỗi không có việc gì làm? Cho nên đem trẫm ra chơi đùa như con rối gỗ, tùy ý đùa bỡn trong lòng bàn tay, muốn trẫm đi hướng tây trẫm phải đi hướng tây, muốn đi trẫm hướng đông trẫm phải đi hướng đông, nếu trẫm không tuân, mẫu hậu luyến tiếc không nở chém rớt chân trẫm, liền đi chém hoa hoa cỏ cỏ bên người trẫm, nếu trẫm dám không nghe theo ý tứ của mẫu hậu, thì không có phong cảnh để xem có phải hay không?
Lời này vừa vả mặt lại vừa khoét tâm, thái hậu tức đến hít thở không thông, suýt nữa ngất đi, ngón tay run run chỉ vào Tư Mã Duệ.
Há miệng chỉ liên phun ra ba chữ "Được", liền nói không được gì khác.
Tư Mã Duệ vừa thấy thái hậu che ngực liền biết thái hậu chuẩn bị giả bệnh, không kiên nhẫn nhìn thái hậu diễn trò, cúi người nâng Du Phức Nghi từ dưới đất lên, lớn tiếng nói:
- Chúng ta đi!
Nói xong, lôi kéo Du Phức Nghi nghênh ngang đi ra ngoài.
Thái hậu suýt nữa thì ngất xỉu, nhìn Thôi ma ma nói:
- Nhìn xem, đây là nhi tử do ai gia dưỡng?
Thôi ma ma vội tiến lên giúp thái hậu thuận khí, nói:
- Tính tình hoàng thượng thế nào không phải người không biết, chỉ có thể mềm dẻo, không thể cứng rắn, này chứng tỏ hoàng thượng đối với Đức phi nương nương là có để tâm, người lại nhảy ra ngang ngược ngăn trở, chẳng phải là cắt thịt trong lòng hoàng thượng sao? Nếu hoàng thượng không tạc mao(xù lông), mới lạ.
Thái hậu cả giận nói:
- Ai gia chỉ là kêu Đức phi khuyên hoàng thượng mưa móc rãi đều, nàng ở trước mặt hoàng thượng lại dám mách lẻo nói là ai gia không cho hoàng thượng lật thẻ bài của nàng, nếu không phải như thế, hoàng thượng cũng sẽ không tức giận, thật đúng là loại âm hiểm xảo trá.
Nếu không phải người muốn xử phạt Đức phi nương nương, thì sao Đức phi nương nương lại làm như vậy?
Thôi ma ma trong lòng sáng sủa, cũng rất xem trọng Đức phi nương nương, vì thế uyển chuyển khuyên nhủ:
- Hiện nay Tần quý nhân đang mang thai không thể thị tẩm, cho dù hoàng thượng lật thẻ bài của nàng, cũng....Nương nương người cần gì phải vào lúc này mà khó xử Đức phi nương nương, tuy nói câu này hơi mạo phạm, nhưng ai có thể cam đoan Tần quý nhân có thể sinh được nhi tử? Cho dù là nhi tử, thì vẫn còn nhi tử của chính cung hoàng hậu, kia mới là đối thủ chân chính, Đức phi nương nương chỉ là thứ yếu.
Thấy thái hậu đang suy tư, liền biết lời mình nói lọt lỗ tai thái hậu, liền nói tiếp:
- Đức phi nương nương được sủng ái nhiều một chút thì thế nào? Từ trước đến nay nàng vẫn luôn cung kính có lễ với người, tam hoàng tử cũng rất thân cận với người, người đem mẫu tử các nàng nắm trong tay, tương lai sau này cũng có thể trợ lực cho Tần quý nhân, nếu gặp chuyện chẳng may hay bất đắc dĩ còn có thể đẩy ra chắn đao, dù gì so với lúc này mà trở mặt, có khác gì đem nàng đẩy về phía chính cung, khiến bên kia càng mạnh hơn, người nói thử xem có phải hay không?
Thái hậu trầm ngâm một lúc lâu mới thở dài nói:
- Ngươi nói rất đúng, là ai gia lỗ mãng, đều do tần quý nhân suốt ngày tới chổ ai gia khóc lóc kể lể hoàng thượng vắng vẻ nàng, khóc miết khiến cho ai gia tâm phiền ý loạn, lúc này mới làm việc không đúng mực.
Lúc đầu thái hậu sợ hoàng thượng tuổi còn nhỏ mà ngoại thích quá cường đại sẽ ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc.
Lúc chọn lựa thái tử phi tự tránh đi ngoại gia, mà chọn Vương hoàng hậu, ai ngờ Vương hoàng hậu vào cung vừa không được Tư Mã Duệ thích, lại không thể sinh dục.
Còn có thêm đối thủ là khuê nữ được sủng ái nhất của tiểu cô(em chồng) một mất một còn với thái hậu.
Lại còn sinh ra đại công chúa, thái hậu liền bồi dưỡng An thục phi ra đấu võ đài với nàng.
Nhưng An Thục Phi không được việc, mới đấu mấy hiệp đã bại trận, chỉ đành đem khuê nữ Du Phức Nghi của tiên thái phó kéo vào trong cung.
Ai ngờ Du Phức Nghi lại không chịu nghe lời, rơi vào đường cùng cho nên thái hậu mới tìm sự giúp đỡ từ ngoại gia.
Nhưng Tần quý nhân vừa tiến cung, thì Vương hoàng hậu lại có thai, này cũng không sao.
Dù sao chỉ cần không phải Trịnh quý phi lại có thai lần nữa là được, ai ngờ Tần quý nhân cũng mang thai...
Một đứa là nhi nữ chính cung hoàng hậu, một đứa là nhi tử của chất nữ, hiện giờ thái hậu chính là cưỡi hổ khó xuống, khó tránh tâm tình bất ổn.
Thôi ma ma cười nói:
- Này có cái gì, dù sao thái hậu cũng chỉ nói Đức phi nương nương vài câu, cũng chưa thật sự xử phạt nàng, lát nữa người ban thưởng chút này nọ an ủi nàng, lão nô lại thay người đi ban thưởng, Đức phi nương nương là người thức thời, đương nhiên sẽ có qua có lại, khuyên hoàng thượng tới đây nhận lỗi với người, là chuyện đáng vui mừng, chuyện lúc nãy cũng sẽ bỏ qua một bên.
- Chiếu theo lời ngươi nói mà làm đi.
Thái hậu gật gật đầu, sau đó vỗ nhẹ cánh tay của Thôi ma ma, cảm khái nói:
- Hiện giờ ai gia tuổi cao, tinh lực vô dụng, khó tránh khỏi có suy nghĩ không chu toàn, cũng may có ngươi ở bên cạnh nhắc nhở ai gia, nếu không ai gia sẽ nháo ra không ít chuyện chê cười.
Thôi ma ma mở miệng khen nói:
- Xem nương nương nói kìa, trừ đuôi mắt có vài nếp nhăn rất nhỏ, thì dung nhan của người so với ba mươi năm trước lúc mới tiến cung vẫn giống như đúc, tóc bạc cũng không có một cọng, nếu đem lão nô so với người, lão nô thực xấu hổ không dám gặp ai.
Thái hậu liếc nhìn Thôi ma ma một cái, thấy nàng nửa đầu đã bạc, quả nhiên so với mình nhìn còn già hơn rất nhiều.
Khóe miệng liền cong lên mỉm cười đắc ý, lại giả vờ khiêm tốn nói:
- So với các lão thái thái khác chỉ hơi cường hơn một ít mà thôi, nào có như được như ngươi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...