Bình Tĩnh Anh Có Thể


Edit by Mặc Hàm.
Sau khi ước định với Ngô Hàm Thích, Vinh Kinh vẫn bị nhốt ở trong hỗn độn vô biên.
Lần này anh không có năng lực suy nghĩ, ý thức trầm luôn, trong lúc này anh có thể cảm thấy có một nỗi nhớ không ngừng truyền đến.
Nỗi nhớ như vậy không ngừng nuôi dưỡng linh hồn anh, anh cố gắng đột phá khỏi ràng buộc, nhưng ý thức lại càng ngày càng nặng nề.

Vừa rồi lại có một cỗ lực lượng mới gia trì, anh mới lần nữa r sức từ trong các loại trói buộc hít thở không thông này, giãy ra.

Một lần, hai lần, vô số lần giãy giụa, rốt cục chiếm được thế thượng phong, áp chế bản sao linh hồn.
Ngô Hàm Thích từng nói qua, mỗi một lần giam cầm lực lượng sẽ tăng gấp bội.
Hắn sẽ không nói cho Vinh Kinh phương pháp rời đi như thế nào, hết thảy đều cần tự mình mò mẫm.
Giam cầm còn hai lần, chỉ cần Vinh Kinh có thể sớm giãy ra khỏi đó, xem như Vinh Kinh thắng.
Đây là lần giam cầm thứ ba, thời hạn là nửa năm.
Vinh Kinh từng cho rằng sẽ rất thoải mái, bởi vì hai lần trước anh không chuẩn bị mới có vẻ bối rối.
Nhưng anh phát hiện thiên đạo biến thành khống chế do người điều khiển, đố khó tăng lên vài bậc, trở nên sâu không lường được.

Ngô Hàm Thích hình như có thể làm cho bản sao hoàn toàn phù hợp với quy luật của thế giới này.

Theo một nghĩa nào đó mà nói thì bản sao là thiên đạo sáng tạo, so với Vinh Kinh càng chính thống hơn.

Mà Vinh Kinh chân chính trở thành bug, cảm giác không khống chế được kia rất vô lực, áp lực không lúc nào chèn ép linh hồn của anh.
Anh rốt cục biết, tại sao nụ cười của Ngô Hàm Thích lại mang ý tứ sâu xa như vậy.

Nếu độ khó không cao, dựa vào cái gì mà trở thành đặt cược.
Lúc Vinh Kinh vừa mở mắt ra, căn bản không biết đã qua bao lâu.
Lúc này anh đang đứng dưới màn đêm, nơi này là quảng trường bên ngoài trung tâm Mã Nhã, người bên ngoài qua lại nhộn nhịp.
Bên tai là âm thanh rộn ràng, còn có bóng dáng đứa nhỏ cầm quả bóng bay vội vày chạy qua, làm cho Vinh Kinh giống như đã qua một đời.
Cái loại cảm giác rời đi quá lâu, bị toàn bộ thế giới ngăn cách lần thứ hai tràn vào trong lòng anh, tựa như ba ngày đầu tiên anh ngơ ngơ ngác ngác đến thế giới này vậy.
Vinh Kinh nóng lòng muốn tìm lại một chút cảm giác thuộc về, anh muốn gặp người kia, vô cùng muốn.
Vinh Kinh lấy điện thoại ra, nhìn ngày tháng, anh nhớ rõ ngày mình trời đi, chính là ngày mà anh đã kết thúc cảnh quay.
Gửi tin nhắn cho Cố Hi, một dấu chấm than màu đỏ.
Cố Hi..khóa số anh?
Vinh Kinh lật nhật kí trò chuyện lên trên, phát hiện bản sao luôn quấy rầy Cố Hi, hơn nữa còn dùng danh nghĩa của anh gạt hẹn vài lần.
Mấy lần trước Cố Hi đúng là có đến nơi hẹn, nhưng thất vọng cùng phẫn nộ chồng chất, Cố Hi dưới tình huống không thể nhịn được nữa mới kéo anh vào danh sách đen.
May mắn thay, bản sao vẫn hy vọng có thể sử dụng cơ thể này để tiếp tục cuộc sống, vì vậy vẫn duy trì hình ảnh.
Vinh Kinh càng sốt ruột, anh nhìn thấy có mấy cô gái trong tay cầm tờ tuyên truyền, phía trên chính là Cố Hi, hỏi ra mới biết hôm nay lại có hoạt động sân khấu
Tại sao bản sao cảm nhận được chỗ này, Vinh Kinh vội vàng nhớ lại, bản sao ki thất vẫn không buông tha, vẫn chờ Cố Hi tiếp nhận hắn.
Đến lầu một ở trung tâm Mã Nhã, Vinh Kinh cũng nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lúc ấy anh cũng không biết mình xuyên sách.
Vinh Kinh cầm một phần tiếp ứng của Cố Hi từ tay người hâm mộ, lần này là móc khóa, cảm giác tròn trịa hơn lần đầu, đáng yêu muốn khiến người ta nhéo nhéo má.
Mãi đến khi Vinh Kinh bước vào hội trường, mấy fan Hi vây quanh thì thầm: “Alpha vừa rồi thật cao, chân dài, muốn nhào tới ghê~”
“Các chế có thấy hắn ta giống Vinh Kinh không, thật muốn nhìn mặt của hắn sau khẩu trang với mũ lưỡi trai ghê.”
“Không có khả năng lắm, từ lúc quay phim kết thúc, bọn họ thật sự không liên hệ.

