Edit by Mặc Hàm
Cố Hi đánh bay móng vuốt của Vinh Kinh, cậu phát hiện gần đây Vinh Kinh có sở thích vô cùng tệ này.
Hai người cũng không biết bọn họ đã sớm trở thành tiêu điểm ánh mắt của đám người chung quanh, mà Chu Hưởng vẫn trầm mặc lại gắt gao nhìn chằm chằm dòng người ở cửa đón.
Cách đó không xa, một thanh niên trông tinh tế như một con rối kéo vali của mình đến.
Chu Hưởng khi phát hiện Cố Hi trở thành bạn trai của tiểu thiếu gia nhà mình, liền biết có thể có ngày này.
Vinh Kinh thuận lợi gặp em vợ, thanh niên thoạt nhìn khá xinh đẹp, thoạt nhìn sẽ nghĩ là omega.
Cố Dược vô cùng lễ phép, ngoại hình của cậu nhìn qua không hề công kích, tổng thể làm cho người ta có cảm giác vô cùng tốt, cho nên lần gặp mặt này ở Vinh Kinh xem ra gió êm sóng lặng còn mang theo chút ấm áp.
Chỉ là cố Dược ngẫu nhiên trong ánh mắt lộ ra một chút kiểm tra cùng do dự, Vinh Kinh nghĩ đây đại khái chính là cảm giác khẩn trương bị người nhà kiểm duyệt đi.
Cố Dược phát hiện, Vinh Kinh cao lớn hơn nhiều so với trong ảnh và video, anh trai cậu cũng không lùn, nhưng lại bị một con chim nhỏ nép vào người vậy.
Cố Hi tiến lên ôm em trai, xa cách gặp lại, nỗi nhớ nhung mãnh liệt chỉ chuyển thành vài câu hỏi thăm đơn giản.
Hai người từ nhỏ ở chung đã thuộc loại không ngán ngẩm, cho nên cũng rất quen với hình thức này.
Cố Hi giới thiệu Vinh Kinh, Chu Hưởng cho cậu, Lúc này Cố Dược mới chú ý tới Chu Hưởng, luôn cảm thấy hình như đã gặp qua ở nơi nào đó, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy quen mắt, chính là không nhớ ra.
Chu Hưởng giúp lấy vali, nhẹ giọng nói: “Hoan nghênh trở về nước.
”
Chu Hưởng đã sớm biết Cố Dược có thể sẽ không nhớ mình, khi đó trong mắt Cố Dược chỉ có một người khác, làm sao nhớ được người ở góc.
Buổi tối hôm đó, Tạ Lăng đem công việc nhanh chóng hoàn thành, liền mang theo mấy người đến trung tâm mua sắm nhà mình đón gió tẩy trần.
Trong khoảng thời gian này, Cố Hi thỉnh thoảng sẽ thất thần, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào mặt Cố Dược.
Tạ Lăng đưa mấy người về biệt thự ở Ngự Thủy Loan của Vinh Kinh. Lúc tách ra, Cố Dược lén tìm được Vinh Kinh, nhắc nhở anh phải chú ý nhiều hơn đến tình trạng của anh trai đêm nay.
Buổi tối hôm đó Vinh Kinh ngủ rất nông, anh đột nhiên từ trên giường bừng tỉnh, phát hiện người trong ngực không thấy đâu.
Nhìn xung quanh, không tìm thấy ai cả.
Vinh Kinh đi xuống lầu, nhìn thấy Cố Hi trong bóng tối, cuộn mình trên sô pha.
Ánh mắt Cố Hi đờ đẫn, giống như du hồn, Vinh Kinh đi tới, nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực.
Cho đến khi thân thể ấm lên, Cố Hi chậm rãi nói: “Em nhớ tới… Cố Doanh chết rồi, đã chết rất sớm.”
Lòng Vinh Kinh trầm xuống, quả nhiên Cố Dược không nhắc nhở sai, nghĩ đến đêm đó đưa Cố Hi từ bên bờ sông về, người kia trong lòng đã trống rỗng: “Cố Hi…”
Sự xuất hiện của Cố Dược, khiến cố Hi trong tiềm thức muốn quên đi thứ gì đó, một lần nữa hiện ra.
