Khi sự kinh ngạc của Cố Hi qua đi, liền cụp mắt xuống, hàng mi đẹp run lên như những chiếc lá khô bị gió thổi rơi.
Có vẻ sau khi tình cờ đụng chạm với Vinh Kinh, cậu đối mặt với Vinh Kinh bình tĩnh hơn rất nhiều, có thể có chút xấu hổ, cũng có chút không dám đối mặt với anh.
Thân là hậu bối, Vinh Kinh vừ mới nhắc nhở cậu cách đây không lâu, giờ lại nhìn thấy cậu khổ sở như thế này, tôn nghiêm của cậu không biết phải làm sao để giảm bớt.
Cậu thực sự phá vỡ cảnh giới của sự xấu hổ, thậm chí còn không thèm che đậy thân thể mình.
Vinh Kinh có hứng thú hay không nhìn anh đeo mặt nạ phòng độc là có thể hiểu.
Cố Hi cười khổ.
Anh không quan tâm, nhưng có người thì để ý.
Sau khi Vinh Kinh chuẩn bị đầy đủ quay trở lại đây, xác nhận vị trí của Cố Hi rôi bước tới, vừa nhắm mắt vừa đi tới.
Mở khăn lông lớn ra, quấn Cố Hi như một con nhộng bao lại.
Cố Hi vì ngồi tại chỗ quá lâu, toàn thân cứng như băng, bị nhiệt độ mêm mại vững vàng bao phủ, chưa kịp phản ứng.
Vinh Kinh nhẹ nhàng đặt cậu trên ghê đá bên cạnh, trên ghế có một cái đệm êm ái, như vậy sẽ không lạnh.
Trong lúc đó, Cố Hi như một con rồi ngoan ngoãn, không phản kháng, thậm chí còn thở nhẹ đến mức không nghe được.
Kỳ thực, Vinh Kinh không ngạc nhiên, Cố Hi dường như hoàn toàn tín nhiệm anh không lý giải được.
Vinh Kinh nhớ lại nguyên tác đã miêu tả người này đối với sự đụng chạm của alpha vô cùng phản cảm.
Nhưng thực tế thì hoàn toàn trái ngược, Vinh Kinh lo lắng không biết có phải Cố Hi bị đả kích quá nặng mà quên anh là Alpha hay không.
Vinh Kinh nhắm hai mắt lại, không dám tùy tiện mở mắt.
Đã được ngăn cách bởi mặt nạ phòng độ này, nhưng hương vị vẫn rất quyến rũ, may mà anh đã cưỡng lại được.
Cuối cùng có thể yên tâm hô hấp, mang theo mặt nạ phòng độc, ha ha
Có cảm giác rất an toàn.
Lực phá họa của alpha quá kinh người, tính d*m cũng quá mạnh, ngay cả lý trí của Vinh Kinh suýt chút nữa bị phá hỏng.
Thay vì nói lo lắng cho Cố Hi, anh cảm thấy không yên tâm về việc bản thân sẽ hóa thành cầm thú.
[cuối cùng thì có thể thở thoải mái, không lo việc phải làm tổn thương cậu ta.]
Vinh Kinh quay lưng về phía Cố Hi, không để ý Cố Hi đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, vừa ngạc nhiên, vừa thấy khó tin.
Có lẽ do nhìn chằm chằm quá lâu, ngay cả mặt nạ phòng độc kia đều cảm thấy có chút buồn cười đáng yêu.
Cặp mắt đào hoa cỉa Cố Hi hơi cong lên, trong lòng không nhịn được chấn động, không muốn di chuyển tầm mắt.
Ào ào ào.
Vinh Kinh xả hết nước trong bồn tắm đã lạnh đi, rồi mở nước ấm mới vào.
Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy, nhiệt độ của nước trong bồn tỏa ra khiến cho tâm người đều ấm lên.
Vinh Kinh lần nữa ôm lấy Cố Hi, người trong lòng tựa như kẽ run, không biết là do sợ hay là do lạnh.
Vinh Kinh chỉ muốn nói vài lời khiến Cố Hi đừng sợ.
Lại cảm giác được cánh tay mêm mại của Cố Hi ôm nhẹ lấy cổ anh và run rẩy, đầu hơi nhích lại gần, mái tốc mềm mại phủ qua quần áo anh.
Mềm mại, mảnh mai và ngọt ngào.
Như một đóa hoa sương ngạo nghễ độc lập sinh trưởng ở núi tuyết, tầng bồng tuyết đã tan ra, lộ a nhụy hoa ngọt ngào nhất khiến lòng người run lên.
Bước chân của Vinh Kinh dừng lại, cảm giác như mình đang ôm tuyết mềm, tim đậm nhanh hơn một nhịp.
