Chương
73.2: Chân tình
Nếu là ngày thường, Lý Nguyên Bảo đã sớm tranh cãi cùng nàng,
nhưng lúc này không hề có tâm tình, nghe vậy chỉ trừng mắt nhìn nàng một cái,
liền cúi đầu xuống, nắm chặt phất trần trong tay.
– Nương nương, Tống công công cầu kiến.
Giọng của cung nữ thô sử là Thu Hạnh đột nhiên truyền vào.
Lý Nguyên Bảo đi ra ngoài dẫn Tống Tiểu Hỉ vào, Tống Tiểu Hỉ quỳ xuống đất dập
đầu vài cái, rồi nói:
– Hoàng Thượng phái nô tài tới đây tặng cho nương nương một chút gạo, bột mì,
lương khô, gà, vịt, thịt, cá, rau dưa, củ quả…, Để nương nương tự mình khai
hỏa( nấu nướng).
– Làm phiền công công.
Tống Tiểu Hỉ mang theo không ít đồ, Du Phức Nghi sai Lý Nguyên Bảo đem đồ vật
đến phòng trù nhỏ, Sai Cốc Vũ cầm hà bao đưa cho Tống Tiểu Hỉ, rồi hỏi:
– Lúc này hoàng thượng đang làm cái gì?
Cho dù không có hà bao, từ trước đến nay Tống Tiểu Hỉ ở trước mặt Du Phức Nghi
biết gì nói hết không có nửa lời gian dối, vội trả lời:
– Hoàng Thượng phái người đi phong tỏa thôn Mộc Liễu, lại sai Cấm Vệ Quân vây
quanh phủ đệ thư đồng của ba vị hoàng tử, lúc này đang xử lý chuyện trong cung,
sư phụ của nô tài cũng bận rộn đến nổi chân không chạm đất, nhiều ngày nay ba
vị hoàng tử cùng với ba vị thư đồng của các hoàng tử chạm mặt rất nhiều phi tần
cung nhân, ngay cả Ngự Thiện Phòng cũng không thể thoát khỏi can hệ…
– Đã biết, ngươi lui đi.
Tống Tiểu Hỉ là người đắc dụng bên người Tư Mã Duệ, thường xuyên thay hắn đến
các cung tặng đồ, cũng là đối tượng dễ dàng nhiễm bệnh thiên hoa.
Cho nên Du Phức Nghi không dám nhiều lời với hắn, tùy tiện hỏi vài câu liền
đuổi đi.
Cốc Vũ quả thực muốn khóc:
– Mới vừa rồi nô tỳ còn oán giận nhân thủ không đủ dùng, lúc này ngay cả thức
ăn cũng phải tự làm…
Tư Mã Diễm luôn ngồi an tĩnh bên người Du Phức Nghi, quan sát một lúc lâu, cũng
hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong lòng sợ hãi nắm chặt cánh tay của Du
Phức Nghi:
– Mẫu phi, nhi thần sẽ chết…
– Đừng có nói hươu nói vượn, nhi tử của Du Phức Nghi ta, nhất định có thể sống
lâu trăm tuổi.
Du Phức Nghi ở đưa tay búng trán hắn một cái, sau đó trêu ghẹo nói:
– Này còn dám đòi ăn rau dưa nông gia tự trồng nữa không?
Tư Mã Diễm kinh ngạc mở to mắt:
– Ý của mẫu phi là bệnh thiên hoa này là do An
Thành Võ ăn rau dưa do nông gia tự trồng?
– Này cũng không phải.
Du Phức Nghi còn định giáo dục uyển chuyển,
nhưng lúc nhiễu loạn như vậy, đương nhiên uyển chuyển không được, chỉ đành nói
trắng ra:
– Chỉ là vừa vặn An Thành Võ nghỉ chân ở hộ nông
gia kia có nhi tử bị nhiễm bệnh thiên hoa…
Tư Mã Diễm lúng ta lúng túng nói:
– Lại là như vậy…
Du Phức Nghi nhân cơ hội giáo dục:
– Quân tử không đứng dưới tường đổ, không biết
lai lịch nhân gia, sao có thể loạn nhập? Không biết chi tiết cơm canh nhân gia,
sao có thể loạn dùng? An Thành Võ không màng thân phận tùy ý làm bậy, chẳng
những đặt mình vào trong nguy hiểm, còn liên luỵ toàn bộ hoàng cung cùng hơn
phân nửa nhân gia trong kinh thành thấp thỏm lo âu, cho dù hắn có thể bình yên
vô sự, thư đồng này cũng không thể dùng, nhi tử hư hỏng, là lỗi của phụ, phụ
thân hắn là Anh Quốc công thế tử cũng phải gánh tội.
