Chương
76: Người ngon thì đá thần thiếp đi
Hai mươi ngày cách ly đã qua, trong
cung trừ đại hoàng tử bị nhiễm bệnh đang ở lãnh cung ra, còn lại mọi người xem
như thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng trong kinh thành bệnh thiên hoa đang tàn sát bừa bãi, trong cung ăn uống
tiêu tiểu không tránh được bên ngoài.
Cho dù cách ly xong, mọi người vẫn đóng chặt môn hộ không ra ngoài đi lại, ngay
cả Tư Mã Duệ không tránh được cùng ngoại thần tiếp xúc, cũng không dám đến
Trường Xuân Cung.
Tình hình như vậy, vẫn liên tục đến tháng sáu bệnh thiên hoa mới hoàn toàn
tuyệt tích.
Sau khi mọi việc khôi phục như cũ, Tư Mã Duệ vội vàng thu dọn cục diện ngoài,
Vương hoàng hậu lo cục diện trong, nhưng nàng sắp lâm bồn, còn An thục phi thì
“Tự sát”.
Du Phức Nghi đang bụng to, Thường hiền phi xuất thân thương hộ trông cậy không
được, Lâm chiêu nghi lại là người vạn sự không để ý tới.
Trương tiệp dư chỉ biết kiện tụng, chuyện trong hậu cung, cũng không biết nên
giao cho ai xử lý, thật sầu chết người.
Sau khi thỉnh an xong, Vương hoàng hậu lưu lại một mình Du Phức Nghi, buộc nàng
chấp nhận.
Du Phức Nghi vỗ về bụng đã năm tháng, cười tủm tỉm như hồ ly:
– Này có khó gì, giao cho Tần tài nhân, nhất
định nàng ta có thể thay người xử lý cung vụ gọn gàng ngăn nắp.
– Đương nhiên nàng ta có thể xử lý cực tốt, chỉ
là một khi giao phượng ấn cho nàng ta, muốn thu hồi lại, rất khó.
Vương hoàng hậu liếc Du Phức Nghi một cái, hừ
nói:
– Ngươi đừng hòng lừa dối, nhân lúc còn sớm thay
ta nghĩ ra chủ ý đi, nếu không đừng mơ ta thả ngươi đi.
Du Phức Nghi cười nói:
– Vẫn luôn muốn cùng nương nương ở chung ngủ
chung, chỉ là không có cơ hội, không ngờ hôm nay lại thực hiện được tâm nguyện,
không uổng công thần thiếp trước khi ra cửa còn thắp một nén hương cầu Quan Âm
Bồ Tát phù hộ.
Vương hoàng hậu xụ mặt, giả vờ tức giận nói:
– Lại còn nói gần nói xa, bổn cung sẽ tức giận.
– Thần thiếp không dám.
Du Phức Nghi cong eo, sau đó đỡ trán suy tư một
lúc lâu, lúc này mới đem chủ ý đã sớm nghĩ tới nói ra ngoài:
– Người giao hảo với thần thiếp, vốn nên tị
hiềm(bỏ qua, né tránh) mới phải, chỉ là nương nương cầu hiền như khát nước, thần
thiếp lại không nghĩ ra người nào thích hợp hơn, đành cử hiền không tránh thân.
– Muội muội nói Triệu tài nhân?
Vương hoàng hậu vừa nghe liển hiểu, không cần Du
Phức Nghi mở miệng, liền nói ra, suy tư một lúc, rồi nhíu mày nói:
– Cũng có vài phần tài cán, chỉ là phân vị hơi
thấp, sợ khó có thể phục chúng.
Du Phức Nghi nghe vậy, chỉ cười cười không nói
lời nào. Người được chọn nàng đã đưa ra, thao tác như thế nào là chuyện của đối
phương.
Vương hoàng hậu suy nghĩ một lát, rồi cười nói:
– Triệu tài nhân phân vị thấp, cũng không quan
trọng, này không phải còn có Thường hiền phi sao? Để hai người các nàng cùng
chấp chưởng phượng ấn, một người có phân vị, một người có tài cán, song kiếm
hợp bích, nhất định có thể đem cung vụ xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Thật là cáo già, giỏi lắc lư theo gió, thấy nhị
hoàng tử không thành khí hậu, lập tức đứng về phía mình, không giống trước kia
làm gậy thọc cứt thuận lợi mọi bề.
Du Phức Nghi giựt giựt khóe môi, cười nói:
– Vẫn là nương nương sáng suốt, thần thiếp cũng
không nghĩ được chu toàn như thế.
Trở lại Trường Xuân Cung không được bao
lâu, Tư Mã Duệ liền chạy tới.
Gần hai tháng không thấy, không có người đấu miệng, mới đầu có chút không quen,
sau này thói quen thành tưởng niệm.
Hiện giờ gặp được, nàng nhịn xuống không buông lời bới móc, thập phần thâm tình
đánh giá trên dưới một phen, rồi nói:
– Hoàng thượng gầy.
Tư Mã Duệ muốn kéo nàng vào trong lòng, nhưng sợ bụng nàng vướng bận, đành phải
ôm vai nàng cùng ngồi trên giường La Hán:
– Rất nhớ ái phi.
Du Phức Nghi vươn ngón trỏ, chọc chọc ngực hắn, cười hì hì nói:
– A, mấy ngày không thấy, phải lau mắt mà nhìn, hoàng thượng cũng sẽ nói những
câu thâm tình.
– Này tính là cái gì.
Tư Mã Duệ khinh thường bĩu môi, sau đó nói nhỏ bên tai nàng:
– Trẫm còn nói nhiều lắm, buổi tối từ từ nói cho ái phi nghe.
– Không đứng đắn!
Du Phức Nghi xấu hổ tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đứng dậy đi vào
đông phòng, từ ám cách(hốc tối) lấy thánh chỉ ra, quay lại phòng đưa cho Tư Mã
Duệ, nói:
– Hiện giờ qua cơn mưa trời lại sáng, thánh chỉ này đặt ở chổ thần thiếp sẽ
không ổn, thỉnh hoàng thượng thu hồi.
Tư Mã Duệ không tiếp, đẩy trở lại nói:
– Trời mưa gió thất thường, ai biết khi nào sẽ phạm sai lầm, nàng cứ thu đi.
Có thánh chỉ này, mẫu tử các nàng sẽ an toàn, ích lợi cũng được bảo đảm, cái
này so với bất luận cái gì sủng hạnh cùng yêu thương đều đáng tin hơn.
Du Phức Nghi cũng không muốn trả lại, nhưng vẫn chủ động nói ra, làm bộ làm
tịch, đợi Tư Mã Duệ nói ra những lời này mà thôi, cũng may là hắn không khiến nàng
thất vọng, vì thế lập tức thuận nước đẩy thuyền, đem cất vào ám cách.
Tư Mã Duệ dựa người vào gối dựa, thấy nàng trở lại, ngoài cười nhưng trong
không cười nói:
– Rõ ràng không muốn trả, còn làm bộ làm tịch, cũng may trẫm là người rộng
lượng, không so đo với nàng, nếu đổi lại là hoàng đế khác, phi tần muốn cùng
mình chơi tâm nhãn, đã sớm cho một xẻng xúc đến lãnh cung.
Du Phức Nghi không để bụng, ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn cười nói:
– Hoàng thượng chỉ nhìn thấy thần thiếp không tình nguyện trả lại thánh chỉ,
chứ không nhìn ra lúc thần thiếp tiếp thánh chỉ mà cảm động?
Tư Mã Duệ nhíu mày suy nghĩ một lát, khóe miệng đắc ý giơ lên, ngửa đầu hừ nói:
– Nếu không phải vì thế, trẫm đã sớm thu hồi thánh chỉ.
Du Phức Nghi cười cười, cảm thấy thân mình có chút mệt mỏi, đang muốn sai người
thay đổi xiêm y thường ngày.
Nha hoàn Cách Tang bên người Triệu tài nhân đột nhiên tới bẩm báo:
– Hoàng hậu nương nương sắp sinh, Triệu tài nhân sai nô tỳ tới nói cho nương
nương biết.
– Ừ.
Du Phức Nghi gật đầu, hỏi:
– Đã báo cho thái hậu chưa?
Cách Tang trả lời:
– Triệu tài nhân đã sai người đi rồi.
– Vậy được rồi, ngươi đi đi.
Du Phức Nghi nâng nâng tay, đuổi Cách Tang đi, rồi quay đầu hỏi Tư Mã Duệ:
– Hoàng hậu nương nương sinh nở, thần thiếp không thể vắng mặt, lúc này phải
qua Khôn Ninh Cung, hoàng thượng đi cùng không?
– Hoàng hậu mang thai đầu, tuổi lại lớn, chỉ sợ sinh không nhanh, cứ dùng xong
điểm tâm rồi qua cũng không muộn.
Tư Mã Duệ vừa nói vừa nhìn bụng của Du Phức Nghi, sau đó lại liếc xéo nàng, vẻ
mặt oán trách nàng để bảo bối khuê nữ bị đói.
Du Phức Nghi chỉ đành phân phó:
– Cốc vũ, bãi thiện!
Vội vàng dùng xong điểm tâm sáng liền đi đến Khôn Ninh Cung, trước sau bất quá
chỉ gần lưỡng khắc (30p), vừa mới đến cửa Khôn
Ninh Cung, Diêu Hoàng đã ra nghênh đón, vui vẻ bẩm báo:
– Tham kiến hoàng thượng, Đức phi nương nương,
hoàng hậu nương nương vừa mới sinh, là công chúa, mẫu tử bình an!
Tư Mã Duệ kinh ngạc nói:
– Nhanh như vậy?
Lời vậy mà cũng nói được! Du Phức Nghi liếc hắn
một cái, rồi cười nói với Diêu Hoàng:
– Vẫn là hoàng hậu nương nương đại phúc, tiểu
công chúa cũng biết đau mẫu hậu, luyến tiếc để mẫu hậu chịu tội, cho nên mới
thuận lợi như vậy, lát nữa bổn cung phải hỏi mượn nương nương y phục cũ, cũng
mong lây dính được chút phúc khí!
– Đức phi nương nương phúc khí lớn, tất nhiên
cũng sẽ thuận lợi.
Diêu Hoàng cười khen một câu, sau đó dẫn bọn họ
đi vào.
Đám phi tần đã sớm tới đây, lúc này đang tụ tập
lại nhìn nhũ mẫu ôm tiểu công chúa, thấy Tư Mã Duệ cùng Du Phức Nghi tiến vào,
sau khi hành lễ liền nhường vị trí.
Du Phức Nghi tiến lên nhìn, trẻ con mới sinh ra
da hồng nhăn dúm, cũng nhìn không ra cái gì, đành phải căng da đầu khen loạn.
Tư Mã Duệ từ trên tay nhũ mẫu tiếp nhận đứa nhỏ,
ôm đánh giá một lúc lâu, sau đó mới đưa lại cho nhũ mẫu, nói:
– Lớn lên giống hoàng hậu, tương lai nhất định
sẽ là tiểu cô nương đoan trang hiền lương.
Mọi người vội vàng phụ họa, khen một hồi lâu mới tan đi.
Trên đường trở về, Tư Mã Duệ thấy hai tay Cốc Vũ trống trơn, lập tức nhíu mày,
nói với Du Phức Nghi nói:
– Nàng nói xem nàng còn có thể làm cái gì, nói là muốn mượn y phục cũ của hoàng
hậu để được lây dính phúc khí, mới đó đã quên rồi…
Lại mắng Cốc Vũ:
– Chủ tử mắc bệnh hay quên cũng thôi, ngươi lại không nhớ rõ, ngươi nói xem
nuôi ngươi có ích lợi gì?
Du Phức Nghi xoa trán, vô ngữ nói:
– Hoàng hậu đang ngủ, cũng không thể đánh thức nàng? Còn thần thiếp bốn năm
tháng nữa mới sinh, muốn có bao nhiêu xiêm mà không được, cần gì phải một hai
đòi ở thời điểm này?
Tư Mã Duệ hầm hừ nói:
– Nàng cứ tranh luận đi, nếu nàng không sinh bảo bối tiểu khuê nữ cho trẫm,
ngược lại sinh ra tiểu tử thúi, xem trẫm như thế nào xử nàng!
Cả ngày ở bên tai lảm nhảm kêu bảo bối tiểu khuê nữ, Du Phức Nghi càng lúc càng
áp lực, vậy mà hắn còn nhắc lại chuyện xưa, thù mới hận cũ nảy lên trong lòng,
cơn tức muốn áp cũng áp không được, lập tức xù lông mắng:
– Bảo bối tiểu khuê nữ bảo bối tiểu khuê nữ, suốt ngày bảo bối tiểu khuê nữ,
quả thật điên rồi, nếu sinh ra hoàng tử, người bóp chết hắn đi.
– Ngươi ăn nói như vậy sao?
Tư Mã Duệ nổi trận lôi đình, xách kháng trác ném ra ngoài, dọa người bên ngoài
đồng loạt quỳ xuống.
Du Phức Nghi không sợ chết hừ nói:
– Đá kháng trác thì có bản lĩnh gì, có ngon thì người đá thần thiếp ra ngoài
luôn đi.
Tư Mã Duệ trừng mắt nhìn nàng, một lúc lâu mới chịu bại trận, nhỏ giọng lẩm bẩm
nói:
– Nàng có gan, trẫm không có, vừa lòng chưa?
Lẩm bẩm xong đột nhiên hét lớn một tiếng:
– Dừng lại làm cái gì? Khởi giá, Trường Xuân Cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...