Bình Quỷ Thụ

Một già một trẻ lưng đeo giỏ trúc chậm rãi di chuyển trên con đường đầy đá cuội. Hai bên đường bóng cây so le, cành lá rậm rạp bị ánh trăng chiếu thành mấy đường cắt vô cùng quái dị.

Nấm rừng* hái buổi sớm là ngon nhất, nhất là cái loại mọc dưới đại thụ còn mang theo sương. Chờ đến khi mặt trời mọc, hái mang vào thành bán, chỉ cần giá cả hợp lý, ắt sẽ có đông đảo kim chủ đổ xô vào**.

(*野生菌 dã sinh khuẩn.)

(**Nguyên văn 趋之若鹜 xu chi nhược vụ: chạy như xua vịt. Ý nói: đổ xô mà chạy; tranh nhau mà chạy.)

Lão Trương vì hái nấm, bao giờ cũng là nửa đêm liền dẫn theo đồ đệ của mình lên núi.

Mấy ngày gần đây mưa không nhiều lắm, nấm lớn chậm, đường nhỏ lúc trước hay đi lại không có thứ gì có thể hái được. Bởi vậy hôm nay mới cố ý chọn một con đường tắt.

Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, một bước một quãng lớn* liền chê sư phụ đi chậm, miệng không ngừng thúc giục.

(*Nguyên văn 没走多远 một tẩu đa viễn.)


Lão Trương dặn dò nó: “Chậm một chút, cẩn thận té.”

Thiếu niên nào nghe lọt. Lão Trương càng lải nhải, nó càng chạy nhanh hơn.

Dọc theo đường núi đi xuống dưới, vòng qua khúc ngoặt, trước mắt thình lình xuất hiện một ngôi nhà cũ kỹ. Thiếu niên nổi lòng hiếu kỳ, nhón chân nghểnh cổ, từ trong kẽ lá rậm rạp chằng chịt dò xét tòa nhà từ trên xuống dưới. Có lẽ là ánh trăng quá mờ, có lẽ là bóng cây lắc lư sinh ra ảo giác, ngôi nhà hiện lên trước mắt thiếu niên vừa cũ lại vừa mục nát, nóc nhà là cỏ dại mọc thành bụi, ngói xanh lung lay sắp đổ, giống như tùy thời có thể sụp xuống.

“Sư phụ, nơi này ít người lui tới, như thế nào lại có nhà ở?” Thiếu niên đưa tay chỉ ngôi nhà, lớn tiếng hỏi Lão Trương.

Lão Trương gạt tay nó xuống, nắm chặt hơn nữa còn giục nó đi lên phía trước: “Đi mau, đừng nhìn.”

“Vì sao?” Thiếu niên nhịn không được lại liếc nhìn ngôi nhà. Ngôi nhà dưới ánh trăng, tường đất nứt ra mấy khe hở, trong khe cỏ dại mọc thành bụi.

“Còn nhìn! Đã bảo con đừng nhìn!” Lão Trương nổi trận lôi đình đẩy đẩy đồ đệ,  “Đi nhanh đi nhanh. Nếu không hái được nấm, ngày mai con đợi mà đói bụng đi!”

Thiếu niên vừa nghe phải chịu đói bụng, sao mà bằng lòng, chính là tuổi ăn tuổi lớn, ăn ít còn chịu không nổi, huống chi còn phải nhịn đói cả ngày. Lập tức không nhìn nữa, le lưỡi giãy khỏi sư phụ nhanh chóng chạy đi.

Lúc chạy ngang qua trước ngôi nhà, quần áo bị vướng vào nhánh cây trước cổng, “Xoẹt” một tiếng, dưới nách rách một lỗ bự.

“Sư phụ, này phải mua quần áo mới a!” Thiếu niên ủ rũ.

“Ừ, con ăn ít hai bữa thì có tiền mua.” Lão Trương vẫn không ngẩng đầu đi lên phía trước.

“Sư phụ!” Thiếu niên tức giận giậm chân, “Người vì cái gì lúc nào cũng không cho con ăn cơm?”


“Người trẻ tuổi, đói hai bữa cũng không đói chết. Huống chi…” Lão Trương liếc nhìn ngôi nhà, không nói câu sau, tiếp tục lên đường.

Thiếu niên nhìn theo ánh mắt của ông, chỉ thấy cửa lớn đóng chặt chậm rãi mở ra một khe nhỏ đen như mực, ánh nến mờ ảo từ bên trong từng chút hiện lên. Ngôi nhà như vậy, cư nhiên có người ở? Thiếu niên nhịn không được tiến về phía cổng lớn. Bốn phía yên tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng râm ran, còn mang theo một loại âm thanh nặng nề giống như là tiếng thở dốc.

Âm thanh đứt quãng, ở trong bóng đêm, lẫn vào tiếng gió, kinh hãi không diễn tả được.

Thiếu niên nuốt nước miếng, quay đầu nhìn sư phụ, thấy sư phụ không để ý đến mình, liền tiếp tục dịch vài bước về phía cửa.

Rất nhanh đã đến cạnh cửa, nó dán vào khe cửa nhìn vào trong, ánh nến mờ ảo lập lòe cách đó không xa, bị gió thổi lung la lung lay, khiến cảnh tượng bên trong cũng mơ hồ không rõ.

Âm thanh trầm đục kia rồi lại càng mãnh liệt, dường như trong gang tấc.

Trái tim của thiếu niên trồi lên tới cuống họng, cảm giác vừa sợ vừa hiếu kỳ khiến bàn tay không khỏi phát run, mắt thấy muốn đẩy cửa ra.

Lúc này, từ bên kia cửa bỗng nhào tới một đôi mắt! Con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào trong lòng của thiếu niên.

Thiếu niên hét to một tiếng, đặt mông ngã ngồi xuống đất.


Gió đêm thổi tới, rét lạnh thấu xương. Cành đại thụ trước cửa lay động, một vài tán thấp phía dưới, không chút lưu tình quất vào mặt thiếu niên. Thiếu niên sợ tới mức hồn phách đều muốn bay đi hết, cố tình bên kia cánh cửa lại vang lên tiếng mở chốt lạch cạch.

Quái vật muốn đi ra!

Trong đầu thiếu niên lóe lên ý nghĩ này, máu trong người đều nhanh đông lại, hai chân như nhũn ra, dùng sức thế nào cũng đứng dậy không nổi.

“Chạy mau!” Cổ áo đột nhiên bị Lão Trương xách lên, thiếu niên lảo đảo theo sư phụ chạy ra đường nhỏ.

“Sư phụ, đó là cái gì?” Thiếu niên chưa hoàn hồn, thở hổn hển hỏi.

“Bảo con đừng nhìn, mà vẫn cứ nhìn! Ngôi nhà kia đã sớm bỏ hoang, vài chục năm không người ở, con nói xem đó là cái gì?”

“Chẳng lẽ là…” Chữ “Quỷ” kia bị thiếu niên cứng rắn nuốt lại xuống bụng, không dám thở mạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận