Bình Sinh Tương Kiến Tức Mi Khai


Trong trướng Đàm Vi Tùng.

Đàm Vi Tùng nhìn hai tên sứ giả Đông Nam phái tới.

Một người tên Ba Trát, một người tên Lục Trầm.

Đây chính là hai người đã khởi xướng cuộc đại loạn Đông Nam.

Ban đầu Đàm Vi Tùng còn hi vọng hai người kia tàn sát lẫn nhau, rồi sau đó chính mình trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Không nghĩ tới tối hôm đó, một ngày trước khi hắn dẫn đại quân tới Đông Nam, hai bên đột nhiên hòa hảo, hơn nữa thủ lĩnh còn cùng nhau đến đàm hoà.

— Thời điểm trùng hợp tựa như một âm mưu đã định sẵn từ trước.

Đây là điều thứ nhất Đàm Vi Tùng cảm giác được.

Còn điều thứ hai, người tên Lục Trầm này, giống hệt một người.

Giống đến đáng sợ.

"Hay là, chúng ta đánh một trận trước thử xem?" Lục Trầm nói.

"A?" Đàm Vi Tùng vẫn chưa phản ứng kịp.

Lục Trầm chỉ vào sa bàn bên trong trướng: "Dù sao các tướng lĩnh ta an bài trong quân cũng đã sớm phái người đã điều tra xong xuôi, nếu ngươi không ngại thì trước tiên để chúng ta suy diễn trên sa bàn một chút, nhìn xem đến cuối cùng quân nào có phần thắng lớn hơn."
Đàm Vi Tùng đáp ứng hắn.

Vì thế, hai người liền coi sa bàn như một cái bàn cờ, coi chiếc cờ giấy nhỏ thành một đội quân, sau đó bắt đầu "lý luận suông".

Hai người dụng binh đều coi trọng tốc độ, vì thế gần nửa canh giờ, bọn họ liền đặt ra các tình huống khi hai quân đối chọi, suy diễn ra hơn hai mươi tình huống.


Đàm Vi Tùng ướt đẫm mồ hôi, tổng cộng hai mươi tám bàn, hắn chỉ thắng có ba bàn.

Mà hoàng đế lại giới hạn cho hắn, trong vòng một tháng bình định Đông Nam.

"Ngươi tới nơi này là để làm gì?" Đàm Vi Tùng gắt gao nhìn chằm chằm Lục Trầm.

Hắn không hiểu nổi, người này rõ ràng nắm chắc chín phần thắng, lại mang theo kẻ địch của mình — chỉ hai người đi vào trong đại doanh Đàm Vi Tùng hắn, chẳng khác gì tự mình chui đầu vào lưới.

"Để nói cho ngươi biết, ta có thể thắng ngươi." Lục Trầm nói.

"Thế nhưng bây giờ ngươi không chắc sẽ có thể thắng được ta."
Lục Trầm nói tiếp: "Cho nên ta đang định bại bởi ngươi mà."
Vẫy tay một cái, Ba Trát mở ra một cái hộp gỗ.

— Bên trong chính là một cái đầu người.

Đàm Vi Tùng hít một ngụm khí lạnh.

"Đầu các thủ lĩnh của mười chín bộ lạc Đông nam đều ở đây, tướng quân có thể mang về dâng lên Hoàng Thượng." Lục Trầm bình thản nói.

"Lục Trầm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm gì ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết bản thân ngươi không còn lựa chọn nào đâu." Lục Trầm mặt không đổi sắc mà trả lời hắn.

Đàm Vi Tùng trầm tư, hắn quả thật không còn lựa chọn nào khác.

Hoàng đế mặt ngoài thấy đây là tình huống gây trở ngại, phái hắn trong một tháng dẹp loạn Đông Nam.

Còn bên trong, thực ra chỉ là tìm một cái cớ để trị tội Đàm gia hắn.

Hơn nữa, nếu hắn tiếp nhận mười chín cái đầu này...! Thủ lĩnh của mười chín trên tổng cộng hai mươi ba bộ lạc Đông nam, đều bị bắt lại chém đầu —— đây là công lao to lớn cỡ nào! Nhất định sẽ được ghi danh sử sách! Đàm Vi Tùng suy nghĩ một lúc, đều cảm nhận được sự hưng phấn lan khắp toàn thân.

"Có điều, bình thường tù binh đều sẽ giữ lại người sống, áp giải đến kinh thành chém đầu thị chúng.

Một hai người ta còn có thể nói là liều chết chống cự, không thể không giết, mười chín người này đều đã chết...!sẽ có người hoài nghi chăng?"
Nghe Đàm Vi Tùng nói như vậy, Lục Trầm biết là hắn đã thỏa hiệp, vì thế nói: "Chuyện này dễ làm, ta cho ngươi một tên vẫn còn sống là được rồi."
"Người nào?"
"Đông Nam Vương Phù Trấn Viễn."
Cái đầu này chính là cống phẩm tốt nhất, Phù Trấn Viễn ở Đông Nam làm mưa làm gió đã hơn mười năm, triều đình lại chỉ có thể chiêu hàng, hạ chỉ phong vương, còn lại cũng hết cách...!
Vì thế Đàm Vi Tùng sửng sốt nửa ngày, mới hỏi: "...Ngươi không phải con rể của Phù Trấn Viễn sao?"
"Ừ, đúng là vậy." nói xong, Lục Trầm khẽ nhíu mày: "Đàm Vi Tùng, ngươi thật sự không nhớ rõ ta là ai sao?"
Lục Trầm nhìn chằm chằm vào Đàm Vi Tùng.

