Du Phức Nghi muốn đến Vĩnh Thọ Cung, cùng Trịnh quý phi, An thục phi xử lý cung vụ.
Để Tư Mã Diễm ở Trường Xuân Cung dưỡng thương, sáng sớm Du Phức Nghi đã thông tri với Kính Sự Phòng bỏ thẻ bài của chính mình.
Tư Mã Duệ có muốn lật thẻ bài của nàng cũng không được.
Dùng xong điểm tâm, Tư Mã Duệ cũng không kiên nhẫn chơi trò phụ tử tình thâm với Tư Mã Diễm, đã vội vàng nhấc chân chạy lấy người.
Buổi sáng nàng bận việc, buổi trưa trở lại Trường Xuân Cung, dùng ngọ thiện với Tư Mã Diễm.
Đang muốn đến đông thứ gian nghỉ ngơi một lát, thì Lý Nguyên Bảo hớn hở chạy vào, bộ dạng vui sướng khi người gặp họa, cười nói:
- Thái hậu triệu Phùng mỹ nhân đi Từ Ninh Cung, cũng không biết Phùng mỹ nhân nói cái gì, lại chọc giận thái hậu, bị phạt quỳ hai canh giờ, lúc này vẫn còn ở trước cửa Từ Ninh Cung quỳ gối đó.
Thính Phong nghe xong, thở dài nói:
- Hoàng thượng chỉ phong Tần nhị tiểu thư làm tài nhân, lại không chiêu nàng thị tẩm, ngược lại chiêu Phùng thải nữ thị tẩm, còn phong nàng làm mỹ nhân, phân vị còn cao hơn Tân nhị tiểu thư, có khác gì vả vào mặt đâu, thái hậu có thể không mất mặt mũi sao? Mặc kệ Phùng mỹ nhân nói cái gì, thái hậu vẫn sẽ phạt nàng, muốn run cây dọa khỉ, để hoàng thượng có thể chiếu cố người bên ngoại gia của thái hậu nhiều một chút
- Hiện giờ thời tiết trở lạnh, đã nhiều ngày mây đen giăng đầy, gió bắc thổi mạnh, sợ là sắp có tuyết rơi, gạch lạnh như băng mà phạt quỳ, nếu là phi tần khác, đừng nói là hai canh giờ, một canh giờ đã chết ngất ròi, chỉ là đối với Phùng mỹ nhân có võ nghệ cao siêu mà nói, thì nàng có nội lực, chuyện này giống như ăn điểm tâm mà thôi, còn có thể khiến hoàng thượng thương tiếc, chỉ sợ thái hậu tự bê đá đập chân mình.
Du Phức Nghi tùy ý phán vài câu, rồi phất tay tống cổ Lý Nguyên Bảo ra ngoài, nằm lên giường La Hán đánh giấc.
Không ngờ lúc tỉnh ngủ, nghe Lý Nguyên Bảo bẩm báo, chuyện nàng suy đoán lại linh nghiệm.
Phùng mỹ nhân cắn răng chịu đựng không rên một tiếng khiến Tư Mã Duệ áy náy thương tiếc.
Lập tức thăng vị cho nàng từ chính ngũ phẩm mỹ nhân lên tới chính tứ phẩm sung hoa.
Cốc Vũ đối với chuyện này có chút tức giận bất bình, buổi sáng còn ở nơi này cúi đầu khom lưng, nhận lỗi.
Định làm chuyện mà cả thiên hạ không tán đồng, là thăng phân vị làm hoàng quý phi.
Lại mở tư khố lấy bạch ngọc khí ra ban thưởng, bộ dáng vì nương nương toàn tâm toàn ý.
Lúc này lại cất nhắc Phùng sung hoa, vì nàng không sợ đối nghịch với thái hậu.
Du Phức Nghi hoàn toàn không để bụng chuyện Tư Mã Duệ “Toàn tâm toàn ý”, hơn nữa nàng đối với Phùng sung hoa cũng không có gì hâm mộ hay ghen tị.
Phải biết rằng thái hậu mới là động vật có cấp bậc cao nhất trong cung, từ xưa đến nay sủng phi bị thái hậu chán ghét có mấy người có kết cục tốt.
Thí dụ như điển tích về Đổng Ngạc phi, nếu hoàng đế yêu thương còn có thể xuất lực bảo hộ tốt hơn một chút.
Nhưng Tư Mã Duệ chỉ vì Trịnh quý phi là thanh mai trúc mã, cả đám sủng phi bên người hắn đều là bạn chơi bời.
Hoàn toàn không để ở trong lòng, nếu không Lệ phi cũng không đến mức thảm đạm như vậy.
Tương lai sau này của Phùng sung hoa sẽ như thế nào, cũng không quá lạc quan.
Mà chưa chắc thái hậu thật sự chán ghét Phùng sung hoa, tình huống của nàng không giống Trịnh quý phi, chỉ làm bè mà thôi.
Thính Phong nghe thấy ngoài cửa gõ nhẹ một tiếng, đi ra ngoài nhìn, sau đó tiến vào nói:
- Nương nương; Triệu tài nhân cầu kiến. Du Phức Nghi gật đầu nói:
- Thỉnh nàng tiến vào.
Ai ngờ Triệu tài nhân vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nói câu nào đâu, đã nghe tiếng bén nhọn của thái giám từ bên ngoài thông báo:
- Tần tài nhân giá lâm!
Ngay cả chính nhất phẩm tứ phi tới đây, cũng phải dựa theo quy củ, không thể để hạ nhân thông bẩm như thế.
Nàng lại làm tùy tiện như vậy, cũng quá kiêu ngạo đi. Du Phức Nghi nhíu mày, rồi nhìn Thính Phong.
Thính Phong đi ra ngoài, dẫn Tần tài nhân vào, sau khi tiến vào nàng liếc mắt nhìn Triệu tài nhân, rồi cười nói với Du Phức Nghi:
- Thì ra tỷ tỷ đang có khách, ta tới thật không khéo.
Lời này nói ra, so với chuyện tự tiện thông báo càng kiêu ngạo hơn.
Phân vị phi tàn cao mới có tư cách xưng tỷ muội với nhau, tuy ngày thường các phi tàn ở địa vị cao vì muốn biểu hiện bình dị gần gũi.
Nên mới gọi các vị phân phi tần thấp hơn là muội muội, nhưng không có vị phi tần phân vị thấp nào dám can đảm gọi phi tần vị trí cao là tỷ tỷ.
Trên dưới hậu cung chỉ có một mình Tần tài nhân là dám xưng hô như thế.
Sau lưng nàng có thái hậu chống lưng, đương nhiên sẽ kiêu ngạo, Triệu tài nhân sao dám chống đối với nàng, vội vàng đứng dậy nói:
- Ta đang định cáo từ thì muội muội tới, sao có thể nói không khéo.
Tần tài nhân cũng không phải là người xúc động, nhưng đối mặt với người khiến tất cả mưu tính của nàng thất bại trong gang tấc.
Sao nàng có thể bình tĩnh được, nghe vậy lông mày nhếch lên, không vui nói:
- Ta mới đến tỷ tỷ đã muốn đi, hay ta là mãnh thú, nên tỷ tỷ tránh còn không kịp?
Triệu tài nhân vội cười làm lành nói:
- Xem muội muội nói kìa, ta sợ muội muội có chuyện muốn nói cùng Đức phi nương nương, ta ở chỗ này sẽ quấy rầy, cho nên mới vội vàng cáo từ, không ngờ lại làm muội muội hiểu làm, nếu vậy ta không đi nữa.
Giọng của Tần tài nhân nâng cao, lạnh lùng nói:
- Ta phụng ý chỉ của thái hậu tới thăm tam hoàng tử, cũng có khẩu dụ của thái hậu muốn truyền cho Đức phi tỷ tỷ, ngươi ăn vạ ở nơi này không đi, hay là muốn nghe lén?
Đi cũng không được, lưu lại cũng không được. Triệu tài nhân mím môi, do dự một lát, quyết định chạy là thượng sách, vì thế đứng dậy hành lễ với Du Phức Nghi:
- Thần thiếp cáo lui.
Không chờ Tần tài nhân phản ứng, vội vàng hành lễ xong, liền bỏ chạy nhanh như chớp.
Tần Tài nhân hung ác trừng mắt nhìn theo bóng dáng của Triệu tài nhân, sau đó quay đầu, cười tủm tỉm nói với Du Phức Nghi:
- Tam hoàng tử đã khá hơn chưa? Thái hậu định tự đến đầy; chẳng may bị Phùng sung hoa làm cho tức giận, đau ngực vô cùng, đành phải sai ta đến xem.
- Làm phiền thái hậu lo lắng, Diễm nhi đã tốt hơn nhiều, tháiy nói mấy ngày nữa là có thể xuống đất
Du Phức Nghi đơn giản nói đến tình huống của Tư Mã Diễm, bày ra vẻ mặt quan tâm hỏi:
- Thái hậu đau ngực? Đã truyền thái y chưa? Có nặng lắm không?
Thái hậu giả vờ bệnh, nàng cũng phải đi hầu bệnh, chuyện này vốn là Tư Mã Duệ cùng Vương hoàng hậu lo liệu.
Nhưng Vương hoàng hậu mệt nhọc không thể đi, chuyện khổ sai này đành rơi xuống đầu nàng cùng Trịnh quý phi, An thục phi.
Tuy mục đích của chuyện này là muốn Tư Mã Duệ thỏa hiệp, nhưng cá trong chậu cũng không tránh được tai ương.
Tần tài nhân cười tủm tỉm nói:
- Là bệnh cũ, tháiy đã kê phương thuốc, nhưng cũng không thấy hiệu quả, đã bẩm báo với hoàng thượng, thái hậu nói tỷ tỷ giúp đỡ Quý phỉ tỷ tỷ, Thục phi tỷ tỷ xử lý cung vụ, còn chăm sóc tam hoàng tử đang bị thương, lại còn giúp Phùng sung hoa dời cung, đã quá mệt nhọc, không cần hầu bệnh, dù sao vẫn còn những người khác.
Du Phức Nghi cũng không định đi, thứ nhất là nàng không muốn rơi vào tranh chấp giữa thái hậu cùng Tư Mã Duệ.
Thứ hai không muốn xuất lực làm chuyện lấy lòng, Tần tài nhân nói lời này chính là thỏa mãn tâm nguyện của nàng, cảm kích nói:
- Đa tạ thái hậu săn sóc, ta còn lo lắng không thể phân thân, lúc này có thể thư thái ròi.
Tần tài nhân cười cười, bưng chén trà nhấp một ngụm, khen trà ngon này nọ, sau đó mới chậm rãi nói:
- Còn chuyện Phùng sung hoa dời cung, thái hậu nói lúc trước Lưỡng Quảng bị lũ lụt, quốc khố phân phát hai trăm vạn lượng bạc, vẫn không đủ, sau đó phân phát thêm một trăm vạn lượng, phi tần hậu cung cũng vì chuyện này mà chủ động giảm bớt một nửa chi tiêu, tuy lúc này tai họa đã qua, nhưng quốc khố lại hư không, chúng ta này nọ đều là nữ quyến lại không thể sinhý không kiếm được vàng bạc, chỉ có thể chi tiêu tiết kiệm một chút, cho nên lúc tỷ tỷ thay Phùng sung hoa bố trí cung điện cũng đừng quá phô trương lãng phí
Thái hậu muốn làm khó dễ Phùng sung hoa, không cho nàng phô trương lãng phí.
Nếu thật sự đem Di Tình Thư bố trí giống như động tuyết(trống không), để Tư Mã Duệ nhìn thấy, lại mắng nàng ác độc.
Nhưng nếu làm vừa lòng Tư Mã Duệ, thái hậu biết sẽ bực mình, chẳng may phạt nàng quỳ hai canh giờ, không nhiễm phong hàn cũng bị viêm khớp.
Cũng giống lúc trước nàng từng nói, dù không có hoàng hậu cũng không đảm đương nổi phân vị Hoàng quý phi.
Chuyện này trong hậu cung chính là rút dây động rừng, lấy lòng người này sẽ đắc tội người kia, lấy lòng người kia sẽ đắc tội người này.
Làm càng nhiều thì sai càng nhiều, thà cái gì cũng không làm, như vậy mới không phạm lỗi.
Chỉ ngóng trông Vương hoàng hậu mau hoài thai được ba tháng để tiếp nhận cung vụ đi, nàng thật sự chịu đủ rồi.
