Chương 72: Phúc Ninh huyện chủ
Du Phức Nghi sờ sờ bụng Cynthia, thấy đã no no, liền nói với Tư Mã
Duệ:
– Lúc trước đại tẩu cùng Cynthia tiến cung, thái hậu đang lễ Phật, không thể đi
bái kiến thái hậu, nếu hôm nay không đi chỉ sợ thái hậu sẽ trách tội, chỉ là
đại tẩu không có tới, Tần tài nhân vẫn ở bên cạnh hầu hạ thái hậu, đại ca là
ngoại nam không tiện cầu kiến, để thần thiếp mang Cynthia qua đi.
Tư Mã Diễm không thích đi Từ Ninh Cung cùng thái hậu lá mặt lá trái, lập tức
nhân cơ hội né người:
– Nhi thần còn có công khóa phải làm, sẽ hồi Hiệt Phương Điện.
Lúc trước Tần tài nhân lấy chuyện này mách lẻo với thái hậu, đương nhiên không
thể gạt được tai mắt của Tư Mã Duệ, nghe vậy hắn nói:
– Ừ, nàng đi đi.
Du Phức Nghi thân thể không tiện, không thể tự ôm Cynthia, liền đem nàng giao
cho Thính Phong, đoàn người đang chuẩn bị rời đi.
Chợt thấy cung nữ Lạc Nhạn bên người Trịnh quý phi vừa lau nước mắt vừa chạy
vào đây, lung tung hành lễ với Du Phức Nghi.
Sau đó vọt tới trước mặt Tư Mã Duệ, quỳ rạp
xuống đất, khóc nức nở nói:
– Hoàng Thượng, Quý phi nương nương sinh non…
Trịnh quý phi sinh non? Du Phức Nghi lắp bắp
kinh hãi, vội vàng dừng bước.
– Cái gì?
Tư Mã Duệ nghe vậy liền đứng bật dậy, âm thanh
lạnh lùng nói:
– Nói mau, rốt cuộc là chuyện như thế nào?
– Nô tỳ không biết.
Lạc Nhạn vội vàng lắc đầu, thấy Tư Mã Duệ thở
hổn hển, sắp bộc phát tức giận, dọa nàng run rẫy, vội vàng giải thích:
– Lúc nương nương cùng Phúc Ninh đại trưởng công
chúa và Thụy Mẫn quận chúa nói chuyện, không để hạ nhân ở bên cạnh hầu hạ, sau
đó Phúc Ninh đại trưởng công chúa cùng Thụy Mẫn quận chúa rời đi, nô tỳ nghe
tiếng nương nương rên rỉ, vội vàng chạy vào nội thất, liền thấy trên váy của
nương nương một mảnh huyết hồng…
Tư Mã Duệ truy vấn nói:
– Thỉnh thái y chưa?
Lạc nhạn vội trả lời:
– Đã thỉnh Tôn thái y, cũng chính hắn bắt mạch
rồi kết luận.
Tôn thái y là viện phán trong Thái Y Viện, y
thuật đương nhiên không cần phải bàn, nếu hắn nói sinh non, nhất định là không
còn cách nào xoay chuyển tình thế.
Lúc này tâm tình của Tư Mã Duệ rất phức tạp, có
chút đau lòng, có chút phẫn nộ, cũng có chút thoải mái.
Bởi vì Phúc Ninh đại trưởng công chúa thọc
“Cái sọt” thật sự rất tốt, đã giải quyết chuyện Trịnh quý phi có khả
năng sinh hạ hoàng tử gian nan khổ cực, lại khiến hắn danh chính ngôn thuận thu
thập nàng.
Kể từ đó, chuyện kiện tụng cùng Bảo Ninh hầu
Triệu Chấn cũng không giải quyết được, quả thực là nhất cử tam tiện, chỉ đáng
thương Trịnh quý phi…
Bất quá đối với nàng mà nói, sẩy thai, không
chừng lại là chuyện tốt.
Nỗi lòng được bình định, Tư Mã Duệ nhìn Du Thiệu
Nghi gật đầu, lại liếc Du Phức Nghi một cái, ngay sau đó nhấc chân đi ra ngoài,
há miệng nói:
– Triệu Hữu Phúc, bãi giá Vĩnh Thọ Cung.
Đợi long liễn của Tư Mã Duệ rời khỏi Trường Xuân
Cung, Thính Phong hỏi:
– Nương nương, chúng ta còn đi Từ Ninh Cung
không?
– Đi cái gì, khó khăn lắm mới có cơ hội
đem Phúc Ninh đại trưởng công chúa đạp dưới chân, sao thái hậu có thể ngồi yên?
Lúc này đã sớm đi đến Vĩnh Thọ Cung, chúng ta đi cũng không công.
Du Phức Nghi quay người ngồi lên giường La Hán, lấy lão hổ trêu đùa với
Cynthia, rồi nói với Du Thiệu Nghi:
– Hoàng Thượng không ở nơi này, chúng ta càng tự tại, huynh trưởng ở lại dùng
ngọ thiện rồi hãy xuất cung.
Du Thiệu Nghi lắc đầu nói:
– Ta cũng muốn nếm thử hương vị của ngự thiện, chỉ là Trịnh quý phi sinh non
tình cảnh bi thảm, ngươi lại cùng ngoại gia ăn nhậu chơi bời, nếu bị người có
tâm gièm pha, lại xảy ra một trận kiện tụng, tội gì phải như vậy?
– Dựa theo tính tình của Trịnh quý phi, đương nhiên sẽ không so đo chuyện này
đó, nếu mọi người thích kiện tụng, ta cũng không sợ, chỉ cần các nàng dám phóng
ngựa chạy lại đây là được.
Du Phức Nghi cười cười, phân phó Tiểu Mãn:
– Đi Ngự Thiện Phòng nói một tiếng, để bọn chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon.
Một lát sau Tiểu Mãn trở về bẩm báo:
– Lại đi không công, mới vừa rồi hoàng thượng đã
sai người đi truyền.
Du Phức Nghi “A” một tiếng, to gan lớn
mật trêu ghẹo nói:
– Cũng có chút lương tâm.
Du Thiệu Nghi càng giống kẻ tài cao gan cũng
lớn:
– Sáng sớm giật đầu đại cữu tử cùng chất nữ
triệu tiến cung, kết quả lại tự chạy đến cung của phi tần khác, nếu không bồi
bổ bồi thường, chỉ sợ đừng mơ tiến vào phòng của muội muội.
Không đợi Du Phức Nghi trách cứ, liền chấp tay
xin tha:
– Ngàn vạn lần đừng mang quy củ cùng vong phụ
tới áp chế ta, ta chỉ nói một câu này thôi, chỉ một câu này thôi, cũng không đề
cập tới cái gì, muội muội tốt a, tha cho ta đi, nếu không ta chỉ đành ôm chất
nữ về phủ chép phạt.
Du Phức Nghi vừa tức vừa buồn cười, lấy tay vỗ
vỗ trán, nói với Thính Phong:
– Nhìn xem, nhìn xem đại gia nhà ngươi có đức
tính gì.
Thính Phong cười nói:
– Đại gia cùng nương nương cảm tình rất tốt, nếu
đổi lại là nhị tiểu thư, đại gia mới không dám như thế đâu, nếu không còn không
sợ thủy mạn kim sơn?
(Yul: thủy mạn kim sơn nghĩa là nước chảy ngập
núi hàm nghĩa gần bằng câu khóc long trời lở đất.)
Du Thiệu Nghi cười mắng:
– Thật là gần đèn thì sáng gần mực thì đen, từ
trước giờ Thính Phong là nha đầu luôn thuận theo, hiện giờ lại nhanh mồm dẻo
miệng như vậy.
Nói giỡn một lúc lâu, Ngự Thiện Phòng đem ngọ
thiện lên, Du Phức Nghi sai người gọi Tư Mã Diễm tới, mẫu tử hai người bồi Du
Thiệu Nghi dùng bữa.
Sau đó sai Thính Phong thu thập một ít dược liệu
đồ bổ, đưa cho Du Thiệu Nghi mang về.
Tuy đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng tinh thần
khí lực luôn không đủ, tiễn huynh trưởng cùng tiểu chất nữ rời cung, Du Phức
Nghi đuổi Tư Mã Diễm đi thư phòng nghỉ trưa, còn nàng thì nằm ngủ trên giường
La Hán hơn nửa canh giờ, lúc này mới hỏi tình huống bên Vĩnh Thọ Cung.
Lý Nguyên Bảo hồi bẩm nói:
– Trịnh quý phi nguyên khí đại thương, tuy tánh
mạng không nguy, nhưng về sau chỉ sợ không rời được thuốc thang.
Quả thực là tạo nghiệt! Du Phức Nghi thở dài,
lại hỏi:
– Bên Phúc Ninh đại trưởng công chúa, hoàng
thượng xử trí như thế nào?
Lý Nguyên Bảo lại nói:
– Dựa theo ý tứ của thái hậu, mưu hại hoàng tử,
đương nhiên sẽ đem Phúc Ninh đại trưởng công chúa xoá danh khỏi kim diệp của
hoàng tộc, sau đó giao cho Tông Nhân Phủ xử trí, nhưng hoàng thượng vẫn thủ hạ
lưu tình, chỉ đem Phúc Ninh đại trưởng công chúa hạ xuống thành Phúc Ninh huyện
chủ, chỉ vậy là xong rồi.
Du Phức Nghi cũng có thể lý giải cách làm của Tư
Mã Duệ, Phúc Ninh huyện chủ rốt cuộc vẫn là mẫu thân của Trịnh quý phi, đánh
chết con chuột thì dễ, nhưng chỉ sợ bình ngọc cũng không giữ được.
Vì Trịnh quý phi mà suy nghĩ, cũng chỉ có thể
không mặn không nhạt trừng phạt như vậy.
Thở dài, nàng phân phó Thính Phong:
– Thu thập chút dược liệu đồ bổ, ngươi tự mình
đưa qua đi.
Hiện tại Trịnh quý phi đã sinh non không còn cố
kỵ nhiều, tặng lễ vật cũng tiện, không cần giống như trước kia chút đồ vật này
nọ cũng không dám đưa, đành phải làm phiền Du Thiệu Nghi đi Từ An tự cầu cành
hoa đào.
– Mẫu thân đang rảnh rỗi?
Tư Mã Diễm ló đầu vào thăm dò, cười hì hì hỏi.
– Rảnh rỗi đâu.
Du Phức Nghi vẫy tay, kêu hắn đến bên người, lôi
kéo cánh tay của hắn, quan tâm hỏi:
– Ngủ có ngon giấc không?
Đang là con một trong sáu năm, đột nhiên mẫu phi
hoài thai, nếu sinh ra hoàng đệ, sẽ cùng hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Nếu sinh ra hoàng muội, vậy cũng không có gì may
mắn, bởi vì rõ ràng phụ hoàng trọng nữ khinh nam, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả chỗ
ngồi cũng không có phần hắn……
Du Phức Nghi hiểu tâm tư của hắn, chỉ có thể đối
xử tốt với hắn gấp bội, khiến hắn có cảm giác an toàn.
– Giường trong thư phòng của mẫu phi vừa lớn lại
vừa mềm, nhi tử ngủ rất ngon.
Tư Mã Diễm chạy đến ôm cánh tay của Du Phức
Nghi, cọ cọ đầu làm nũng nói:
– Muốn ăn nông gia tự trồng rau dưa xanh tươi…
Du Phức Nghi cười nói:
– Thịt cá ăn ngán rồi? Này có khó gì, kêu Ngự
Thiện Phòng làm một bàn thức ăn chay đưa lên là được.
– Này sao có thể giống nhau?
Tư Mã Diễm chu môi, ghét bỏ nói:
– Rau dưa trong cung đều là gia hộ chuyên môn
gieo trồng, so với nông gia tự trồng thì kém xa.
Du Phức Nghi nghe xong có chút vô ngữ, nếu ở
hiện đại, dân trồng rau dùng phân hóa học nông dược trồng ra rau dưa, đúng là
không bằng nông gia đất đai phì nhiêu trồng rau dưa hữu cơ.
Nhưng ở đây là cổ đại không có phân hóa học nông dược, nông gia chuyên trồng
rau dưa cùng nông gia tự trồng rau dưa, đều là màu xanh biếc hữu cơ, có thể có
cái gì khác nhau? Tâm lý khác nhau mà thôi.
Nàng cười hỏi:
– Ngươi nghe ai nói?
– An Thành Võ nói.
Tư Mã Diễm sợ Du Phức Nghi mệt mỏi, không dám ở bên người nàng lâu, liền buông
cánh tay của nàng ra, ngồi lên giường La Hán, giải thích kỹ càng tỉ mỉ:
– Hôm kia An Thành Võ đi theo phụ thân của hắn là Anh quốc công thế tử vào núi
săn thú, nửa đường đói bụng, lại không muốn ăn lương khô, liền tùy tiện tìm một
hộ nông gia nghỉ chân, hộ nhân gia kia rất nghèo, không có bạc mua rượu mua
thịt, chỉ đào trong vườn ít rau dưa xanh tươi mang ra xào, ai ngờ lại ăn ngon
không bỏ được đũa, ngày thường hắn chỉ ăn ba cái màn thầu là no, lần đó ăn đến
năm sáu cái…
Tư Mã Diễm là hoàng tử, không thể vào núi săn thú, càng không thể tới nông gia
nghỉ chân.
An Thành Võ chỉ là cố ý khoe với hắn mà thôi, ai ngờ Tư Mã Diễm cái đồ tham ăn,
cái gì cũng không để bụng, chỉ nhớ kỹ nông gia có rau dưa ăn rất ngon…
Du Phức Nghi luôn áp dụng phương thức giáo dục uyển chuyển với Tư Mã Diễm, thấy
thế cũng không vạch trần, chỉ nói:
– Ngươi là nhi tử của ta, cho dù ngươi muốn sao trên trời, mẫu phi cũng sẽ dẫm
thang đi hái cho ngươi, huống chi là một chút nông gia tự trồng rau dưa xanh
tươi? Của hồi môn của mẫu phi có rất nhiều thôn trang tá điền, thôn trang nào
cũng có vườn rau, đợi mẫu phi sai Lý Nguyên Bảo đi an bài, bảo quản mấy ngày là
ngươi có thể ăn.
Hương vị có phải giống như An Thành Võ đã nói hay không, phải tự mình trải
nghiệm mới có thể hiểu được, để xem có phải An Thành Võ lừa gạt hắn hay không?
Tư Mã Diễm cao hứng không thôi, từ trên giường La Hán nhảy xuống đất, nhảy tưng
tưng vài cái, rồi chạy tới ôm cánh tay của Du Phức Nghi nói:
– Cám ơn mẫu phi, mẫu phi đối xử với nhi tử thật sự rất tốt!
Du Phức Nghi xoa đầu hắn, lời nói có thâm ý khác:
– Yên tâm đi. Mẫu phi sẽ đối xử tốt với ngươi cả đời.
Thân thể Tư Mã Diễm cứng đờ, sau đó đầu cọ cọ vài cái, sau một lúc lâu mới nói:
– Nhi tử tin mẫu phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...