Còn có người nói, Hi Hi nói, bất cứ trường hợp nào có Vinh Kinh anh ấy sẽ không đi.”
“Thật không?”
“Sao mị biết được, nhưng mà RJ thật đẹp trai, Hi Hi chúng ta chính pháo hoa không nổi, A như vậy còn không có cảm giác.”
Vinh Kinh đứng xa xa, nhìn người trên sân khấu hào quang vạn trượng, thành thạo như vậy, đây chính là omega khiến anh tim đập thình thịnh kia, nhìn anh, giống như anh mới có ý nghĩa trở về.
Cảm giác cách ly vừa trở về trong nháy mắt nhìn thấy Cố Hi, rốt cục cũng tiêu tan.

Trong lòng Vinh Kinh dấy lên một cảm xúc kiêu ngạo, anh nghĩ nếu một ngày nào đó anh không có ở đây, có lẽ Cố Hi cũng sẽ sống rất tốt.
Anh lo lắng mình bị Cố Hi nhận ra, cố đôi khi thị lực của con cừu nhỏ nhà anh đặc biệt tinh.
Vinh Kinh không muốn ảnh hưởng đến công việc của cậu, cho nên rời đi trước, dự định trở lại chỗ cũ, sau đó chờ hoạt động kết thúc đón Cố Hi trở về.
Vinh Kinh đang ngồi xổm ở cửa Men A ngẩn người, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu quen thuộc.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ dáng Cố Hi tràn đầy cẩn thận, Vinh Kinh nghĩ đến lúc trước bản sao đã lừa gạt.
Còn muốn giải thích vài câu, bất quá Cố Hi căn bản không do dự, cứ như vậy xông tới, không nói hai lời giống như một con koala treo trên người anh, Vinh Kinh lập tức giữ chặt mông Cố Hi, phòng ngừa người ngã xuống.
Vinh Kinh trước tiên nhìn xung quanh, cũng may là toilet dành cho khách VIP, tạm thời không có người.
Xúc cảm quá mức mềm mại trên tay, khiến vành tai Vinh Kinh có chút đỏ, tư thế phóng đãng như vậy có chút đột ngột, anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Vinh Kinh cảm thấy trên vai mình có một mảnh ẩm ướt, không tiếng động khóc nức nở, thân thể Cố Hi run rẩy đều như đang nói ra nỗi nhớ đong đầy.
Tâm trạng Vinh Kinh mềm nhũn, cho dù không nói gì anh cũng có thể cảm nhận được tâm tình giờ khắc này của Cố Hi, vỗ nhẹ lưng cậu: “Anh về trễ.”
Cố Hi đặc biệt muốn duy trì hình tượng trước kia, nhưng cậu căn bản nhịn không được, khi nhìn thấy Vinh Kinh, cái gì cũng không quan tâm được.

Cậu khóc như mưa, giống như một đứa trẻ lạc đường rốt cục tìm được đường về nhà, hai tay gắt gao ôm nam nhân, đầu vùi ở hốc vai Vinh Kinh, cảm thụ lấy hơi thở quen thuộc.
“Không muộn, còn sớm ba tháng.” Giọng nói Cố Hi khàn khàn, nỗ lực an ủi Vinh Kinh.
“Em hiểu à?” Trước khi Vinh Kinh rời đi, đã đánh dấu ngày trên lịch treo tưởng ở Ngự Thủy Loan, nhưng anh không ngờ Cố Hi Năng có thể nhanh chóng tìm được, còn có thể suy đoán.
“Anh xem em ngốc lắm à.” Nước mắt Cố Hi còn đọng trên lông mi, bất mãn nhìn Vinh Kinh.
Nước mắt kia muốn rơi xuống, hờn dỗi lầm bầm, đúng là khiến người ta đau lòng.
Vinh Kinh đau lòng nhìn người trong ngực, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt Cố Hi, lại không nghĩ tới càng rơi càng nhiều, thì ra Omega thật sự là làm bằng nước.
Đang lúc Vinh Kinh cẩn thận dỗ dành tiểu tổ tông nhà mình, anh nghe được tiếng mở cửa, hẳn là có người đến toilet bên này, anh lập tức ôm người tránh vào trong phòng.
Bên ngoài là giọng nói của các cô gái trẻ, chờ khi các nàng rời đi.

Cố Hi đã ngừng rời nước mắt, nhận thấy được mình thất thố trước mặt Vinh Kinh, hiện tại lại càng treo ở trên người Vinh Kinh, có chút ngượng ngùng: “Có chút nặng, anh thả em xuống trước đi.”
“Nhẹ như lông vũ ấy.” Vinh Kinh cố gắng ước lượng trọng lượng, anh  biết omega rất quan tâm đến cân nặng của mình, hơn nữa Cố Hi vốn rất nhẹ.
Cố Hi chịu không nổi một ít lời nói ‘bình thường’ của Vinh Kinh, nhìn nghiêm túc lại lạnh nhạt, lại trêu chọc lòng người.
Cố Hi không tự nhiên động một chút, xúc cảm mềm mại khiến Vinh Kinh nghĩ đến suy nghĩ của mình ngày đó ở trên xe, hai người cách nhau rất gần, Cố Hi lập tức cảm giác được thân thể Vinh Kinh căng thẳng.
Cố Hi lần này thật đúng là không phải cố ý, nhưng nếu alpha trước mắt từng đeo mặt nạ phòng độc phòng ngự cậu có thể có cảm giác với cậu, có phải chứng tỏ anh đối với mình càng ngày càng…
Phát hiện này làm cho Cố Hi có loại cảm giác mọi công sức của mình đã gặt được trái ngọt, hai người nhìn nhau thật sâu, trong một thoáng phảng phất như có tia lửa văng khắp nơi.
“Kế tiếp có còn hoạt động không?”
“Không còn.” Tại sao anh cảm thấy anh xuất hiện, em còn tâm trạng làm việc chứ.
Lúc trước là vì làm tê liệt chính mình mới điên cuồng làm việc, từ giờ khắc này trở đi anh chỉ muốn làm cá muối, để mình nghỉ ngơi vài ngày.
Hai người không nói nhiều nữa, rất ăn ý một trước một sau từ cửa sau đi ra.
Bọn họ không phát hiện ra ở trong góc, một người đàn ông ngoan độc nhìn chằm chằm họ.
Dưới chân hắn có hơn mười mấy tàn thuốc, ở chỗ này chờ đợi thật lâu.
Trong khoảng thời gian này Chử Dương vẫn đi theo hành trình của Cố Hi, nhưng hắn biết Alpha tên Vinh Kinh kia thủy chung đi cho bảo vệ đi theo Cố Hi, hơn nữa những vệ sĩ này được yêu cầu chỉ nghe mệnh lệnh Cố Hi.
Vinh Kinh cũng sợ sau khi mình rời đi, bản sao lợi dụng những thứ này gây bất lợi cho Cố Hi.

Cho nên dứt khắt làm người bỏ tiền, để cho bọn họ chỉ nghe theo Cố Hi khi mình và Cố Hi không cùng quan điểm.
Điều này cũng dẫn đến đám tra công muốn áp sát thì dễ dàng bị phát hiện, Chử Dương cũng chỉ có thể đi theo từ xa, chờ thời cơ tìm kiếm cơ hội.
Hầu hết các vệ sĩ này là Alpha, và nhiều nơi vẫn rất bất tiện, chẳng hạn như một số phòng, chẳng hạn như nhà vệ sinh.

Vinh Kinh  đã xem xét việc tuyển dụng vệ sĩ Omega, mặc dù quá trình tuyển dụng này có thể rất lâu.
Chử Dương vốn phát hiện Vinh Kinh cũng bị cự tuyệt như mình coi như vừa lòng, ít nhất ba tháng nay Cố Hi thật sự chưa từng thân cận với Vinh Kinh, có lẽ hai người này chỉ là quan hệ công việc, là do hắn nghĩ quá nhiều.
Nào ngờ không bao lâu, liền nhìn thấy ố Hi xuất hiện, nhưng lòng tràn đầy nhung nhớ nhìn chằm chằm Alpha kia, giống như ngoại trừ người này ai cũng không lọt vào mắt, không giấu được vui sướng ở cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được.
Theo dõi lâu như vậy, hắn biết khoảng thười gian này Cố Hi rất bận rộn và chặt chẽ, giống như con thoi không dừng được.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thả lỏng của cậu như vậy.
Chử Dương không dám tin, không cách nào coi Omega ôn nhu như nước trước mắt này là  mỹ nhân lạnh như băng sương kia, quả thực như hai người hoàn toàn khác nhau.

Chử Dương nhìn bọn họ ra ám hiệu, cùng nhau lên một chiếc xe đã đặt trước, hắn chậm ra đi đến nơi họ biến mất, nhìn xe rời khỏi tầm mắt.
Sau đó, hắn sụp đổ mà nở nụ cười ‌ lên: “Ha ha ha ha ha ha —— “
Hắn vẫn không khôi phục trí nhớ, nhưng hắn tin tưởng mình và Cố Hi đã từng có một đoạn kí ức, nếu không thì làm sao hắn có được bức ảnh mỹ nhân đang ngủ kia.
Hắn lấy điện thoại di động ra, tháo sim điện thại ban đầu, thay bằng cái khác, liên lạc ‌ một người ‌: “Chờ tôi thông báo để làm việc đó.”
Mấy tháng trước, sau khi hắn tìm Ngô Phất Dục liên thủ thì bị cự tuyệt.

Tên điên Ngô Phất Dục kia cư nhiên trong vòng trắng trợn bôi xấu thanh danh hắn, khiến cho bên người hắn ngay cả một người bạn cũng không có.

Sau đó hắn nghĩ đến Phương Giác Liên, người cùng hắn đồng bệnh tương liên.
Phương Giác Liên hiện tại giống như chó mất chủ, hắn không không có tiền chữa bệnh, lại đắc tội Ngô gia, phải trốn tránh khắp nơi.
Nhưng trước đó, Phương Giác Liên đưa cho hắn một phương thức liên lạc, cũng nhỏ giọng nói với hắn: “Người này, rất hữu ích.”
Sau đó Chử Dương mới biết được, người này chính là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn Omega mà cảnh sát truy nã rất lâu, người này đến phòng khám chui tốn rất nhiều tiền phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa tinh thông chống trinh sát, cho nên đã trốn thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát trong một thời gian dài.
Người này nếu như không phải một lần phạm tôi, bị người qua đường nhận ra báo cáo, cho dù đến bây giờ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Chử Dương căn cứ vào lời nhắc nhở của Phương Giác Liên, tìm được nơi ở của kẻ bị truy nã.
Dùng điều kiện có thể đưa hắn ra nước ngoài đổi lấy, muốn tội phạm truy nã này giúp mình.
Chỗ tốt như vậy, cho dù ở trên người khác, hắn cũng hoàn toàn chịu thua.