Sau khi Cố Phong rời đi, thống khổ tồn đọng lâu dài trong lòng này, đã xuất hiện vết nứt, Cố Dược trở về, là cọng rơm cuối cùng.
Cố Hi ngẩng đầu lên, nước mắt không hề báo trước rơi xuống: “Là lỗi của em…”
“Khi đó nếu tem không chạy trốn thì tốt rồi, nếu em không trốn sẽ đụng phải Tiểu Doanh, Tiểu Doanh sẽ không bị cầm thú kia…” Cố Hi vẫn sống trong thống khổ tự trách mình, cậu cảm thấy cậu không trốn, em gái sẽ không bị xâm phạm, càng không xảy ra tai nạn giao thông, “Rõ ràng đáng chết là em, em ấy chết thay em.”
Tự trách quá độ khiến Cố Hi vẫn ảo tưởng em gái còn sống, Quản Hồng Dật phát hiện tình huống này liên hợp với Cố Dược, cố ý tạo ra hiện tượng em gái bị một hào môn nào đó mang đi không thấy được.
Cố Hi tin là thật, mới thường xuyên xuất hiện ở một số yến hội “tìm em gái”.
“…… Người phục vụ mà anh đã gặp trước đây là em.
”
Vinh Kinh lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi của cậu: “Anh biết, anh đã biết.” Không sao đâu, anh ở đây.
”
Cố Hi nhìn Vinh Kinh: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
Xin lỗi mấy năm nay bởi vì tôi, làm cho mọi người lo lắng như vậy, thực xin lỗi tôi vẫn cho rằng Cố Dược không thích liên lạc với tôi, kỳ thật Cố Dược chỉ là không muốn kích thích tôi, xin lỗi tôi còn cải trang đi yến hội tìm người, các người còn phải phối hợp với tôi đi tìm tôi, xin lỗi tôi tạo thành nhiều phiền toái cho mọi người…
Vinh Kinh ôm lấy ót Cố Hi, bảo cậu dựa vào vai mình, rất nhanh nơi đó đã ướt đẫm.
Phòng khách tối tăm, ánh trăng ngoài cửa sổ sát đất trong suốt nhẹ nhàng chiếu lên người hai người, ở góc cầu thang, phát hiện Cố Dược rung động lẳng lặng đứng một hồi.
Vấn đề của Cố Hi, Quản Hồng Dật biết, Cố Dược cũng biết, nhưng nhiều năm như vậy bọn họ đều không có biện pháp cứu Cố Hi.
Điều này đối với Cố Hi mà nói quá đau đớn, nếu nhớ lại, đối với Cố Hi lại nói là tự tay xé vết sẹo ra, đối với người đã đầy thương tích mà nói, đã không chịu nổi lăn qua lăn lại như vậy.
Họ thà tạo ra một ảo ảnh về sự sống còn của một em gái cho Cố Hi.
Cậu hiếm khi về nước và không liên lạc với anh trai khi không cần thiết.
Bởi vì cậu sợ, anh trai chỉ cần nhìn thấy cậu, sẽ liên tưởng đến Cố Doanh, đây cũng là một trong những nguyên nhân sau khi tốt nghiệp trung học cậu trực tiếp ra nước ngoài.
Cậu đã mất em gái mình và không thể mất luôn cả anh trai.
Nếu như không phải Quản ca nói tình trạng của anh trai đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa anh trai lại tìm một người bạn trai tài phiệt, có lẽ cậu sẽ không vội vàng trở về xem tình huống.
Cuối cùng nhìn hai người ôm nhau trong phòng khách, Cố Dược trầm mặc xoay người rời đi.
Anh trai rốt cục tìm được người kia, để cho cậu nguyện ý tự mình xốc lên vết sẹo, cũng sẽ không đau đến mức không muốn sống.
Ngày hôm sau, mọi người đi tới nghĩa trang, đây là lần đầu tiên Cố Hi nhiều năm như vậy, chân chính đối mặt với phần mộ của em gái
Nhìn ảnh chụp cô bé vui vẻ lạc quan, đặt hoa huệ đã mua trước mộ, Cố Hi nhẹ nhàng ấn lên: “Xin lỗi, bây giờ mới đến thăm em.
”
Một trận gió nhẹ thổi tới, cánh hoa huệ đón gió khẽ động, người trong ảnh vẫn mỉm cười, giống như đang làm nũng với anh trai.