"Vừa nãy....tôi không không chế được, phải không..." Cố Hi vùi đầu trong ngực Vinh Kinh, nhẹ nhàng nói.
Thật ra không phải không khống chế lại, tiêm nhiều thuốc ức chế như vậy, đều đau sắp chết, làm sao còn khả năng không chế lý trí, chỉ là một tên khác nóng lòng muốn xông ra thôi.
"Không phải lỗi của cậu." Vinh Kinh vội vàng ngắt lời cậu, vỗn dĩ không phải là lỗi của Cố Hi, vừa rồi anh cũng không trách Cố Hi.
Mặc dù chưa từng trải qua, nhưng kỳ phát tình của omega rất khó khống chế.
Vinh Kinh không tiện cởi khăn lông cho cậu, chỉ ôm cậu đến bên cạnh bồn tắm.
"Tắm xong rồi ra ngoài, tôi sẽ xử lý vết thương của cậu, cố gắng đừng để nước dính vào." Nói xong, Vinh Kinh giống nhưu có lửa đuổi theo phía sau, chú ý đến cánh cửa bị mình đạp ra, rồi bước đi nhanh hơn.
"Ừm."
Giọng rất nhẹ, âm cuối còn mang theo tiếng ghẹo người.
Trong thời kỳ phát tình, omega không tự chủ được sẽ muốn gần kề alpha, so với bình thường thì dính người hơn rất nhiều.
Cố Hy cởi chiếc khăn tắm một cách máy móc, ngâm mình vào bồn tắm, dòng nước ấm ác bao trùm lấy tay chân cừng ngắc của cậu.
Khi cơ thể ấm lên, cậu mới dần lấy lại tình thần, hai người vừa nãy gặp lại, suýt chút nữa là đã...Cố Hi cạm vào phía sau cổ và xé đi miếng dán ức chế tuyến mùi, chậm rãi ngâm đầu trong nước, bong bóng nổi lên mặt nước.
Mãi đến khi không thể thở được, mới trồi lên, mặt càng ngày càng đỏ lên.
Lần này Cố Hi tắm rửa sạch sẽ và mặc bộ quần áo mới do Vinh Kinh chuẩn bị.
Mấy năm nay quần áo trong biệt thự thường xuyên thay đổi, đều là đổi theo mùa.
Tạ Lăng dựa vào thân hình của em trai mà đặt may, chỉ là xưa này không ai đụng tơi.
Những năm gần đay, quan hệ anh em đã nguội lạnh, Tạ Lãng cũng không còn nhiệt tình mà bị hờ hững nữa, những quần áo này đều dựa theo vóc người của Vinh Kinh trước đây mà làm riêng, đối với Cố Hi thì hơi rộng.
Nhưng trông rất giản dị, giống như tiểu thiếu niên.
Sau khi tắm xong, Cố Hi đánh chút kem nên lên hai gò má, so với bộ dạng trong mưa nhìn khỏe mạnh hơn nhiều.
Cậu đi đến phòng khách ở lầu một, Vinh Kinh đang đứng cạnh kệ bếp, thái vừngbor vào nồi, không quay đầu lại: "Cậu ngồi trước đi."
Đồ ăn trong tủ lạnh đều là người làm đến dọn dẹp hàng tuần để vào.
Phòng bếp đối diện với cửa sổ sát đất.
Khi hoàng hôn buông xuống, bãi cỏ bên ngoài cửa sổ vẫn còn vương chút ánh chiều, những giọt sương đọng lại sau cơn mưa.
Trên đường đi vào khu biệt thự, còn có những người đi bộ dắt chó đi dạo ngang qua hồ nước nhân tạo.
Vinh Kinh cũng mặc chiếc áo phông trắng, quần đơn giản bao lấy cặp đùi thon dài và mạnh mẽ, vừa rồi anh đã thay bộ âu phục ra, cả người đều thoải mái, dáng vẻ bận rộn ôn hòa.
Cố Hi ngồi lặng lẽ, đôi mắt chăm chú nhìn hơi ngượng ngùng.
Xung quanh quá yên tĩnh, chỉ nghe tiếng nước sôi trong nôi, giống như mọi chuyện xảy ra trước đó là một giấc mơ.
Lúc Vinh Kinh xoay người, Cố Hi lập tức dời tầm mắt.
Vinh Kinh đem trà gừng lại: "Còn hơi nóng, đợi chút rồi uống."
Vinh Kinh mang theo hộp thuốc, rất tự nhiên ngồi bên cạnh Cố Hi.
Vinh Kinh định để cho Cố Hi tự xử lý, anh biết Cố Hi là người độc lập, cũng không hy vọng alpha đụng vào mình.
