Nghiệp vụ của phòng làm việc càng ngày càng nhiều, cứ như có người cố ý chiếu cố.
Hôm nay, Thẩm Tử Kỳ tìm đến phòng làm việc.
Vừa lúc tôi đang nhận hàng chuyển phát nhanh ở cửa.
Cô ta kéo tôi vào góc, nói với tôi rằng ba cậu ấy nằm viện, sắp phải làm một cuộc phẫu thuật lớn, nhưng Thẩm Liễm vẫn không chịu đồng ý đến bệnh viện thăm hỏi, muốn tôi giúp đỡ khuyên nhủ.
Thẩm Liễm nhanh chóng chạy bộ ra văn phong, che chở trước mặt tôi: “Chị khó xử chị ấy làm gì? Lúc mẹ tôi gặp nạn, các người có đi thăm bà ấy không? Bây giờ dựa vào đâu mà lại bắt tôi đi thăm ông ta?”
Thẩm Tử Kỳ khẽ mím tôi: “Tôi biết cậu hận chúng tôi, nhưng có lẽ đây sẽ lần cuối cùng, cậu cũng không chịu đi à?”
Thẩm Liễm khẽ hừ một tiếng: “Không.”
Tôi vỗ nhẹ lên cánh tay Thẩm Liễm, ôn hòa kêu: “A Liễm.”
Vẻ mặt Thẩm Liễm mềm xuống, bất đắc dĩ thở dài: “Chị…”
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu ấy: “Chúng ta cùng đi đi.
Trước khi kết hôn, chẳng phải nên gặp cha mẹ hay sao?”
Đôi mắt Thẩm Liễm chậm rãi cong thành hình trăng non, cậu ấy chớp mắt: “Em nghe lời chị.”
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Liễm dẫn tôi đến nhà họ Thẩm, nghe nói là ông Thẩm biết Thẩm Liễm sẽ đến thăm mình nên cố ý xuất viện, chỉ vì muốn được ăn một bữa cơm nhà với cậu ấy.
Hà Kỳ không có mặt, Thẩm Liễm hỏi bảo mẫu mới biết Hà Kỳ đã bị đuổi mấy ngày, thủ tục ly hôn đang xử lý, là tay trắng rời đi.
Thẩm Liễm ôm tôi, nhỏ giọng thì thầm vào tai tôi: “Chị, chắc không chỉ là tay trắng rời đi đâu, anh ta còn gánh không ít nợ nần cơ.”
Trên bàn ăn, Thẩm Thừa Phong nói rất ít, ăn cũng ít, có lẽ là không muốn làm cho Thẩm Liễm thấy đôi tay không ngừng run rẩy vì đau ốm của ông ta.
Ăn cơm xong, ông ta ra vẻ vô tình nói: “Mấy ngày nữa ba phẫu thuật, con với Tiểu Nghi cùng đến đi.”
Thẩm Liễm cúi gằm mặt, mi mắt run rẩy.
Tôi vỗ nhẹ lên tay cậu ấy, trả lời thay cậu ấy: “Vâng, thưa bác trai.”
Thẩm Thừa Phong nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khóe miệng khẽ giật: “Bây giờ cháu không sợ ta nữa à?”
“Sợ, nhưng không muốn lùi bước.” Tôi trả lời thành thật.
“Ừ.” Thẩm Thừa Phong thản nhiên đáp, sau đó không nói tiếp.
Mọi người im lặng ngồi trong phòng khách tráng lệ, không ai nói thêm câu nào.
Thẩm Liễm đứng lên đầu tiên, kéo tay tôi: “Chúng ta đi thôi.”
Thẩm Thừa Phong gật đầu, môi mấp máy một chút, quay sang nhìn tôi: “Chăm sóc sức khỏe chu đáo, tiền kiếm không hết được đâu.”
Bước ra từ nhà họ Thẩm, Thẩm Liễm nắm tay tôi chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ được bóng cây che phủ.
Dưới tán cây hoa nở rực rỡ, tôi dừng bước, chìa tay về phía cậu ấy: “A Liễm, chị muốn gả cho em ngay bây giờ.”
Cậu ấy đã sớm mua nhẫn, tôi vẫn luôn biết điều đó.
Nhưng tôi thật sự không muốn chờ đợi nữa, tôi không có cách nào giả vờ như không biết để chờ cậu ấy sắp đặt nghi thức cầu hôn.
Quá lâu.
Mặt Thẩm Liễm dần dần đỏ bừng, bối rối đi loanh quanh tại chỗ: “Chị… Em không có nhẫn.”
Tay tôi vươn ra giữa không trung có vẻ xấu hổ, đang định rụt lại thì cậu ấy bỗng nắm cổ tay tôi, lấy một chiếc hộp tinh xảo trong túi áo, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
“Cưới chị là giấc mơ của em, sao em lại không chuẩn bị bất cứ lúc nào chứ.” Cậu ấy quỳ một chân, lấy nhẫn ra, trịnh trọng đeo lên ngón giữa cho tôi.
“Thật là đẹp, cứ như đang mơ ấy.” Cậu ấy đứng dậy, giơ bàn tay tôi lên, thưởng thức dưới ánh nắng.
Đúng thế, cứ như đang mơ ấy.
Tôi cười ra nước mắt.
“Ba em đang âm thầm giúp đỡ em, em biết đúng không?” Tôi khẽ hỏi.
Động tác của cậu ấy bị kiềm hãm, buông bàn tay tôi ra, cưng chiều quẹt lên mũi tôi: “Vì làm thuyết khách cho ông ấy, thế mà chị lại chịu bỏ vốn to cỡ này.
Thôi, nghe lời vợ, em sẽ thường xuyên đi thăm ông ấy.”
Tôi kéo cánh tay cậu ấy: “Chị đau lòng em thôi.
Ngôi nhà lúc nãy quá lạnh lẽo, chị muốn cùng em xây dựng một gia đình nhỏ ấm áp.”
“Hồi trước sống trong căn nhà đó, em rất sợ một ngày mới bắt đầu, nhưng bây giờ bởi vì có chị, em lại rất mong chờ ngày mới đến.” Cậu ấy ôm tôi thật chặt.
“Chị cũng vậy.”
Không biết từ khi nào, chúng tôi đã trở thành dũng khí trong cuộc sống của người kia, hơn nữa sẽ không bao giờ mệt mỏi.
- Hết -.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...