Cố Hi rốt cục bắt đầu đối mặt với nhau, những thứ trước kia anh không muốn đối mặt.
Cố Dược nhìn bóng dáng Vinh Kinh bên cạnh Cố Hi từ xa, mỉm cười, lo lắng trên máy bay về nước, rốt cục hoàn toàn buông xuống.
Quay đầu lại, đã thấy Chu Hưởng thần sắc phức tạp nhìn mình.
Cố Dược do dự: “Hỏi như vậy có thể có chút bất lịch sự, anh… Chúng ta đã từng gặp mặt chưa?”
Chu Hưởng nói một số từ khóa: “Bài tập về nhà, cửa ra vào.” ”
Trong đầu Cố Dược lóe lên ánh sáng, rốt cục nhớ tới người trước mặt vì sao quen mắt như vậy: “A, anh họ Chu Du!”
Cố Dược từ tiểu học bắt đầu đã một đường nhảy cấp, nhưng ba năm trung học cậu không bỏ qua, bởi vì gặp được một người.
Lén lút nhìn, lén lút thích, đó là một chút xúc động, một chút đẹp trai, nhưng cũng thích ôm bất bình.
Khi đó cậu muốn giảm bớt gánh nặng cho anh trai, liền liên tục nhảy cấp, nhưng so với bạn học cùng lớp nhìn qua nhỏ hơn rất nhiều, vóc dáng thấp bé, bộ dạng dễ bắt nạt, là đối tượng bị ức hiếp liên tục.
Chỉ có Chu Du sẽ ra tay hỗ trợ khi nhìn không vừa mắt, khi đó cậu liền nhớ kỹ người này.
Tâm tư nhỏ của Cố Dược giấu kín, thẳng đến khi hai người trở thành tổ giúp đỡ lẫn nhau, mới cùng Chu Du đến gần hơn một chút.
Cũng thuận tiện quen biết Chu Hưởng lúc ấy là anh họ Chu Du, Chu Hưởng đã là sinh viên đại học, kém bọn họ một bối phận, số lần gặp mặt rất ít, cho nên nhiều năm như vậy không gặp, hơn nữa Cố Dược cố ý quên đi, cậu đã không nhớ rõ Chu Hưởng.
Sau đó Cố Dược ngoài ý muốn phân hóa thành beta,trở thành đối tượng bị bạn học cười nhạo đuổi theo, Chu Du vì ngăn chặn những người đi theo, liền để Cố Dược cùng mình về nhà làm bài tập về nhà.
Ngày đó Chu Du ở hội sinh viên còn có không ít công việc, sẽ về nhà muộn, liền để Cố Dược đến nhà mình trước.
Cố Dược thuần thục đến Chu gia, thuần thục đi vào phòng Chu Du, thuần thục làm bài tập về nhà, cho đến khi mẹ Chu Du gõ cửa tiến vào, phá vỡ hết thảy bình tĩnh.
Mẹ Chu Du nói rất nhiều, trong đó có mấy câu Cố Dược đến bây giờ đều nhớ rõ.
“Chu Du khi còn bé, đại sư từng tính toán cho hắn một quẻ, sau này sẽ tìm một omega môn đăng hộ đối.”
“Beta tuy rằng cũng tốt, nhưng khả năng sinh sản thấp, tiền đồ chưa biết, Chu Du là beta, sau này tìm một người đồng tính sẽ khó khăn đến mức nào?
“Nghe nói Tiểu Dược con phân hóa thành beta? Trời ạ, tại sao một điều bi thảm như vậy lại xảy ra với con?”
“Con là cô nhi sao, à, còn có một người anh trai nhỉ, cuộc sống rất khó khăn đi, nghe nói anh con cũng một mực làm việc chăm chỉ để cho con đi học.
Tuy rằng Chu gia không phải hào môn, nhưng cũng là gia đình tinh anh, bằng không cá nhân góp vốn cho con học thêm có được hay không, hy vọng con vĩnh viễn cùng Du nhi là bạn tốt.”
Ánh mắt của mẹ Chu Du lộ ra một tia cao cao tại thượng, phảng phất như đang nhìn một người quấn quýt lấy nhau.