Mấy lần vừa rồi đều là tình huống bất khả kháng.
Vinh Kinh quan sát một lúc, thấy Cố Hi không định đứng lên, sò mũi, vẫn ngồi bên cạnh xử lý vết thương trên tay cậu.
Da thịt trắng nõn, mà phía trên lại nhiều vết thương đến giật mình, khử trùng xong còn kinh khủng hơn, lúc xanh lúc đỏ.
Có lẽ do Cố Hi quá trắng, hơi bị một chút viết thường, đều làm người ta cảm thấy kinh hãi, vì để di dời lực chú ý của Cố Hi, Vinh Kinh lẩm bẩm: "Vết thương cũ còn chưa lành, lại còn thêm vết mới."
Cố Hi rũ mắt, lạnh nhạt nói: "Cậu có biết mình là hậu bối không, tôi không so đo với cậu, lại không biết lớn nhro."
Thấy Cố Hi bắt đầu nói chuyện cười, Vinh Kinh bật cười: "Cậu bây giờ muốn dùng thân phận tiền bối để dạy tôi? Nhưng thực tế cậu cũng chỉ hơn tôi một tuổi thôi." Vừa nói, động tác tay nhanh hơn, băng bó vết thương của Cố Hi cẩn thận, giảm bớt đau đớn cho cậu.
"Giới giải trí không bản tuổi tác, chỉ nói thâm niên, độ nổi tiếng.
Cậu biết mấy tuổi tôi ra mắt không?"
"Mười bốn?" Mười hai tuổi đã bị giải trí Thịnh Đằng để ý, mười ba tuổi lại bị ký một hợp đồng bóc lột, phải đi trại huấn luyện thiếu niên, thời gian ngủ mỗi ngày không vượt quá năm tiếng.
Vì có thể sớm ra mắt, luyện tập đến khi dây chằng bị tổn thương, mệt nhọc quá độ, nhiều lần phải nhập viện.
Cố Hi sửng sốt, làm sao cậu ta lại biết rõ như vậy.
Bị Vinh Kinh biết chuyện quá khứ, Cố Hi thực sự không thoải mái.
Trước đây, cậu chưa bao giờ thích bị người ta biết những chuyện đau khổ, cảm thấy việc đó là do kẻ yếu mới làm ra.
Nghiêm túc nói: "Biết là được, tôi vẫn là tiền bối, muốn được tôn trọng."
Cố Hi cầm chiếc cốc sứ màu trắng và mặc chiếc áo phông trắng nhìn rất mềm mại như một con thỏ, không hề có sức công kích.
Vẫn còn muốn trưng cái vẻ mặt tiền bối, xem ra muốn lấy lại chút thể diện.
"Được, hiểu rồi 'Lão' tiền bối." Vinh Kinh phụ họa vài câu, nhìn thấy vẻ mặt khác của Cố Hi, đáy lòng cũng dịu lại.
"Không phải lão, là tiền bối!" Cố Hi nghiêm túc sửa lại, cho dù có hơn vài tuổi cũng không muốn bị kêu là già, hơn nữa cậu quả thật lớn hơn Vinh Kinh một tuổi, trong lòng có chút không vui.
Vinh Kinh mỉm cười nhìn miệng nhỏ của Cố Hi đang uống trà gừng, bởi vì hơi nóng nên le lưỡi.
Lưỡi mèo à.
Cố Hi đã nhanh nhẹn hoạt bát lại, rốt cục cũng không còn thiếu sức sống nữa.
Hai người trao đổi vài câu với nhau, bầu không khí trở nên thoải mái hơn rất nhiều, không ai còn nhắc đến chuyện xảy ra trong phòng tắm nữa, hình như đã quên lãng.
Sau khi Cố Hi uống hết trà gừng, Vinh Kinh dẫn cậu lên lầu, chọn một phòng đặc biệt.
Vinh Kinh vẫn không yên tâm trạng thái tinh thần của Cố Hi, bất kể là trong tiểu thuyết hay thực tế, anh đều cảm thấy Cố Hi có khả năng sẽ xảy ra vấn đề.
Nếu có vấn đề, anh muốn kéo cậu lại trước khi nó xảy ra nghiêm trọng hơn.
Không hy vọng đến trình độ được viết trong cuốn tiểu thuyết kia, Cố Hi lẽ ra không nên như vậy.
"Giúp tôi một việc được không?"
"Được." Cố Hi ngồi trên giường, siết chặt chan trong tay, nhìn về phía Vinh Kinh, trái tim như được nâng lên.
Cậu nghe được nửa câu đầu, nửa câu sau [cho dù là——] lại xuất hiện tạp âm.
