Buổi sáng sáu giờ ba mươi lăm phút, tôi sửa soạn lại tư liệu chỉnh tề, mang sang đưa cho Hà Kỳ.
Anh ta vừa chạy bộ buổi sáng trở về, tiếp nhận USB tùy ý ném lên bàn: “Giang Tiểu Nghi, cô còn một cơ hội cuối cùng.”
Tôi không hề nghĩ ngợi, vắt chân bỏ chạy ra ngoài.
Không biết mấy năm nay Hà Kỳ đã trải qua những gì mà tâm lý dị dạng thật sự, suy nghĩ không phải là người bình thường có thể hiểu nổi.
Lúc ra ngoài, tôi không cẩn thận đụng trúng lồng ngực đầy mùi rượu.
Tôi bối rối rời đi, đối phương lại ôm eo tôi không chịu buông ra: “Chị, em mệt quá.”
Đúng rồi, bận việc cả đêm thì không mệt sao được.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng tôi chua chát, thong thả nhưng kiên định rời khỏi vòng tay của cậu ấy, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Chào buổi sáng, tôi đi nghỉ ngơi trước đã.”
Thẩm Liễm nhanh tay giữ chặt cổ tay của tôi: “Em đi cùng chị.”
Tôi lắc đầu, rặn ra một nụ cười vừa khách sáo vừa không mất lịch sự: “Không phù hợp.”
Thẩm Liễm không cam lòng buông tôi ra, con ngươi màu hổ phách hiện lên chút thẫn thờ: “Vậy thì chị nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn sáng.”
Xoay người đi mấy bước, nghi ngờ trong lòng tôi càng ngày càng lớn.
Mùi thuốc lá mùi rượu trên người Thẩm Liễm nồng nặc cỡ này, rõ ràng là mới tan cuộc từ bàn nhậu.
Cơn buồn ngủ dâng lên, tôi mệt mỏi xoa trán, không tiếp tục lấn cấn nữa.
Cuộc đời của tôi, việc kiếm tiền vẫn quan trọng hơn.
Người sẽ gặp hôm nay là khách hàng hợp tác lần đầu.
Vì đơn hàng này, tôi đã phải chạy gãy chân, uống rượu đến mức dạ dày bị thương, tuyệt đối không được phép thất bại, nhất định phải ký hợp đồng mới được.
Ngủ hai tiếng, tôi rời giường rửa mặt trang điểm.
Vừa mở cửa, không ngờ Thẩm Liễm đang đứng bên ngoài, ôm ba cái bánh bao, một ly sữa đậu nành trong lòng để ủ ấm.
Cậu ấy cười rạng rỡ nhìn tôi, trong mắt còn có dấu vết say rượu: “Ăn xong rồi hẵng đi làm.”
Mặc dù không có khẩu vị, nhưng vì không thể lãng phí lương thực, tôi vẫn nhận lấy nhanh chóng ăn xong.
Chín giờ, khách hàng đến đúng giờ, sau khi hàn huyên khách sáo thì đi thẳng vào chủ đề.
Hà Kỳ đứng bên cạnh màn chiếu chậm rãi phát biểu, khách hàng hài lòng gật gù.
Tôi ngồi trong góc nhìn anh ta, không hiểu tại sao anh ta lại cướp việc của tôi, tự chạy lên trước.
Hơn nữa tư liệu hôm qua tôi làm, anh ta hoàn toàn không dùng tới.
Kìm nén nghi hoặc tiếp tục lắng nghe, ký ức bỗng trở lại cuộc thi biện luận thời đại học.
Hồi đó anh ta cũng như vậy, miệng lưỡi lưu loát, thần thái bình tĩnh, rõ ràng chỉ có một người lại như dẫn theo thiên quân vạn mã.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, anh ta lướt qua người trước mặt, nhìn về phía tôi, khóe môi như nhếch lên.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, không hề né tránh.
Mấy năm nay, điều khiến tôi buồn bã không phải là vì bị người khác làm tổn thương, bị người khác phản bội, mà là vì tôi không thể tin tưởng một người khác toàn tâm toàn ý được nữa.
Cuộc họp kết thúc, khách hàng rất hài lòng, thành công thỏa thuận hợp tác.
Buổi trưa Hà Kỳ mở tiệc chiêu đãi các khách hàng, chủ động đề nghị tôi hôm qua thức đêm vất vả, bảo tôi không cần đến dự.
Sự tốt bụng bất thình lình khiến tôi hơi bất an, nhưng tôi thực sự mệt mỏi, không muốn uống rượu nên cũng chiều ý anh ta.
Truyện Sắc
Thấy tôi không đi, Thẩm Liễm cũng nhất quyết không chịu đi.
Hà Kỳ không còn cách nào khác, đành phải tiếp khách một mình.
Xem ra bữa tiệc này, phải uống không ít..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...