Hơn nữa gia thế của bọn họ, căn bản không đáng sợ.

Chử Dương hắn cũng không phải là tên nhúc không kế hoạch năm đó.
Yêu cầu của tội phạm truy nã là tìm người báo cáo hắn, trước khi hắn rời đi phải cho người này một kỷ niệm khó quên suốt đời.
Chử Dương còn có chút phương pháp, nhờ người hỗ trợ, rất nhanh liền biết ‘người qua đường’ kia là ai.
Thế giới có lúc rất lớn, cũng có lúc rất nhỏ.
Trên đời này đúng là có chuyện trùng hợp như vậy.
Người tố giác này là Vinh Kinh.
Khi biết được sự thật này, Chử Dương bật cười.
Ông trời có cửa mày không đi, đây chính là kết quả của việc xen vào việc của người khác.

Chử Dương nói xong đầu dây bên kia, tiện tay ném điếu thuốc đang cháy trong tay.
Ánh lửa màu đỏ bị dập tắt, bị giày da đạp lên nhiều lần.
*
Vinh Kinh và Cố Hi ra ám hiệu, lần lượt ngồi lên ghế sau xe.
Cố Hi vừa ngồi vào, Vinh Kinh liền ngồi nghiêm chỉnh, hiển nhiên là nhớ tới một lần nào đó từng trải qua.
Cố Hi nở nụ cười xấu xa, nghiêng người định dựa vào.
“Sao, làm sao?”
“Dây an toàn.” Cố Hi nháy mắt mấy cái, nhìn phản ứng đáng yêu của Vinh Kinh.
Vinh Kinh có chút chịu không nổi, tỏ vể mình tự làm được.
Tài xế đang kiểm tra tuyến đường: “Đi Ngự Thủy Loan à, hôm nay là tối thứ sáu, tất cả đều ra khỏi thành phố, đường này hơi tắc chút.”
Cố Hi: “Nhanh nhất có thể.”
Vinh Kinh: ” Nhanh nhất có thể.”
Hai người đều cho rằng mình rất rụt rè, lại nghe đối phương nói như vậy.
Một loại ám chỉ giữa hai người sóng ngầm mãnh liệt.
Bọn họ không nhìn đối phương, sau một hồi từ từ xích lại gần.
Trong bóng tối, ngón tay thăm dò lẫn nhau, giống như cố ý vô tình chạm vào đối phương, bọn họ giống như là đôi tình nhân nhỏ vừa mới rơi vào bể tình.


Vui vẻ chơi một trò chơi cực kì ấu trĩ không biết mệt dưới mắt người ngoài.
Cứ như vậy qua vài chục phút, chơi đến khi lòng bàn tay đổ mồ hôi, Vinh Kinh bỗng nhiên bắt lấy bàn tay nghịch ngợm kia, mười ngón tay siết chặt.
Trở lại Ngự Thủy Loan, tất cả những đồ đạc bên trong của Vinh Kinh trước khi đi cũng không có thay đổi quá lớn.
Bản sao cũng không thich nơi Vinh Kinh ở lâu, nó càng thích đem mình và Vinh Kinh chậm rãi tách ra.
Cố Hi chỉ có lúc tìm manh mối mới tới, sau khi tìm được liền rời đi, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Vừa vào cửa, hai người đều có chút vội vàng.
Bọn họ đã nhẫn nại một đường, có lẽ đối với hai người mà nói đã trải qua ba tháng dày vò, bọn họ đều khẩn trương muốn cảm thụ nhiệt độ của đối phương.
Cố Hi vừa mới thay dép lê, đã bị người đàn ông  đặt lên tường, bị đặt giữa không trung, khiến Cố Hi có chút mất an toàn.
Cố Hi thuận theo nhắm mắt lại, cảm giác bàn tay to của Vinh Kinh cẩn thận vuốt ve ngũ quan của cậu, đang phác họa ngũ quan của Cố Hi, tính toán chậm rãi tiến vào vấn đề chính.
Cố Hi thì ôm lấy eo người đàn ông, động tác nhanh chóng, giống như đang thúc giục.
Ngoài cửa, vang lên ‌ tiếng gõ cửa.
Tạ Lăng đứng ở cửa, vừa rồi nhận được tin nhắn wechat của em dâu, chỉ có mấy chữ: Hắn đã trở về.
Tạ Lăng ngay lập tức bỏ lại một đống công việc, cố gắng nhanh chóng chạy tới.
Hắn nhìn vườn hoa, phòng khách tối tăm, xa xa chỉ có ánh đèn đường xuyên qua của số sát đất chiếu vào.
Gõ một hồi, không có phản ứng, Tạ Lăng chờ đợi một hồi, hai người trong phòng cũng không dám hành động.
Cố Hi vốn tưởng rằng với tính cách của Vinh Kinh, nhất định sẽ đi mở cửa, nhưng lần này Vinh Kinh chỉ ôm cậu, đôi môi mỏng ấm áp tiến về phía mặt cậu.
Tạ Lăng đợi một hồi, vừa chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên nghe được một tiếng rất nhẹ, rên rỉ đè nén, hồn xiêu phách lạc.
Thanh âm này, Tạ Lăng quay đầu lại, hắn là Alpha, chưa từng nhìn qua heo chạy.

(heo = phim người nhớn)
Tạ Lăng ý thức được đó là cái gì, đem cái hộp nhỏ trong túi vẫn không lấy ra, xấu hổ ho khan một tiếng, một lần nữa chui vào xe.
Chu Hưởng: “Tạ tổng, ngài không đi vào ‌ sao?”
Tạ Lăng: “Ngày mai, ừm, có lẽ vài ngài nữa rồi nói sau.”
Lần đầu tiên, Tạ Lăng tự tay phá vỡ nguyên tắc của mình.
Quan hệ trước hôn nhân là tiêu chuẩn mà ông nội vẫn luôn truyền cho hắn, hắn vẫn luôn tuân thủ, nhưng nếu liên quan đến hạnh phúc của em trai… Cho dù phá vỡ, thì tính là gì.
Trong phòng.
Vành tai và tóc mai của Vinh Kinh và omega trong lồng ngực cọ vào nhau, tiếng động cơ xe bên ngoài truyền đến.
Vinh Kinh: “Trên người anh đổ nhiều mồ hôi quá, đi tắm trước được không?”
Thật ra là bản sao lại nghiện thuốc lá, Vinh Kinh vất vả lắm mới bỏ được lại bị thân thể này tiếp nạp, anh không muốn mang theo mùi vị như vậy đến chạm vào Cố Hi.
Thần thái Cố Hi trong nháy mắt vô thần: “Ò…” Cố gắng hết sức để cho giọng nói của mình không quá thất vọng.
Cậu biết, thói quen này…tốt cái mịe gì!
Vốn hôm nay đã sắp thành, lại muốn đắp chăn đi ngủ bình thường.
Vinh Kinh nói xong ôm Cố Hi lên lầu hai, Cố Hi thì vòng tay qua cổ Alpha, dịu dàng nằm trong ngực anh, tức giận
Lúc hai người đi ngang qua nhà kho, Cố Hi hung hăng trừng mắt một cái, đừng tưởng rằng cậu không biết, mặt nạ phòng độc ở bên trong.
Vinh Kinh đặt Cố Hi lên giường trong phòng ngủ của mình, Vinh Kinh do dự nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Cố Hi, tim đều mềm nhũn: “Chờ anh một lát”
Cố Hi: “Ò”
Vinh Kinh cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Cố Hi lăn một vòng trên giường trước, vẫn có chút không cam lòng.
Là giá trị quyến rũ của cậu quá thấp? Hoặc là anh ấy quá thận trọng, kì thật mấy lần trước, ví dụ như trong xe, còn có vừa rồi, Vinh Kinh tuyệt đối là có cảm giác
Cố Hi nghĩ tới, lại nhìn mình mặc quá nhiều quần áo.
Gói bánh chưng sao, gói thành nhưu vậy làm sao Vinh Kinh có cảm giác? Khúc gỗ kia tuyệt đối phải kích thích thật lớn, mới có thể nhích một bước.
Kỳ thực chủ động một chút, cũng không phải không thể, Cố Hi tràn đầy nhiệt tình kéo áo len của mình lên.
Một cái, một cái nữa.
Rớt lên thảm.
Vinh Kinh đang đứng dưới vòi hoa sen tắm, mỗi ngày anh đều cần thời gian nhất định để ngẩn người, ví dụ như bây giờ.
Anh xuất thần mà thoa xà phòng tắm, đang suy nghĩ đồ bôi trơn ở đâu.

Trên sách nói đầu tiên muốn làm cho omega thoải ái, dựa theo các bước anh ghi chép trước đó, đã liên tiếp hoàn thành nắm tay, ôm, hôn môi, hôn sâu, kế tiếp trực tiếp… Nó có quá nhanh không?
Nhưng thời gian ở không gian hư vô quá đau khổ, anh rất muốn toàn thân Cố Hi nhiễm mùi vị của mình.
Alpha quả nhiên đều là cầm thú, đặc biệt là mình.
“Aizz” Vinh Kinh đang phỉ nhổ mình, bỗng nhiên cửa phòng tắm mở ra.
Bởi vì ngoài cửa là Cố Hi, Vinh Kinh cũng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới đóng cửa, người chịu thiệt thế nào cũng không phải là anh.
Vinh Kinh đang ở dưới phòng tắm đứng, lúc này trên kính đều là hơi nước, anh không thấy rõ lắm, cho nên trực tiếp mở cửa phòng.
Liền nhìn thấy Cố Hi chỉ mặc một cái quần thường, trên người.
Cuống họng Vinh Kinh lăn lăn, cảm giác khô khốc.

Anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Cố Hi đi chân trần, giống như một con mèo trắng kiêu ngạo, ưu nhã đi về phía Vinh Kinh.
Những giọt nước dưới vòi hoa sen rơi vào thân hai người, Cố Hi ngẩng đầu lên, lấp lánh ánh nước
Hai tay đặt trên người Vinh Kinh, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn vào xương quai xanh của Vinh Kinh, chớp mắt nhìn alpha trước mặt.
“Anh, không muốn sao?”
“Làm sao…có thể.” Anh làm sao chống đỡ được em.
Vinh Kinh khó khăn nói xong, kéo người ôm vào.
Anh vốn định đợi tắm rửa xong, lại cân nhắc kỹ từng bước, từng bước một, nhất định phải cho Cố Hi trải nghiệm tốt hơn
Lần trước hai người đều quá ý loạn tình mê, toàn bộ quá trình một lời khó nói hết, Vinh Kinh đối với biểu hiện lần đó chỉ có thể chấm điểm tiêu cực.
Vinh Kinh tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng nghĩ đến chỗ sưng tấy kia mấy ngày mới hết, vẫn luôn lo lắng.

Vẫn luôn để trong lòng cho nên mới khống chế.