Đối với người khác chưa bao giờ xuất hiện nhiều tạp âm, nhưng chỉ có Vinh Kinh sẽ luôn thường xuất hiện, có phải là bị hỏng hay không.
Vinh Kinh đang nghi ngờ cậu, đúng, cái bộ dạng kia, ở trong phòng tắm lại có thể làm cái việc kia, ai không nghi ngờ là đã gặp phải người điên?
Vinh Kinh mượn điện thoại của Cố Hi, Cố Hi không biết để làm gì, vẫn đưa đến.
Vinh Kinh tìm tới bài kiểm tra watt scl-90 lần trước mình làm để kiểm tra đầu óc, cũng đưa cho Cố Hi làm một lần.
Vinh Kinh không muốn nói về những nỗi lo của mình, nói: "Công ty anh tôi gần đây đang thu thâp dữ liệu khảo sát về trạng thái tinh thần của nhũng người trẻ, để chuẩn bị sản phẩm mới ra mắt thị trường, cậu làm giúp một bài nhé?"
Đồng tử Cố Hi co lại, bình tĩnh nhận lấy, vừa nhìn tiêu đề.
Trong đó có một câu: 'Những suy nghĩ không cần thiết trong đầu.'
Nghĩ đến câu, có tính không.
Cố Hi không phát hiện điều gì bất thường, nói: "Vậy cậu chờ một lát, tôi làm xong rồi đưa."
Tổng cộng có 90 câu, Cố Hi nghiêm túc làm.
Vì đang cúi đầu, Vinh Kinh không phát hiện đáy mắt Cố Hi đang lo lắng không khác gì một phạm nhân đang chờ tuyên án trước tòa.
Vinh Kinh đã quá quen với sự lạnh nhạt của Cố Hi trong thời kì phát tình, nên chỉ ngồi bên cạnh và kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi làm xong, Vinh Kinh Nhận lấy điện thoại.
Bấm ok, kết quả hiện ra từ f1 đến f9, chỉ số tốt hơn anh.
Chỉ là độ nhạy cảm giữa người và người hơi thấp, còn những cái khác đều bình thường.
Điều này cho thấy trạng thái tinh thần của Cố Hi rất tốt.
Có thể là anh lo xa rồi.
Vinh Kinh luôn cảm thấy có điều không ổn, nhưng lại không nói được.
Nhưng cho dù thế nào, Cố Hi không có vấn đề thì anh ít nhiều cũng yên tâm, sau đó không thể động một chút lại hoài nghi Cố Hi coi thường mạng sống của mình.
Trước khi Vinh Kinh rời đi, lại nghĩ đến một vấn đề nhất định phải lập tức giải quyết.
Anh là alpha, trong thời kì nhạy cảm này mà để Cố Hi ở bên cạnh thì không thích hợp.
Cô a quả o, giống vậy á.
Beta chắc chắn không được, beta mà điên lên thì không chừng cũng cầm thú giống alpha.
Còn không thì để Cố Hi gọi omnega mà cậu tin tưởng đến chăm sóc? Cái này có thể được.
Nhưng trước khi chờ Vinh Kinh lên tiếng, Cố Hi dường như biết anh đang nghĩ gì, lạnh nhạt nói: "Pheromone trước đây của tô khi lộ ra cũng ảnh hưởng đến omega.
Sau này khi đến thời kì phát tình, liền..." Giống như xấu hổ khi nghĩ đến hồi ức đó.
Cố Hi khẽ run lên, giống như con vật nhỏ bất lực, làm người ta thương tiếc.
Nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, run rầy này là đẻe Vinh Kinh xem.
Cậu là omega nhiều năm như vậy, tuy rằng chưa từng làm qua, nhưng cúng biết khơi dậy khát vọng muốn bảo hộ của alpha là như thế nào.
Vinh Kinh bị sốc, pheromone của Cố Hi mạnh đến mức mà ảnh hưởng cả o...!
Nghĩ đến tình cảnh ngẫu nhiên gặp tại trung tâm mua sắm lúc đó, lòng Vinh Kinh vẫn còn sợ hãi, thật sự không ngờ tới.
Vậy thì khó rồi, trong nguyên tác, Vinh Kinh đúng là không biết điều nay, nó cũng kể sơ lược.
Hiện tại lại muốn mời omega lại đây, chẳng phải là hại Cố Hi sao.
Vậy làm sao bây giờ, tình huống của Cố Hi cũng không thể để cậu ta một mình ở biệt thự.
Đặc biệt sau khi nghe Chu Hưởng giải thích, tiêm nhiều thuốc ức chế như vậy, có thể xảy ra chuyện chết người, đó cũng không phải là nói đùa.
"Cậu có thể ở lại không?" cố Hi dường như thu hết can đảm của cuộc đời mình.
Tôi từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên hèn hạ đến vậy.
Dùng phương thức đê tiện nhất để tiếp cận cậu.
Vinh Kinh nghĩ mình nghe nhầm rồi, cậu ta có biết mình đang nói gì không?
Vinh Kinh bị mắc kẹt, nhìn Cố Hi luôn cúi đầu, như một con thú đang cùng đường, tuyệt vọng.
Sau một lúc mới nói: "Tôi là alpha."
"Rất rõ ràng."
"Tôi có thể trực tiếp đánh dấu cậu."
"..." Ngẩng đầu nhìn anh
"Đừng nhìn tôi như vậy, cậu rất đẹp, chuyện này có gì mà lạ.
Cậu cho rằng nếu bên cạnh tôi có người như vậy, tôi còn có thể ngồi yên được sao?"
"..." Cậu có thể.
Không phải cậu đeo mặt nạ phòng độc à?
Cố Hi không muốn nhắc lại hồi ức lúc Vinh Kinh xuất hiện ở cửa phòng tắm, thật là ký ức khó quên.
Thấy Cố Hi im lặng, thần sắc Vinh Kinh đột nhiên biến đổi, nhanh chóng đến gần Cố Hi, như biến thành người khác, ngồi bên giường cậu.
Cố Hinh giật mình lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, ý cười lạnh lùng của Vinh Kinh rất mê người.
Hai người ngồi đối diện, không khí bỗng trở nên căng thẳng.
"Cậu hiểu ý của tôi không, tôi nhấn mạnh một lần nữa, tôi là a.
Tôi bất kì lúc nào cũng có thể đánh gục cậu, cưỡng chế đánh dấu cậu, đem cậu thành người của tôi.
Mà cậu thì không thể phản kháng." Vinh Kinh lạnh lùng nói, đột nhiên thở ra, nhìn về phía omega đang không thể chống cự vào thời khắc mấu chốt này, "Tôi có thể xông vào lúc khi cậu đang thắm, hoặc đột nhiên xe quần áo khi cậu đang ngủ, càng có thể trong lúc cậu khó chịu nhất..."
Ngón tay của Vinh Kinh chậm rãi chạm vào cái cổ cứng ngắc của Cố Hi, tay chạm vào tuyên thể sau cổ, sở một chút, ám chỉ.
Đó là một trong những nơi nhạy cảm nhất của omega, Cố Hi bất giác run lên, nhưng không trốn tránh.
Ánh mắt của hai người giao nhau không biết bao nhiêu lần.
Cố Hi bình tĩnh nói: "Ồ."
Rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang nói, ngày hôm nay trăng thật tròn.
Vinh Kinh thấy diễn không nỏi nữa, gì đây, dọa không chạy?
Vinh Kinh có chút diễn không nổi nữa, cái quỷ gì, này đều doạ không chạy?
Trong nguyên tác, vì để không bị đám tra công kia đánh dấu, Cố Hi phải bỏ ra rất nỗi lực, không thể vì anh giúp cậu một chút, mà đột nhiên lại xuất hiện chuyện, Cố Hi không phải là loại người như những gì người khác nói cái gì mà ngọt ngào.
"Cậu đừng tin, đến lúc đó sẽ cho cậu nếm mùi đau khổ." Những lời này so với mấy lấy kia còn có thêm phần uy hiếp.
Cố Hi gạt đầu, biểu thị đã hiểu.
Ánh mắt kia như muốn nói rằng, tôi biết cậu không được.
Ai không được, tôi chỗ nào không được?
Lại bị người khác nhiều lần hoài nghi năng lực x, dù tính tình có tốt đến đâu cũng sẽ bực bội.
Chẳng lẽ nhất định phải làm ba ngày ba đêm mới chứng tỏ sinh lý bình thường à.
Vinh Kinh đang định giải thích, mà lại không biết nên giải thích thế nào, Cố Hi nở nụ cười như ngàn sao tỏa ra.
Vinh Kinh đột nhiên nhớ đến câu nói trong nguyên tác, chỉ cần cậu ta đồng ý, không người nào có thể chạy trốn khỏi mị lực của cậu.
Tâm tình của Vinh Kinh nặng nề bước ra ngoài, Cố Hi còn nói: "Cậu ở đây, nếu như xa quá, tôi sợ tôi gọi không được,"
Bây giờ Vinh Kinh không muốn nói chuyện, chỉ muốn im lặng.
Đây không phải vai chính thụ trong tiểu thuyết, nhất định không phải.
Tại sao không sợ mình, tại sao lại tin tưởng mình như vây, lẽ nào nhất định mình phải chứng minh mình là cầm thú mới được.
Cho đến tận khi Vinh Kinh rời đi, nụ cười của Cố Hi mới dần dần biến mất.
Cậu nhìn quanh phòng, tất cả cửa sổ đều đóng, đỉnh đầu chỉ có máy điều hòa là đang hoạt động.
Tất cả các biệt thự cao cấp, đều sẽ có một căn phòng kín mín, tất cả các cửa đều đóng hết, chính là để giúp a hoặc o có thể an toàn vượt qua thời kì khó khăn
Cậu không cần lo lắng sau khi thuốc ức chế hết tác dụng thì Vinh Kinh sẽ ngửi thấy mùi.
Vinh Kinh vừa đi, thân liền đau đớn không chịu nổi.
Lúc Vinh Kinh còn ở đây, anh có thể di dời lực chú ý một chút.
Khi đi rồi, thì chỗ này đã quên đi tư vị, liền bắt đầu đau.
Căn phòng tối om, chỉ có ánh sang trên điện thoại chiếu vào mặt cậu.
Cố Hi vừa nghĩ đến bảng khảo sát lúc nãy, yên lặng tùm chăn qua đầu.
Tôi vẫn đúng ngày đến gặp bác sĩ tâm lý.
Tôi cũng biết mình có những lúc trạng thái rất tệ.
Tôi không phải bị bệnh thần kinh, thật sự không phải.
Cậu đừng sợ tôi, có được không.
Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Giống nhưu có chút kích động, Cố Hi tiem quá nhiều thuốc ức chế, thân thể mệt mỏi nhưng lại rất có tinh thần.
"Còn không ngủ, có chuyện gì?"
Sau đó Vinh Kinh đi vào, alpha này rất ôn hòa không hề kiêu căng, khiến Cố Hi nhắm chặt mắt lại.
Cậu biết nếu không phải là chuyện quan trọng, Vinh Kinh sẽ không bước vào.
Mặc dù đã kiềm chế, nhưng Vinh Kinh quả thật rất cao hứng nói: "Tôi được đoàn phim 'Hoàng quyền' chọn rồi, vừa mới gọi điện cho tôi, nhờ cậu chúc mà lần này có thể hợp tác với cậu."
Vinh Kinh vẫn luôn nhớ đến ngày đó ở dưới lầu, Cố Hi đứng dưới ánh nắng mỉm cười nói.
Không thể phủ nhận, hắn rất mong chờ từ tận đáy lòng, từ khi xem qua tác phẩm điện ảnh của Cố Hi, cũng mang theo tâm thái là người xa lạ, không thể cùng hợp tác là điều dĩ nhiên.
Nhưng nếu có thể hợp tác chính là niềm vui bất ngờ.
Đã từ là cựu ảnh đế, anh đã cố gắng thử vai rất nhiều để rồi phải kết thúc trong bối rối, bảo hoàn toàn không vấn đề là nói dối.
Anh cũng có niềm kiêu ngạo của mình, vốn là không ôm hy vọng, thời gian đã lâu như vậy, anh nghĩ đoàn phim đã sớm chọn ra diễn viên, và anh dự định đi thử vai ở chỗ khác.
Cố Hi nhắm hai mắt, ừ một tiếng.
Cậu đương nhiên biết, bởi vì cậu quyết định đi ngược lại với ý kiến của mọi người.
Đạo diễn hỏi tại sao phải là Vinh Kinh.
Khuyết điểm trí mạng của Vinh Kinh có thể gây lãng phí tài nguyên của đoàn làm phim.
Tôi tin tưởng cậu ta sẽ tạo được kỳ tích.
Đó là vài ngày trước, từ người xa lạ trở thành có chút quen thuộc.
Cậu cảm ơn thế nhưng sẽ không để sự nghiệp của mình bị đùa giỡn, lúc đó chỉ đơn thuần muốn dẫn dắt một hậu bối có chút tiềm năng.
Cậu đã nhìn thấy diễn xuất của Vinh Kinh, đó là cách alpha kích thích tuyết thượng thận của minh.
Cậu cảm nhận được khi Vinh Kinh đang diễn, khác với lúc bìn thường, toàn thân tỏa ra hormone trí mạng.
Đây là người có thiên phú, cậu rất mong chờ diễn xuất của Vinh Kinh.
Chỉ vì không Vinh Kinh tạm thời không thể đối mặt với máy quay, mà bỏ lỡ cơ hội thì thật đáng tiếc.
Vinh Kinh chỉ là muốn chia sẻ tin vui đầu tiên này với Cố Hi, anh cũng không biết tại sao Cố Hi là người đầu tiên anh nghĩ đến.
Thấy Cố Hi đang nhắm mắt, tưởng là cậu đang ngủ.
Vinh Kinh sờ đầu Cố Hi, ngoại trừ có chút mồ hôi, ngược lại không thấy nóng.
Hy vọng rằng dù có tiêm hơn mười mấy mũi thuốc ức chế cũng không xảy ra chuyện gì.
Tốt hơn là anh ở cạnh để phòng ngừa.
Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, Cố Hi đột nhiên nói: "Cậu biết bộ phim này có một số cảnh quay nóng không?"
Vinh Kinh liếc nhìn người đột nhiên mở mắt kia, nguyên tác cũng chỉ nói bộ phim có nhiều cảnh khá bạo, nhưng bởi vì không phải do Cố Hi đóng vai chính nên không tả cụ thể.
Cố Hi nhìn người đàn ông đứng khuất sáng một cách ranh mãnh, cả ngày hôm này đều giống như bị Vinh Kinh khống chế hết thảy, bây giờ rốt cũng cũng có cảm giác mình đã thành công giành được ưu thế.
"Đây không phải là phim quyền mưu à?"
"Đây là bộ phim khoác vẻ quyền mưu, nội dung chính vẫn là phim tình cảm."
Vinh Kinh thật sự không nghĩ đến, anh cho rằng Lưu Vũ là đạo diễn nghiêm túc.
Bộ phim 'Lothal' thậm chí còn không phải là chuyện tình, trong sáng gần chết, "...Cỡ nào?"
"À, không nhiều."
Vinh Kinh thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt.
"Cũng chủ là hôn, cưỡng hôn, ép hôn, ở trong rừng cây cường x..."
"Thế sẽ không thể công chiếu." Hai người đàn ông, làm sao mà qua nổi kiểm duyệt?
Cố Hi kì lạ hỏi: "Tại sao? Nguyên tác tiểu thuyết là vậy."
Vinh Kinh sửng sốt, à đúng, quan niệm của thế giới này tương đối thoáng, dù sao đây cũng là thế giới pheromone, một nơi luôn tràn ngập sức hấp dẫn giới tính, không thể cưỡng ép áp chế thiên tính.
Hơn nữa trong mắt khán giả, alpha và omega là một cặp.
Chỉ cần trong chùng mực, có ham muốn nhưng không có tình dục, thì có thể qua kiểm định.
Không ai cảm thấy điều này không hợp lý à?
Ừ, người không hợp lý chỉ có anh.
"Cậu...không phản đối?"
"Tôi là diễn viên chuyên nghiệp." Cố Hi không trực tiếp tả lời, nhưng muốn trả lời lại.
"Cậu không được?" Cố Hi hỏi ngược lại.
"Đúng." Vinh Kinh không biết mình đang trả lời cái gì, chỉ là đáp lại theo phản xạ.
Dù bị Cố Hi nói đến mức thất thần, Vinh Kinh vẫn không quên nhắc nhở: "Đừng tiếp tục sử dụng thuốc ức chế." Anh không tưởng tượng được cảm giác đó đau đớn như thế nào.
Cố Hi trề môi, một lúc sau mới phát ra âm thanh từ cổ họng: "Ừm."
Cửa phòng lần nữa đóng lại, Cố Hi mở Wechat, bỏ qua hàng loạt câu hỏi tại sao anh vắng mặt, chỉ mở một tin nhắn mới nhất.
Lưu Vũ: Tìm người hôn thay đã xong rồi, chờ cậu khỏe lại, họ có thể tham gia.
Sau đó gửi hai tấm hình, là ảnh bốn góc của hai người đóng thế, nhìn từ phía sau thì đúng là khá giống.
Tuy rằng Cố Hi trước đó đã đáp ứng những cảnh tình cảm trong nội dung bộ phim, có thể tiếp xúc cơ thể.
Nhưng Lưu Vũ biết rằng từ khi Cố Hi ra mắt đến nay đã phải đối mặt với biết bao nhiêu cuộc truy đuổi điên cuồng của các alpha, đã bài xích từ trong xương tủy.
Đội lại nếu ai mà cũng bị đám alpha đói khát này theo đuổi thì sẽ như vậy.
Cho nên đã sớm hỏi thăm trước, nếu Cố Hi không thể đáp ứng được như trước thì khó có thể kết thúc.
Kỳ thực, Cố Hi vừa nãy chỉ trêu chọc Vinh Kinh một chút, xem Vinh Kinh có còn ôn hòa hay không, lại thú vị khi thấy bộ dáng kinh ngạc kia.
Cậu khoanh tròn cái hình rồi nhập chữ "Được" nhưng lại chưa gửi đi.
Một lúc sau, alpha ở cửa đã rời đi, bên cạnh dường như có tiếng vang.
Cố Hi lại quấn mình trong chiếc chăn, lộ đầu, bỏ chữ 'được' kia đi.
Đổi thành: Tạm thời chưa cần, tôi nghĩ tôi sẽ từ từ thích ứng được cảnh diễn tình cảm, kinh phí của đoàn phim không nhiều, tiết kiệm chút.
Cố Hi từ chối Tuân Gia Thụy, cậu không muốn lãng phí mọt vị trí cho người chỉ được cái vẻ bên ngoài như vậy.
Sau khi bị nhà đầu tư rút lại tiền, như trong dự liệu, nhà đầu tư lại đầu tư cho Tuân Gia Thụy một bộ khác, có thể thấy được quan hệ rất tốt.
Đoàn phim lần nữa lại rơi vào cảnh nghèo khó.
Nhưng đây là cũng giống như tình huống của bộ phim trước, Lưu Vũ ngược lại không có gì không tốt, nhà sản xuất có trách nhiệm định hướng đầu tư, còn hắn chỉ phụ trách quay một bộ phim hay.
Lưu Vũ nhanh chóng gửi tin: Đừng cậy mạnh, đến lúc mà cậu ói thì lại mất mấy ngày.
Lưu Vũ vẫn nhớ trước đây một đạo diện đã nói rằng khi đó Cố Hi vẫn là lính mới, không có quá nhiều cảnh quay.
Trong một cảnh hôn, còn chưa chạm môi thì đã buồn nôn.
Nghiêm trọng đến mức bệnh nặng mấy ngày liền, đây không phải là giả vờ, mà bởi vì sinh lý của Cố Hi không chấp nhận được.
ố Hi sinh lý không tiếp thụ được.
Cố Hi: Lần này, sẽ không nôn.
Lưu Vũ: [ tôi sẽ chờ xem.jpg]
Cố Hi cười, cơ thể rất đau, nhưng vẫn muốn cười, cậu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Ngày mai trời nhất định rất đẹp.
Vinh Kinh ngủ ở phòng bên cạnh, lần này đã bị ác ma khoác bộ dáng thiên sứ dọa sợ, mấy đêm liền tinh thần không ổn định, lăn qua lộn lại trên giường.
Mấy ngày nay Cố Hi đều không ra ngoài.
Thông thường, mỗi tối sẽ viết danh sách các vật dụng caafn thiết đặt trước cửa.
Vinh Kinh chuẩn bị đồ cậu cần rồi để ngoài cửa, ngoại trừ những đồ dùng hàng ngày, bao gồm cả ba bữa một ngày, hai người âm thầm truyền thư qua lại.
Có thể là biết đến Vinh Kinh ở bên cạnh, Cố Hi liền cảm thấy nhẹ nhõm
Sau đó không sử dụng thuốc ức chế nữa, thả pheromone nồng nặc ra ngoài.
Ngày xưa ở trong nhà luôn cảm thấy lạnh, lần này ngược lại cảm giác ấm áp bao lấy, ngủ rất ngon.
Ngược lại Vinh Kinh mấy ngày qua lại lo lắng Cố Hi tiêm thuốc ức chế, lại nghĩ đến những lời Cố Hi nói.
Thậm chí có một đêm, trong mơ đều rất lộn xộn.
Sáng hôm sau nhìn lại tiểu huynh đệ của mình, chắc đây là cơ thể đã phản bội suy nghĩ của mình, anh thì thầm: "Tôi không được, tôi không thể."
Tạ Lăng ngược lại chú ý đến Vinh Kinh giống như túng d*c quá độ, nhíu mày: "Thận hư à, để anh bảo Chu Hưởng mua thuốc bổ thận Đa Bảo cho em." Bộ dáng em trai như cẩu độc thân vạn năm, khẳng đựng chỉ là bị thận hư.
Mặt Vinh Kinh không lộ cảm xúc: "...."
Nếu em nói mình và omega ở chung với nhau mấy ngày, có hù chết anh không.
Anh độc thân đến giờ cũng không phải không có lý do.
Vinh Kinh nhìn đáy mắt của Tạ Lăng cũng thâm quầng, hỏi ngược lại: "Anh ngủ cũng không ngon à?"
Lần này đến phiên Tạ Lăng: "..."
Tạ Chiêm Hoành gần đây không biết vì sao nổi điên, mỗi ngày đều ném lên giường hắn đủ loại omega, hắn chạy trốn đến khách sạn cũng đều có "kinh hỉ."
Tạ Lăng đã chặn số của ông bố thần kinh điên rồ của mình
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau một cái.
"Aizzz."
Đồng thời thở dài một hơi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...