Cố Dược nghĩ, hẳn là cậu không giấu tâm tư tốt, bị mẹ Chu Du nhìn ra.
Đó là đang nhắc nhở cậu, cậu và Chu Du không môn đăng hộ đối, cho dù cậu là omega cũng không có tư cách trở thành một phần trong Chu gia.
Ngày đó, Cố Dược cự tuyệt đề nghị của đối phương, cậu chưa từng nói qua, hắn đã sớm nhận được thông báo của đại học, nhưng vẫn không nỡ mới không đi.
Cậu không chào hỏi Chu Du liền rời khỏi Chu gia, lúc vọt tới cửa, gặp được Chu Hưởng đón ở nhà Chu Du, Chu Hưởng từ trên xe máy đi xuống, hỏi cậu tại sao sắc mặt lại kém như vậy.
Cố Dược không nói được, buồn bực rời đi.
Chu Hưởng đuổi theo: “Nếu tâm tình không tốt, có muốn đi dạo một vòng không?”
Cố Dược khi đó tuổi còn nhỏ, vừa mới bị châm chọc như vậy, tích lũy quá nhiều oán khí, lạnh lùng cười: “Anh cũng muốn cười nhạo tôi sao? Cút! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!”
Sau đó cũng không nhìn biểu tình của Chu Hưởng, xông thẳng ra ngoài, lúc ấy về nhà, lại nhìn thấy Cố Hi bởi vì diện mạo của anh mà nhớ tới Cố Doanh, Cố Dược mới quyết định xuất ngoại, có thể cả đời cũng không về được.
Hiện tại, lại nhìn thấy đường nét của Chu Hưởng so với lúc đọc sách càng thêm lãnh khốc, nghĩ đến câu nói năm đó cậu nói vậy, lại cảm thấy lúng túng!
“Năm đó tôi còn trẻ không biết gì, thật sự có lỗi…” Hồi tưởng lại, liền cảm thấy Chu Hưởng quá thảm, bị cậu coi như là nơi phát tiết cảm xúc.
“Cũng không phải lỗi của cậu, tôi cũng chưa từng để ở trong lòng.”
Lúc này, Cố Hi vừa bước xuống bậc thang: “A Dược, chúng ta trở về đi, hả? Hai người biết nhau?”
Ánh mắt Cố Hi còn có chút đỏ, nhưng trạng thái tinh thần rất tốt, có thể là buông bỏ thống khổ đè nén trong lòng mấy năm nay, thoạt nhìn so với trước kia càng chói mắt.
So với vẻ mặt xấu hổ của Cố Dược, Chu Hưởng thản nhiên tự nhiên: “Cậu ấy và Chu Du là bạn học, trước kia đã gặp qua vài lần.
Chúng tôi muốn ôn lại chuyện cũ, không biết có thể không?” Hôm nay Chu Hưởng tới thay Tạ Lăng, lái xe của mình.
Cố Hi nhìn về phía Cố Dược, Cố Dược có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật đầu.
Cố Hi nhìn Cố Dược lên xe, oán giận Với Vinh Kinh: “Thế giới thật nhỏ, bọn họ cư nhiên sẽ quen biết! Nhìn hai người bọn họ ngày hôm qua không hề nói chuyện, diễn xuất này… Quả nhiên là em trai em.
”
Vinh Kinh nhìn cậu khen em trai còn phải mang theo mình, rất ít người biết Cố Hi thỉnh thoảng có chút tự kỷ, vỗ vỗ người yêu càng ngày càng chân thật trước mặt anh, ý bảo anh cũng lên xe.
Trên xe, còn lâu mới hài hòa như Cố Hi tưởng.
Cố Dược: “Cậu ấy, gần đây có khỏe không?”
Chu Hưởng: “Rất tốt, hiện tại cậu ấy là trợ lý của tiểu thiếu gia, gần đây tiểu thiếu gia quyết định để cậu ta bắt đầu quản lý mấy chi nhánh dưới trướng, bổ nhiệm làm phó tổng, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn giao nhận công việc, liền không tới.” Chu Hưởng biết, đây là quà đính hôn mà tiểu thiếu gia tặng cho Chu Du, Quản Hồng Dật.
Cố Dược giật mình, vội vàng chia tay, cảnh còn người mất.
Do dự hồi lâu, vẫn không chịu nổi sự tò mò trong lòng: “Bây giờ cậu ấy có người yêu sao?”
Chu Hưởng trầm mặc thật lâu, nói thẳng có vẻ tàn nhẫn, nhưng Cố Dược khẳng định cần một đáp án.
Khi Cố Dược cho rằng hắn sẽ không trả lời, nói: “Có.”
Trái tim Cố Dược hơi đau, có chút trống rỗng.
Kỳ thật đã sớm có dự liệu, năm đó lúc rời đi, liền chuẩn bị sẵn sàng, nhưng chân chính biết được tin tức, vẫn sẽ có xúc động.
“Sau khi em ra nước ngoài, nó biết được những lời vớ vẩn mà mẹ anh nói với em, cãi nhau một trận, dọn ra ở riêng.
Sau đó chọn đi du học, kỳ thật nó vốn không có ý định ra nước ngoài, là tạm thời thay đổi nguyện vọng.
Trường học cách em không xa, nhưng thủy chung không đi gặp em, nó cảm thấy hổ thẹn với em, sau này nó rất bài xích yêu đương, không dễ dàng liên lụy đến omega…”
Âm thanh của Chu Hưởng rất từ tính, nói chuyện như vậy, giống như đang kể một câu chuyện.
Chu Hưởng nghĩ đến Quản Hồng Dật mấy năm nay cùng truy đuổi tới cùng, Chu Du mặt ngoài không chút nhúc nhích, kỳ thật là vui vẻ ở trong lòng, tính cách của đôi này vừa vặn bổ sung cho nhau, Chu Du tựa hồ cũng chậm rãi thoát ly khỏi quá khứ.
Cố Dược nghe ra, thầm mến năm đó, có lẽ không chỉ đơn phương.
Nhưng bỏ lỡ, cho dù bỏ lỡ, ai cũng sẽ không quay đầu lại, cậu hiện tại không có khả năng đi phá hư tình cảm của người khác.
Nhớ rõ hơn một năm trước, Cố Hi hiếm thấy say rượu, gọi điện thoại cho anh, Cố Dược gấp đến độ nổi giận, hỏi cậu làm sao có thể uống rượu.
Có lẽ khi đó Cố Hi đã mê sảng: “Không biết.”
“Nếu không uống, trong đầu đều là anh ấy, suỵt, anh ấy trở về anh cũng không uống, đừng nói cho hắn biết.”
“Anh ấy đã biến mất… Hoàn toàn biến mất, có phải sẽ không bao giờ trở lại? ”
“Anh ấy không cần anh, nhất định là anh không đủ tốt, nếu anh ấy trở về anh sẽ yêu anh ấy gấp đôi, anh ấy có thể không đi không…”
“Anh ấy đã rời đi 172 ngày, tại sao anh ấy không trở lại.”
Cố Hi chỉ không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ “trở về”, Cố Dược an ủi anh: “Quên đi, được không, trên thế giới không chỉ có một mình anh ấy.”
“Em không hiểu, không quên được.
Chỉ cần cùng anh ấy ở chung liền biết, một người như vậy, là cả đời đều không thể quên.”
“A Dược, mỗi một ngày đều rất dài dằng dặc, bộ dạng giống như không có điểm cuối.”
“Quý trọng người trước mắt, em không biết khi nào người ấy sẽ biến mất.”
……
Cố Hi ít khi khóc đến mức tan nát cõi lòng, lại giống như một cây kim không ngừng đâm vào trái tim người khác.
Cố Dược chua xót, bỗng nhiên có chút lý giải cho tâm tình lúc ấy của Cố Hi
Cậu quay ra ngoài cửa sổ và lặng lẽ nhìn phong cảnh di chuyển.
Sau khi dừng xe, Chu Hưởng thấy tin nhắn trên điện thoại di động, là người thân trong nhà tìm đối tượng xem mắt mới cho anh.
Chu Hưởng nhìn thoáng qua người ở ghế lái phụ, cho rằng Cố Dược vĩnh viễn sẽ không về nước, lần đầu tiên không muốn theo khuôn khổ từng bước một, muốn thử tranh thủ một chút, cho dù hy vọng xa vời.
Anh từ chối thông tin hẹn hò, thấp thỏm hỏi: “Bên này có một nhà hàng rất ngon, em … em có hứng thú không?”
Anh giấu cậu ấy trong trái tim, anh giấu em vào trái tim, không ai biết.
Anh đã nhìn cậu ấy bao nhiêu năm, anh đã theo dõi em bao nhiêu năm rồi.
Có lẽ em có thể quay đầu nhìn lại
*
‘Mũi tên của Cupid’ là một chương trình tình yêu thuộc thể loại phát sóng trực tiếp, bởi vì sự ngẫu nhiên của chương trình và sẽ xuất hiện tất cả các loại bất ngờ trên sân khấu, để khán giả xem luôn luôn mong đợi và tạo cảm giác mới mẻ.
Nó thường dự đoán thời gian phát sóng trực tiếp trên nền tảng chính thức đầu tiên và hầu hết người xem có thể quyết định có xem nó hay không.
Sau đó tổ tiết mục sẽ tiến hành chỉnh sửa livestream, kèm theo phụ đề, sau đó đưa lên mạng, cho khán giả chưa xem trực tiếp.
Nhóm chương trình thường chọn một trong hai bên khách mời, che giấu bên kia, thực hiện ghi âm đầu tiên, đây là điều đặc biệt của khách mời.
Trước đó đã có một cặp vợ chồng mẫu mực, người vợ tạm thời đến căn hộ của chồng, nhưng không nghĩ rằng nhìn thấy chồng và tình nhân quần áo xệch đứng cùng một lúc, livestream cũng tạm thời bị gián đoạn, tai nạn này trước tiên vọt lên hot search.
“Ba phải tiên sinh” ngoại tình kia bị mắng đến mức phải tránh đi, mà độ hot của chương trình cũng vì thế mà phát triển rất nhanh.
Đến tập này của Vinh Kinh Cố Hi tham gia, đã là mùa thứ ba của chương trình.
Đêm hôm trước chương trình mới phát ra dự báo, rất nhanh cư dân mạng liền xông vào:
“Lần livestream này là cặp nào, thế nào cũng nên đến lượt Kinh Hỉ đi!”
“Kinh Hỉ chúng ta là người không có mặt mũi sao? Cho dù là khách mời, nhưng đây đều là sáu kỳ, thật sự, đến lượt Kinh Hỉ!”
“Nếu lần này là Kinh Hỉ, có phải cuối cùng tui cũng có thể nhìn thấy bọn họ cùng khung hình không? Tui đã chờ đợi khoảnh khắc này tám trăm năm!”
“Chưa từng có một đôi tình nhân nào, có thể làm cho tui điên cuồng muốn xem bọn họ thể hiện ân ái.”
“Đúng, bọn họ không show, tui muốn ép bọn họ show!”
“Lần này cư dân mạng là lần hung tàn nhất, bọn họ đã không còn bị động ăn cẩu lương rồi, là cầm đao khiến Kinh Hỉ, để cho bọn họ đem cẩu lương phun ra.”
“Lúc trước chỉ cảm thấy hai người đứng cùng nhau đúng là bữa tiệc thị giác, không biết nên hâm mộ ai, bỗng nhiên nghĩ đến tính cách của bọn họ.
Một người lạnh, một người ấm, hai người này cùng nhau không phải là sưởi ấm hơi lạnh sao? Vì vậy, mị không thể nhìn thấy sự tương tác bởi vì họ quá lạnh?”
“Bị lầu trên dọa giật mình, ít nói xui lại!”
“Cảm giác lầu trên nói ra chân tướng, đặc biệt là Cố Hi, anh ấy thật sự rất lạnh lùng với alpha, khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ yêu đương của anh ấy, có thể đối xử với Vinh Vinh cũng như vậy không?”
“Fan CP hàng ngày khủng hoảng, từ khi bọn họ thông báo đến bây giờ, mỗi ngày đều lo lắng sợ bọn họ thông báo chia tay.”
“Hu hu hu, chị em lầu trên nắm móng vuốt, không thể không đồng ý!”
“Các chế chính là bị chiều hư rồi, lúc bọn họ không ở cùng một chỗ, nhìn một cái P đồ cũng có thể liếm màn hình, sau khi thông báo, bọn họ không show ân ái chỉ sợ bọn họ chia tay, ngẫm lại những ngày trước kia như thế nào tới đây, tự tìm vui trong cái khổ à, mấy chế!”