Đắc tội thái hậu hay là đắc tội Tư Mã Duệ? Du Phức Nghi lựa chọn đắc tội với Tư Mã Duệ, gật đầu đáp:
- Thái hậu vì Đại Chu suy nghĩ, ta làm tiểu bối, đương nhiên sẽ cùng tiến cùng lui với thái hậu.
Tần tài nhân còn nghĩ Du Phức Nghi sẽ lấy thánh mệnh làm cớ là không thể trái ý mà tìm mọi cách thoái thác.
Không ngờ nàng lại đồng ý, có chút kinh ngạc ngoài ý muốn, cười nói:
- Tỷ tỷ có thể thấu hiểu đại nghĩa như thế, thái hậu mà biết chắc chắn sẽ rất cao hứng.
Du Phức Nghi đang định nói mấy câu khiêm tốn, đột nhiên giọng nói của một tên thái giám xa lạ đang ở bên ngoài phòng truyền vào:
- Tiểu chủ, hoàng thượng lật thẻ bài của người, người mau hồi cung tắm rửa thay y phục, chuẩn bị tiếp giá.
- Cái gì?
Tần tài nhân đứng bật dậy, sau đó mới ý thức được mình có chút thất thố, nhìn Du Phức Nghi cười nói:
- Làn đàu thị tẩm, khó tránh khẩn trương, khiển tỷ tỷ chê cười rồi.
Du Phức Nghi thấu hiểu lòng người cười nói:
- Cũng là bộ dạng này, muội muội còn đỡ hơn ta một chút, lần đầu bị sủng ta so với muội muội còn khẩn trương hơn nhiều.
- Vậy muội muội xin cáo từ trước, lần khác rảnh rỗi lại đến trò chuyện với tỷ
tỷ-
Tần tài nhân gật đầu, ngay cả lễ cũng không làm liền vội vã rời đi.
Thấy không còn bóng dáng của Tần tài nhân, Thính Phong cảm khái một câu:
- Rốt cuộc hoàng thượng vẫn thỏa hiệp.
Chuyện này cũng không phải là lần đầu thái hậu làm ra, trước kia vì bức Tư Mã Duệ tới Trường Xuân Cung cũng làm ra bộ dạng này.
Nhưng cũng không phải lần nào cũng có hiệu quả, nhất là dùng trên người Trịnh quý phi.
Vì mỗi khi thái hậu ‘Thát bệnh”, Trịnh quý phi và Tư Mã Duệ cùng nhau đi hầu bệnh.
ở trước mặt thái hậu làm đủ loại ân ái, muốn làm mù mắt chó của thái hậu, khiến ngực thái hậu không đau cũng thành đau.
Chỉ là biện pháp này không phải ai cũng có thể noi theo, thứ nhất Trịnh quý phi là thanh mai trúc mã cùng Tư Mã Duệ lớn lên, Tư Mã Duệ chịu che chở nàng.
Thứ hai nàng là thân sinh nữ nhi của Phúc Ninh trưởng công chúa, là ngoại sinh nữ của thái hậu, hàu bệnh cũng là lẽ thường, thái hậu muốn đuổi cũng đuổi không được.
Nếu đổi lại là phi tần khác, thí dụ như Du Phức Nghi, thái hậu sẽ nói một câu:
- Không tới phiên ngươi hầu bệnh.
Là có thể đuổi được rồi.
Bất quá tính tình Tư Mã Duệ như thế nào Du Phức Nghi biết rõ, hắn có thể thỏa hiệp một lần, có thể thỏa hiệp hai lần, nhưng không phải lúc nào cũng thỏa hiệp.
Trừ phi Tần tài nhân giống như nàng, thị tẩm vài lần đã có thể hoài thai, nếu không tình cảnh cũng có chút xấu hổ.
Nếu nàng thật sự hoài thai, lại sinh hạ hoàng tử, mà hoàng hậu cũng sinh hạ hoàng tử.
Một người có chủ tịch đại BOSS thái hậu duy trì, một người là do chính cung sở sinh ra đích trưởng tử danh chính ngôn thuận.
Nếu hai người tranh đoạt vị trí thái tử, nhất định là một tuồng kịch rất xuất sắc ngoạn mục.
Hình ảnh quá phấn khích khiến Du Phức Nghi có chút ngóng trông muốn chờ không nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...