Anh không có kinh nghiệm gì, lập tức khống chế không được, tất nhiên sẽ đả thương Cố Hi.
Nào ngờ yêu tinh này, căn bản là kích thích nơi nào đó, anh đã hành động trước khi kịp suy nghĩ, giờ phút này chỉ muốn đem omega trước mặt từ từ nhấm nháp triệt để.
Trong phong tắm hơi nóng mở mịt, giọt nước chảy từ trên da thịt, lướt xuống.
Bóng dáng mơ hồ như ẩn như hiện trong hơi nước, kèm theo âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Lần này, Cố Hi không còn đè nén nữa.
Mỗi một tiếng than nhẹ, ánh mắt, mỗi noi đều làm cho alpha càng ngày càng kịch liệt.
Bọn họ khẩn trương hấp thu nhiệt độ của nhau, xác nhận lẫn nhau, để cho tâm hoảng loạn hoàn toàn bình yên.
Tám tiếng sau, omega ngủ thiếp đi trong sự mệt mỏi quá mức, trước khi ngủ mê, cậu nghĩ, tại sao…vẫn chỉ có một lần?
Vinh Kinh phát hiện vẫn sưng lên, nhưng anh không khống chế tốt mình một chút, bằng không rút ngắn thời gian cũng được.
Vinh Kinh vừa nghĩ, vừa mang theo thuốc mỡ, ôm người vào phòng tắm, Omega giống như một con mèo con, sợi tóc mềm mại cọ cọ mình.
Vinh Kinh gian nan tắm rửa cho người, chủ yếu là trong khoảng thời gian này omega lại động đậy, Vinh Kinh từ từ lại có cảm giác cậu em của mình đang đứng lên.
Vinh Kinh bất đắc dĩ ấn ấn, cứ tiếp tục như vậy tuổi thọ của mình cũng phải rút ngắn vài năm.
Sức chịu đựng của Cố Hi rất mạnh, có thể liên quan đến thuộc tính của cuốn tiểu thuyết nguyên bản kia, Vinh Kinh vẫn vô cùng cẩn thận.
Chờ lau xong cho omega, Vinh Kinh tùy tiện lừa gạt bản thân mình, ôm người lên giường.

Cố Hi tự động tìm một chỗ trong khuỷu tay Vinh Kinh ngủ, trước khi đi ngủ còn mơ hồ lầm bầm: “Tại sao….”
Vinh Kinh: “?”
Ước chừng là quá mệt mỏi ‌, Cố Hi không còn ‌nói nữa.
Vinh Kinh nhìn Cố Hi sau khi tẩy trang, mặt mũi xanh tím, đau lòng hôn lên trán cậu.
Vinh Kinh vừa trải qua cuộc tranh đấu linh hồn, vừa rồi lại tám tiếng hoạt động, cũng rất buồn ngủ, ôm omega mềm mại ngủ thiếp đi

“A!” Cố Hi sợ hãi kêu lên, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tay lạnh như băng vuốt ve mặt Alpha, mới xác định người vẫn ở đó.
“Làm sao vậy?” Vinh Kinh vừa mới ngủ không bao lâu, lúc này còn rất buồn ngủ.  
“Ác mộng.” Mơ thấy anh không về được.
Cố HI dựa vào ngực Alpha nghe tiếng tim đập, Vinh Kinh vuốt tóc cậu trấn an.
Cố Hi lần nữa nhắm mắt lại, trong lúc vuốt ve ngủ tiếp.
Lại qua một giờ, Cố Hi lại hít sâu một hơi, từ trong mộng bừng tỉnh.
Lần này tuy rằng động tĩnh không lớn như trước, nhưng Vinh Kinh rốt cục phát hiện Cố Hi có gì đó không đúng, Cố Hi thoạt nhìn rất bất an.
Dỗ dành một hồi, biết Vinh Kinh ở bên cạnh, Cố Hi một lần nữa nhắm mắt lại.
Vinh Kinh cũng không dám nhắm mắt, một mực quan sát người trong ngực, lần này chỉ qua mười mấy phút, Cố Hi nhắm mắt lại, nước mắt không hề báo trước rơi xuống.
Nhiệt độ ấm áp, thiếu chút nữa nóng đến Vinh Kinh.
Cố Hi đang nỉ non gì đó, thanh âm quá nhẹ.
Vinh Kinh tựa sát vào nghe, cậu gọi: Vinh Kinh, Vinh Kinh…
Nhịp tim Vinh Kinh đạp loạn mà nhìn omega đang ngủ không yên.

Đây là Cố Hi lúc tỉnh táo cơ hồ không nhìn thấy.
Cố Hi chưa bao giờ nói cậu nhớ nhung nhiều như thế nào, thậm chí ngay cả hy vọng anh ở lại cũng chỉ biết mờ mờ viết một chữ trong lòng bàn tay anh.
Cố Hi bây giờ, yếu ớt bất lực, đây mới là suy nghĩ chân chính của cậu sao?
Vinh Kinh chưa bao giờ cảm thấy tim mình đau như vậy.
Chưa bao giờ thấy ấm áp như vậy.
“Anh ở đây.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui