Chương 54.1: Muốn hù chết trẫm?
Sau khi tiệc tàn, Du Phức Nghi trở về Trường Xuân Cung, thấy Tư Mã Duệ muốn đi theo, nàng hảo tâm đề điểm một câu:
– Hôm nay là sinh thần của Lâm chiêu nghi muội muội, nếu người không lật thẻ bài của nàng, thật sự không ổn.
Ai ngờ hắn cợt nhả nói:
– Ái phi té ngã bị kinh hách, trẫm phải “an ủi” ái phi, làm sao có thể lật thẻ bài của người khác?
Nửa buổi chỉ nghĩ đến chuyện xấu xa này, Du Phức Nghi thật sự không còn gì để nói.
Một đường về cung nghiêm nghị không ngó ngàng đến hắn, sau khi gỡ trâm thay y phục, liền nằm trên kháng sàng, định ngủ trưa.
Tư Mã Duệ cũng bò lên, thấy Du Phức Nghi không phản ứng, liền nằm song song với nàng.
Du Phức Nghi nhắm mắt lại đem những chuyện vừa phát sinh suy nghĩ một lần nữa.
Lúc Tư Mã Duệ chống đối thái hậu đem nàng hồi cung, thái hậu còn có thể tống cổ Thôi ma ma tới tặng lễ vật, như vậy liền hiểu, thái hậu không muốn trở mặt với mình.
Này cũng khó trách, lúc ấy Vương hoàng hậu cùng Tần quý nhân vừa mới hoài thai, căn nguyên thế nào còn không biết đâu, động không bằng tĩnh.
Sau đó có rất nhiều dấu hiệu cho thấy Vương hoàng hậu hoài thai công chúa, như vậy đã không còn đáng lo.
Nhưng thai nhi trong bụng Tần quý nhân lại xảy ra vấn đề, nếu lúc này đột nhiên Tư Mã Duệ sủng ái mình.
Sau khi Tần quý nhân lạc thai, rất khó thừa sủng, cho nên thái hậu mới muốn đập nồi dìm thuyền.
Nghĩ làm như vậy là vừa có thể kéo mình xuống lại vừa có thể nâng đỡ Tần quý nhân bằng ám chiêu.
Đáng tiếc bị nàng hóa giải, không biết thái hậu sẽ làm như thế nào đây?
Nghĩ nghĩ một lúc, nàng lại mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, đã là một canh giờ sau.
Thính Phong đang ngồi trực bên ngoài, trong tay cầm khung thêu hoa, nghe động tĩnh, vội buông khung thêu xuống, bước vào vén màn lên.
Sau đó mang áo choàng đến, khoác lên người Du Phức Nghi.
Du Phức Nghi không thấy Tư Mã Duệ đâu, liền hỏi:
– Hoàng thượng đi bao lâu rồi?
Thính Phong cười nói:
– Nương nương ngủ rất say, vừa mới nằm xuống liền ngủ, hoàng thượng lại lăn qua lộn lại, sau non nửa canh giờ, đột nhiên ngồi dậy, cái gì cũng chưa nói, liền bỏ chạy.
– Nương nương tỉnh chưa?
Đột nhiên giọng nói của Lý Nguyên Bảo từ bên ngoài truyền vào.
Thính Phong giúp nàng mặc thêm lớp áo ngoài, Du Phức Nghi đi vào đông thứ gian ngồi xuống kháng trác, sau đó nói:
– Tiến vào đi.
– Thỉnh an nương nương.
Lý Nguyên Bảo tiến vào cười hì hì nói:
– Nương nương đại thù của người đã được báo.
– Nói bậy, ta ôn nhu thiện lương như vậy cũng không kết oán với ai, giống như bạch liên hoa, từ đâu lòi ra kẻ thù?
Du Phức Nghi tức giận trừng mắt nhìn Lý Nguyên Bảo, ngay sau nhịn không nổi, “Phụt” cười ra tiếng.
Lý Nguyên Bảo thấy tâm tình Du Phức Nghi vui vẻ, liền vui đùa nói:
– Mới vừa rồi gió quá lớn nô tài nghe không rõ, nương nương người có thể lặp lại lần nữa không?
Du Phức Nghi trừng mắt nhìn hắn một cái, nghiêm mặt nói:
– Bớt giở trò đi, mau nói chính sự.
Lý Nguyên Bảo nghe vậy tươi cười càng sáng lạn, vui sướng khi người gặp họa nói:
– Mới vừa rồi sau khi hoàng thượng ly khai Trường Xuân Cung, liền gọi người tuyên Vương ngự y đang nghỉ phép ở phủ vào cung, dẫn theo hắn cùng đi đến Khải Tường Cung, nói Tần quý nhân ở chổ Trữ Tú Cung của Lâm chiêu nghi bị kinh hách, để tránh long thai trong bụng có bệnh, ra lệnh Vương ngự y thay nàng bắt mạch, ai ngờ Vương ngự y lại nói long thai trong bụng nàng là tử thai(thai chết), hoàng thượng không tin, lại sai người tuyên triệu Vương thái y là thánh thủ thiên kim nhất khoa, Vương thái y bắt mạch xong, cũng ra kết luận giống Vương ngự y…Hoàng thượng giận dữ, sai người kéo Tào thái y người luôn trông nom long thai trong bụng Tần quý nhân tiến vào, chất vấn hắn vì sao biết rõ tử thai lại giấu mà không báo, vị Tào thái y kia tìm mọi cách giảo biện sống chết không chịu thừa nhận, hoàng thượng đem hắn ném vào chiêu ngục của Cẩm Y Vệ, giao trách nhiệm cho phó chỉ huy Cẩm Y Vệ phải cạy miệng hắn ra.
Tư Mã Duệ vì muốn tránh để thái hậu cùng Tần quý nhân mưu tính hãm hại người khác, còn có thể liên lụy đến tam tử nhất nữ của hắn, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà nhúng tay vào.
Bất quá chuyện này chỉ sợ chỉ có vị Tào thái y kia là gánh tội thay mà thôi, nếu tiếp tục tra xuống sẽ tra ra thái hậu chính là người đứng phía sau hạ độc thủ.
Dù gì người kia cũng là thân mẫu của hắn, còn có thể đánh chuột không sợ vỡ lọ sao?
– Biết rồi.
Du Phức Nghi gật gật đầu, ngay sau đó dặn dò nói:
– Tần quý nhân thế nào, có liên quan gì đến chúng ta? Ngươi cũng đừng quá vui sướng khi người gặp họa, cẩn thận bị liên lụy, đến lúc đó đừng hy vọng ta cứu ngươi.
Chủ tử từ trước đến nay đều là miệng dao găm tâm đậu hủ, đối với lời uy hiếp như thế, Lý Nguyên Bảo cũng không sợ, nghe vậy vỗ ngực tự tin nói:
– Nương nương yên tâm, ngay cả Tống Tiểu Hỉ láu cá như vậy còn nói nô tài là cáo già xảo quyệt, người khác có thể là đối thủ của nô tài sao?
Du Phức Nghi bị hắn chọc cười, đang cười vui vẻ, thì Tiểu Mãn tiến vào bẩm báo:
– Nương nương, Nhan bảo lâm tới.
– Thỉnh an Đức phi nương nương.
Sau khi Nhan bảo lâm tiến vào, liền phúc thân làm đại lễ, tiếp nhận mấy cái hộp do cung nữ đi theo sau bưng theo, đặt ở trước mặt Du Phức Nghi, cười nói:
– Vốn định hôm qua đến chổ nương nương nói lời cảm tạ, chỉ là hôm qua nương nương bận rộn cả ngày, nửa buổi sáng hôm nay lại là sinh thần của Lâm chiêu nghi, cho nên mới chậm trễ, mong nương nương đừng trách thần thiếp lãnh đạm.
Du Phức Nghi khiêm tốn nói:
– Muội muội sinh trưởng xinh đẹp, lại có tay nghề tinh xảo, có thể thăng chức vị cũng hợp tình hợp lý, ta chỉ là mặc làn váy do muội muội tặng đi đến đón giao thừa mà thôi, một câu cũng chưa từng nói qua, lại để muội muội chạy tới nói lời cảm tạ, thật đúng là ngại chết ta.
– Trong cung phi tần tinh xảo thủ nghệ nhiều lắm, nếu không phải nhờ lây dính hồng phúc của nương nương, thì có lẽ cả đời thần thiếp sẽ bị nhốt trong Trọng Hoa Cung vĩnh viễn không có ngày ngẩn đầu.
Nhan bảo lâm đẩy đẩy mấy cái hộp quà, thẹn thùng nói:
– Trong tay thần thiếp cũng không có thứ gì tốt, này đó đều là các vị nương nương tiểu chủ đưa tới hạ lễ, thần thiếp mượn hoa hiến Phật, mong nương nương đừng ghét bỏ.
Du Phức Nghi cũng lười nói chuyện đông tây, cùng nàng thoái nhượng tới thoái nhượng lui.
Cho nên nâng nâng tay, sai Tiểu Mãn nhận lấy, mở miệng nói:
– Làm phiền muội muội hao phí.
Thấy nàng nhận lấy đồ vật, khóe môi Nhan bảo lâm khẽ cong lộ ra tươi cười, sau đó vẻ mặt quan tâm dò hỏi:
– Thần thiếp nhìn thấy nương nương té ngã ở Trữ Tú Cung, nhìn có vẻ ngã rất nặng, không biết có bị thương chổ nào không?
Du Phức Nghi cười nói:
– Trên mặt đất có lót thảm, tuy động tĩnh lớn một chút, nhưng không có bị thương chổ nào, muội muội không cần lo lắng.
– A di đà phật.
Nhan bảo lâm nhắm mắt niệm Phật, trong lòng sợ hãi nói:
– Còn may là nương nương chỉ là tới quỳ thủy, nếu mà có thai, dù té ngã trên thảm, chỉ sợ cũng giữ không được.
Du Phức Nghi đang muốn há mồm, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng thái giám thông báo:
– Hoàng thượng giá lâm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...