Tư Mã Diễm trầm tư một lát, gật đầu nói:
– Chả trách mẫu phi chỉ để cho nhi thần ăn rau
dưa của hồi môn thôn trang tá điền…Nhi thần thụ giáo, về sau chắc chắn
sẽ suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Đứa nhỏ này tâm tư rất nặng, Du Phức Nghi cũng không dám để hắn chịu nhiều áp
lực, chỉ điểm vừa đủ, sau đó sờ đầu hắn, cười trấn an nói:
– Suy nghĩ kỹ rồi mới làm là chuyện tốt, nhưng ngươi còn nhỏ, không thể nghĩ
được vài chuyện cũng không có gì kỳ quái.
Tư Mã Diễm dựa đầu vào vai nàng, sau một lúc lâu, khẽ hỏi:
– Mẫu phi, chúng ta sẽ không có việc gì?
Du Phức Nghi cười nói:
– Đương nhiên.
Du Phức Nghi định phân phó đóng cửa cung, nhưng nghĩ Tư Mã Duệ có lẽ còn tới,
chỉ đành từ bỏ.
Cũng may hiện giờ trong cung ai cũng cảm thấy bất an, không có ai dám chạy loạn
ra bên ngoài, càng miễn bàn nơi bị coi như nguy hiểm là Trường Xuân Cung, cũng
không sợ có người lung tung xông tới.
Lúc lên đèn, quả nhiên Tư Mã Duệ đến đây, cùng hắn lại đây còn có tôn viện
phán.
Tôn viện phán bắt mạch cho Du Phức Nghi cùng Tư Mã Diễm, rồi bẩm báo với Tư Mã
Duệ:
– Hồi bẩm hoàng thượng, tạm thời Đức phi nương nương cùng tam hoàng tử không
đáng lo ngại.
Tư Mã Duệ gật đầu nói:
– Đã biết, ngươi lui đi, ngày mai cũng không cần
vào cung.
Sau khi tôn viện phán rời đi, Tư Mã Duệ giương
mắt nhìn Lý Nguyên Bảo cùng Cốc Vũ, ra lệnh nói:
– Đều lui xuống đi.
– Dạ.
Lý Nguyên Bảo cùng Cốc Vũ nhanh chóng lui ra
ngoài.
Tư Mã Duệ nhìn Du Phức Nghi, ngữ khí đứng đắn
chưa bao giờ có:
– Trẫm còn định cùng mẫu tử các nàng ở chung một
chổ, chỉ là nếu trẫm bất hạnh nhiễm bệnh thiên hoa mà bỏ mạng, đám người nhớ
thương vị trí kia sẽ sinh sự, nói trẫm là vì các nàng mới bỏ mạng, như thế
chính là hại các nàng, cho nên trẫm quyết định mấy ngày nay nghỉ trong Càn
Thanh Cung.
Du Phức Nghi cũng nghĩ như vậy, nhưng sợ hắn
không vui, trước đó cân nhắc lý do để thoái thác, không ngờ hắn cũng có lúc suy
nghĩ chu toàn.
Cũng là vì mẫu tử các nàng mà suy nghĩ, khiến
nàng có chút cảm động, bật thốt:
– Hạ nhân bên người hoàng thượng có người đáng
tin từng trải qua thiên hoa không? Nếu không có, thần thiếp sai Lý
Nguyên Bảo qua hầu hạ người.
Tư Mã Duệ lắc lắc đầu:
– Triệu Hữu Phúc chính là quỷ thành tinh, thu nhận đồ đệ đều là người đã từng
trải qua thiên hoa, bên người trẫm không thiếu người sai sử, ngược lại là bên
nàng nhân thủ không nhiều lắm, trẫm còn muốn sai Tống Tiểu Hỉ qua đây.
– Này cũng không cần, tuy ở chổ thần thiếp thiếu người, nhưng vẫn đủ dùng, còn
có Triệu tài nhân cùng Thường mỹ nhân, hai vị muội muội đều là người có khả
năng, dù là nữ hồng hay là trù nghệ, đều rất nổi bật, cũng không đến mức để mẫu
tử thần thiếp đói, hoàng thượng hãy yên tâm.
Tống Tiểu Hỉ so với Lý Nguyên Bảo còn nhanh nhẹn hơn nhiều, Tư Mã Duệ làm Quân
của một nước, tuy cách ly ở Càn Thanh Cung, nhưng cũng không có khả năng không
để ý chuyện gì.
Chuyện cần lo lắng nhiều lắm, thêm một chân có thể chạy là tốt thêm một phần,
Du Phức Nghi dứt khoát cự tuyệt hảo ý của hắn.
Tư Mã Duệ nghe Tống Tiểu Hỉ bẩm báo là Trường Xuân Cung chỉ có ba cung nhân,
lại muốn tự mình nổ súng(nấu nướng).
Lo lắng bên cạnh Du Phức Nghi không có ai để sai sử, lúc này nghe nói trù nghệ
của Triệu tài nhân rất tốt đang ở bên này, tương đương với đầu bếp, như vậy
nhân thủ cũng dễ xê dịch, tức khắc yên lòng, cũng không kiên trì, chỉ nói:
– Có việc gì nàng chỉ cần phân phó các nàng làm, các nàng cũng không dám chối
từ.
Hai người phân vị thấp phải dựa vào nàng, đương nhiên sẽ ngóng trông nàng bình
an, sao có thể ngu ngốc kéo chân sau?
Trong hậu cung, muốn tìm chổ dựa đáng tin cậy như nàng, cũng không dễ dàng. Du
Phức Nghi cười đáp:
– Thần thiếp hiểu.
Tư Mã Duệ trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên từ trong tay áo móc ra quyển trục(vải
cuốn), đưa tới tay Du Phức Nghi nói:
– Đây là thánh chỉ trẫm lập Diễm nhi làm thái tử, ái phi buông rèm chấp chính,
nàng cứ thu đi, nếu trẫm có cái gì tốt xấu, nàng lấy nó ra, vài vị đại thần
trong nội các đều đã thành tinh, đương nhiên không dám không nhận.
– Này…
Du Phức Nghi hoàn toàn không ngờ Tư Mã Duệ sẽ làm như vậy, khiếp sợ ngẩn người,
lúng ta lúng túng nói:
– Nào có đến tình trạng này…
– Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu trẫm không chuẩn bị cái gì liền đi,
nhất định thái hậu, Tần tài nhân sẽ liên hợp với Tần gia nâng đỡ Giới nhi
thượng vị, đến lúc đó chỉ sợ tánh mạng của nàng cùng Diễm nhi khó bảo toàn…Dù
may mắn sống sót, sau này cũng chỉ có thể rụt cổ làm người, bảo bối tiểu khuê
nữ trong bụng nàng cũng khó tìm được phò mã có gia thế phẩm hạnh bộ dạng xuất
chúng…Này làm sao trẫm có thể yên tâm?
Tư Mã Duệ thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay của Du Phức Nghi, trấn an nói:
– Hãy thu đi, nếu không dùng được, sau này dùng lửa đốt là xong, có thể e ngại
chuyện gì?
Còn có một chuyện đại sự đang chờ hắn quyết định, Tư Mã Duệ cũng không thể ngồi
đây ngây ngốc, công đạo xong, liền nhấc chân muốn đi, vừa mới đi được vài bước,
Du Phức Nghi liền đứng dậy đuổi theo, từ phía sau ôm lấy eo hắn.
Hoạn nạn thấy chân tình, một nam nhân vào lúc này lại toàn tâm toàn ý vì chính
mình mà suy nghĩ, dù có ý chí sắt đá, cũng không thể không động tâm.
Hai tay Tư Mã Duệ nắm chặt tay nàng, cười hì hì
nói:
– Làm sao, luyến tiếc trẫm? Ai bảo thường ngày
nàng cứ mặt sưng mày xỉa với trẫm, hiện tại hối hận? Hừ hừ!
Du Phức Nghi không nói gì, chỉ ôm hắn chặt thêm
vài phần.
Tư Mã Duệ gỡ tay nàng, xoay người lại, kéo nàng
vào trong lòng, môi hôn lên trán nàng, ngẩng cao đầu nói:
– Nàng phải bảo trọng, không cần lo lắng cho
trẫm, trẫm là cửu ngũ chí tôn, có chân long hộ thể, chỉ là bệnh thiên hoa mà
thôi, không làm gì được trẫm.
– Ừ.
Du Phức Nghi vội vàng mở miệng đánh gãy lời hắn,
thúc giục nói:
– Hoàng Thượng còn có việc mau đi đi, thần thiếp
sẽ chiếu cố Diễm Nhi cùng chính mình.
– Vậy trẫm đi đây.
Tư Mã Duệ còn định khoe mẽ vài câu, nhưng thời
gian cấp bách, chỉ hôn trán nàng một cái, sau đó giơ tay vỗ vỗ bả vai của Tư Mã
Diễm, rồi sải bước đi ra ngoài.
Du Phức Nghi đi đến bên cửa sổ, nhìn theo thân
ảnh của hắn, thở dài một hơi, đem thánh chỉ thu được cất vào hốc bộ sàng, lúc
này gọi Lý Nguyên Bảo tiến vào, phân phó nói:
– Đóng cửa cung đi, sau này trừ người ở Càn
Thanh Cung ra, ai tới cũng không được mở cửa.
– Dạ.
Lý Nguyên Bảo nghe lệnh lui ra ngoài.
– Vì cái gì?
Lý Nguyên Bảo vừa mới đi ra ngoài, đột nhiên Tư
Mã Diễm mở miệng, trong giọng nói mang theo nồng đậm nghi hoặc.
– Cái gì là cái gì?
Du Phức Nghi đấm đấm lưng, đi đến giường La Hán
rồi ngồi xuống, vẫy vẫy tay với Tư Mã Diễm, sau khi Tư Mã Diễm đi lại liền ôm
cánh tay của nàng, ngửa đầu nhìn nàng, hỏi:
– Rõ ràng phụ hoàng rất yêu thương nhị hoàng
huynh, tại sao đột nhiên lại muốn lập nhi thần làm thái tử?
Chính là bởi vì yêu thương Tư Mã Giác, lúc này
mới không lập hắn làm thái tử, nếu không thân cốt hắn suy yếu như vậy, chỉ sợ
không đảm đương nổi mấy ngày đã băng hà.
Rốt cuộc làm hoàng đế cũng không phải chuyện nhẹ
nhàng, không phải hoàng đế nào cũng có vận khí tốt như Tư Mã Duệ, có nội các
đáng tin cậy có thể dựa vào.
Bất quá những lời này không thể trực tiếp giảng
giải với Tư Mã Diễm, liền cười hì hì nói:
– Bởi vì ngươi so với nhị hoàng huynh của ngươi
còn thông minh hơn.
– Mẫu phi gạt người, rõ ràng nhị hoàng huynh đọc
sách so với nhi thần còn tốt hơn.
Tư Mã Diễm bĩu môi, hiển nhiên không dễ dàng bị
lừa gạt.
Du Phức Nghi mặt không đỏ tâm không loạn tiếp
tục nói lung tung:
– Làm thái tử phải chú ý đạo trị quốc, cũng
không phải đi khảo trạng nguyên, đọc sách tốt thì có ích lợi gì?
Tư Mã Diễm trợn trắng mắt, chỉ vào mặt mình,
cười gượng một tiếng:
– Nhi thần vừa mới vỡ lòng không được bao lâu,
tứ thư ngũ kinh còn không đọc được, nơi nào nhìn giống hiểu đạo trị quốc?
– Phụ hoàng ngươi là hoả nhãn kim tinh, nhìn ra
có ngươi có tiềm lực làm minh quân.
Du Phức Nghi cảm thấy nàng lừa dối không nổi
nữa.
Tư Mã Duệ còn không phải là minh quân, lấy đâu
ra bản lĩnh có thể nhìn ra người khác có tiềm lực làm minh quân?
Tư Mã Diễm bĩu môi, chỉ là nhi tử không thể nói
phụ thân có lỗi, hắn cũng không phản bác, ngược lại trêu ghẹo Du Phức Nghi nói:
– Nhi thần có tiềm lực làm minh quân hay không
cũng khó mà nói, nhưng mẫu phi lại có tiềm lực làm Vương bà bà, khen phu quân
nhà mình mà mắt cũng không thèm chớp.
Không đợi Du Phức Nghi mở miệng, trực tiếp chạy
vào thư phòng:
– Canh giờ không còn sớm, nhi thần đi thư phòng
nghĩ ngơi, mẫu phi cũng sớm nghĩ ngơi đi
Du Phức Nghi bật cười, mắng:
– Thằng sửu nhi.
Mắng xong liền than thở, ngày ngày trôi qua quá
tốt, ai ngờ sẽ đột nhiên xuất hiện bệnh thiên hoa?
Nếu Tư Mã Duệ cùng Tư Mã Diễm xảy ra chuyện,
nàng cũng không biết ngày tháng sau này có trôi qua nổi không, chỉ nguyện tất
cả mọi người đều có thể bình an không có việc gì.
Dù nàng là người không tin thần Phật, cũng phải
noi theo thái hậu, cầu thần bái Phật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...