“Có thể đừng ky hay không, có phải Kinh Hỉ hay không còn chưa nhất định!”
KY
“Nhấc ghế nhỏ lên, chờ đợi!”
“Tui có dự cảm, ngày mai nhất định là Kinh Hỉ!”
“Mọi người, không gặp không về!”
“Đêm nay phải hưng phấn không ngủ được.”
“Uống 4 viên Metalonin, lấy trạng thái tốt nhất nghênh đón Kinh Hỉ của tui!”
Melatonin
Chương trình được Cố Hi đồng ý, trước đó lắp camera giám sát mini trong phòng khách.
Đây chính là nơi âm hiểm của tổ tiết mục, nó sẽ thông báo trước cho hai vị khách mời cần chú ý, nhưng chỉ để cho một người trong số họ biết là ngày nào ghi hình.
Buổi sáng hôm đó, Vinh Kinh chậm rãi mở mắt ra, trải qua năm phút ngẩn người, phục hồi tinh thần lại.
Nhìn thấy bàn tay người trong ngực không biết từ lúc nào chui vào trong áo thun của mình, dán ở chỗ mẫn cảm, cũng may lần này là phía trên, không phải phía dưới, có đôi khi buổi sáng quá độ hưng phấn, Vinh Kinh cảm thấy không thể hoàn toàn trách đến trên người anh.
Từ sau khi đi tảo mộ Cố Doanh, giấc ngủ của Cố Hi đã tốt hơn không ít, có đôi khi cũng có thể ngủ đến bình minh, điều này làm cho Vinh Kinh vẫn rất may mắn lúc đó đã đưa Cố Dược về nước.
Anh hôn lên trán Cố Hi, mới vớt móng vuốt tội ác kia ra, sau khi rửa mặt, chậm rãi ra cửa.
Trong thời gian không có gì khẩn cấp, Vinh Kinh chậm chạp, nhịp điệu chậm, giống như một người bước vào cuộc sống tuổi già sớm.
Những tia nắng ban mai đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào phòng khách, ngoài cửa sổ sát đất vừa được người làm vườn phun qua bãi cỏ, những giọt nước trong suốt rơi xuống lá, mang lại sức sống tràn đầy sức sống cho toàn bộ hình ảnh.
Trong phòng khách với tông màu nâu và be làm chủ đạo, xuất hiện một alpha cao gầy anh tuấn, anh nắm lấy lưng, thuận tay nhặt lên một chiếc khăn giấy trên mặt đất, hoàn toàn không ý thức được nhất cử nhất động của mình hiện tại bị hàng ngàn cư dân mạng nhìn.
Đầu tiên dọn dẹp rác trong phòng khách, nhanh chóng sửa sang lại phòng khách, rửa tay, lấy ra hai quả trứng từ tủ lạnh, và lấy một khuôn trái tim.
Khuôn mẫu này là ngày hôm qua khi đi siêu thị, Cố Hi ném vào giỏ hàng.
Rất nhanh, phòng bếp mở xuất hiện tiếng trứng chiên rầm rầm, pháo hoa trong nháy mắt tràn ngập căn hộ này.
“A a a a a a, là Kinh Kinh, xa cách đã lâu, rốt cục ở trong tạp nghệ nhìn thấy Kinh Kinh! Anh ấy có phải là ngày càng đẹp trai hơn rồi không?”
“Kỳ này thật sự là Kinh Hỉ, may mà ta đã sớm chờ ở chỗ này!”
“Chim dậy sớm có sâu ăn, đây có phải là lợi ích của việc dậy sớm không?” Vóc người Vinh Vinh thật tốt, vai rộng eo hẹp, thoải mái! Hi Hi thật hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mỹ nhan thịnh thế như vậy.
”
“Thì ra Vinh Kinh cũng biết nắm lưng a, để phá hư hình tượng, nhưng càng đáng yêu thì làm sao bây giờ?”
“Tôi dám khẳng định, Vinh Vinh Tử căn bản không biết có camera, ánh mắt anh ấy một lần cũng không bay qua ha ha ha!”
“Tổ tiết mục tốt xấu, lần này thông báo chính là Hi Bảo đi, hư quá, bất quá tôi thích!”
“Chỉ có tui phát hiện Vinh Vinh thế nhưng mỗi ngày đều dậy sớm như vậy sao, hơn nữa hắn cư nhiên làm việc nhà!!!!”
“Chẳng những làm việc nhà, hắn còn chủ động làm điểm tâm!”
“Trời ạ, đây mới là điểm rực rỡ! Alpha chủ động giúp chia sẻ công việc nhà, trời ơi!”
“Nhìn bộ dáng quen thuộc này của Kinh Kinh, nhất định là bình thường làm quen, a a a a a, vì sao lại có alpha như vậy, tui muốn điên rồi!”
Trong thế giới này, hầu hết alpha không làm việc nhà, và họ tin rằng đó là những gì omega nên làm.
Đến thời hiện đại, khái niệm của toàn xã hội mới dần thay đổi.
Nhưng alpha thực sự sẵn sàng suy nghĩ về omega thực sự là rất ít.
Không ít màn hình, nhóm omega vốn đang chờ mong ăn cẩu lương, bị hành động này của Vinh Kinh trong nháy mắt đánh trúng, màn hình trong nháy mắt lại nhiều hơn gấp mấy lần.
Cố Hi ngáp ngắn ngáp dài từ trên cầu thang xuống, cậu dụi dụi mắt, oán giận nói: “Không phải nói thay phiên nhau làm điểm tâm sao, hôm nay đến lượt em.”
Vinh Kinh lấy quả trứng hình trái tim mập mạp ra, nói: “Lần sau chú ý.”
Cố Hi lạnh nhạt nói: “Anh phạm quy, chịu thua đi, một tuần kế tiếp đều để em làm.”
Hả?
Cố Hi bỗng nhiên nhìn trái nhìn phải, tựa hồ đang tìm đồ.
Màn hình:
“Ha ha ha ha, Hi Hi Tử rốt cục phát hiện sao?”
“Cậu ấy nghĩ ra rồi! Chúng tôi, chúng tôi, Hi Hi, nhìn vào đây!”
“Đối thoại của bọn họ thật lãnh đạm, làm sao bây giờ, giống như bị tiên tri đế nói đúng, kinh kinh lãnh đạm, hi hi cao lãnh, hai lần lạnh lẽo không phải là cực địa? Họ ở bên nhau là ảo giác, không thể sản xuất đường.
”
“Chỗ nào không có đường, Kinh Kinh đưa lưng về phía không nhìn thấy, nhưng Hi Hi có đó, tuy rằng biểu tình không nhiều lắm, nhưng khi nhìn Kinh Kinh ánh mắt thật ôn nhu!”
“Loại đối thoại này của bọn họ, không phải là tui và chồng tui sao? Đây không phải là chuyện hàng ngày giữa các cặp vợ chồng, lạnh chỗ nào! ”
“Đúng vậy, các chế gấp cái gì, đây không phải mới bắt đầu sao, đường khẳng định ở phía sau, nóng lòng không ăn được đường!”
“Hơn nữa Vinh Kinh này không biết, chúng ta đều biết cảm giác, quả thực quá sảng khoái!”
Đối với Vinh Kinh đây chỉ là buổi sáng bình thường nhất, nhưng đối với cư dân mạng mà nói, đây là một ngày có ý nghĩa đặc biệt.
Lúc Vinh Kinh chiên thịt xông khói, nhìn Cố Hi, bỗng nhiên tầm mắt dừng lại một chút, nhíu nhíu mày.
Anh tắt gas, không đợi Cố Hi phản ứng lại, liền ôm ngang người lên, đặt lên sofa.
Hành động bất ngờ này của Vinh Kinh, không chỉ làm Cố Hi sợ hãi, mà còn kinh ngạc đến một đống cư dân mạng, ngày của mị, chúng ta mới thấy gì!
Vinh Kinh cầm lấy dép bên cạnh, xỏ vào cho Cố Hi, hơi trách cứ: “Nói mấy lần, không được đi chân trần, không nghe lời?”
Búng lên trán Cố Hi, lại đứng lên tiếp tục nấu bữa sáng.
Trái tim Cố Hi đập thình thịch.
Em muốn nói với anh, bây giờ đang phát sóng trực tiếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...