Không khí đột nhiên trở nên trầm mặc.

Một ý niệm đáng sợ chợt lướt qua đầu Đàm Vi Tùng—
Quả thực, theo lúc Lục Trầm vừa vào cửa, Đàm Vi Tùng đã cảm thấy hắn rất giống một người.

Nhưng mà người kia hẳn là đã chết từ lâu, cho nên Đàm Vi Tùng cũng không để ý.

Hơn nữa, tướng mạo một người từ lúc là đứa trẻ lớn lên thành một thanh niên vốn sẽ phát sinh rất nhiều biến hóa.

Huống chi trước mắt người này đã rất chín chắn trưởng thành rồi.


Vì thế giờ phút này, Đàm Vi Tùng cả người đều run rẩy, sợ hãi giơ tay lên chỉ thẳng vào Lục Trầm.

"Ngươi là, ngươi là—"
Lục Trầm gật đầu: "Phải, là ta."
Rời khỏi đại trướng của Đàm Vi Tùng, Ba Trát hỏi Lục Trầm: "Ngươi là ai?"
"Tự đi mà nghĩ." Lục Trầm trả lời hắn.

Còn câu chuyện phía sau, chúng ta nhanh chóng nghe qua đi.

Bởi vì, đơn giản lại là một kết cục tàn khốc mà thôi.

— Lục Trầm bắt sống Phù Trấn Viễn.

Phù Trấn Viễn không biết chữ, vì thế chỉ cần cắt lưỡi thì hắn sẽ không thể tiết lộ bí mật, có thể yên tâm áp giải đến kinh thành.

—Đàm Vi Tùng biết Lục Trầm chính là Lí Hạc Tùng.

Nhưng mà từ khi hắn nhận lấy mười chín cái đầu người kia, cả đời hắn đã được định trước sẽ cùng Lục Trầm làm con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.

Ngay cả quân đội cũng đã cho Lục Trầm sai sử.

—Lí Hạp trời cao hoàng đế xa, cái gì cũng không biết.

Hắn đành phải trọng thưởng Đàm Vi Tùng.

Hơn nữa còn nghe theo ý kiến của Đàm Vi Tùng, chọn lựa vài tên thủ lĩnh mới cai quản Đông Nam, thi hành Hán hóa*, ban cho chức quan để bọn họ kiềm chế lẫn nhau.

*Hán hóa (漢化) hay còn gọi là Trung Quốc hóa (中國化) hoặc Hoa hóa (華化) dùng để chỉ quá trình tiếp thu, chuyển đổi của các nền văn hóa của các dân tộc khác sang nền văn hóa Hán.

Đương nhiên, mấy tên thủ lĩnh này trên thực tế đều là thuộc hạ của Lục Trầm, trong đó có cả Ba Trát.
Thời điểm Phù Tiểu Mạn nhìn Lục Trầm phái người đi cắt lưỡi phụ thân nàng, chỉ hỏi hắn một câu —
" Rốt cuộc chàng có thích ta không?"
Lục Trầm cười nói: "Ta hận ngươi còn không kịp đâu, nếu không có ngươi, sao ta lại phải tốn đến nửa năm lừa gạt để làm Phù Trấn Viễn suy yếu chứ?"
Phù Tiểu Mạn há miệng thở dốc, lại nhắm mắt lại.

Câu "Rõ ràng lúc đó chàng nói thích ta." đã chẳng cần nói ra nữa.


Bởi vì nàng biết, người này cũng sẽ nở nụ cười giống hệt như khi ấy mà trả lời nàng: "Đó còn không phải là tình thế bắt buộc sao."
Nước mắt đã cạn khô sẽ không thể chảy nữa, con tim dần hóa thành tro tàn.

Phù Tiểu Mạn xoay người, thất thần chậm rãi đi khỏi.

"Nếu muốn tự sát thì đến Vân Hà Tự ấy." Lục Trầm bổ sung.

Ngoài ra, Phù Tiểu Mạn nghĩ, năm mới cũng sắp đến rồi, những nơi khác cũng không thích hợp.

Nam nhân này đã sớm nhìn thấu nàng.

Thậm chí, ngay cả việc không có hắn nàng không thể sống nổi, cũng nhìn ra được.

Vì thế, nàng liền nghe theo lời hắn, đến Vân Hà Tự.

— Cứ như vậy, người duy nhất trên thế gian này thích Lục Trầm cũng đã chết.

Lục Trầm rõ ràng hiểu được điều này, nhưng hắn cũng chẳng việc gì phải khổ sở cả.

Hắn vẫn lẳng lặng ngồi bên bàn viết chữ, chấm nước trong, viết những con chữ vô hình, ngày qua ngày đều viết.

Nếu ngươi nghĩ hắn là một người mang tâm cơ thâm sâu như vậy, nhất định phải viết cái gì đó rất bí mật, đều sai hoàn toàn.

Hắn chỉ viết lại mấy bài thơ mà hắn đã từng đọc khi còn nhỏ thôi.

Dẫu sao thì đây cũng là thú vui duy nhất trong đời kẻ đáng thương này mà.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui