Bình Nước Của Leo
Không khí mùa thu về đêm có chút nhẹ dịu thậm chí có chút se lạnh làm người ta dễ chịu,việc toát mồ hôi trog tiết trời này quả là khó nhưng lúc này cung trong không khí ấy trong căn phòng màu hồng dễ thương một cô bé đang khó nhọc hít lấy từng ngụm không khí khó khăn, từng giọt mồ lấm tấm cho thấy rõ cô đang gặp ác mông.Một cơn ác mông đeo đuổi cô suốt 10 năm.
.
Không khí mùa hè về chiều cũng không dịu mát hơn,từng giọt mồ hôi trên từng khuôn mặt nhăn nhó vì cái nóng hiện nên rõ rệt.Nhưng cundx có những giọt mồ hôi trên khuôn mặt đầy hp.Một cô bé tầm 6 tuổi đang nhảy chân sáo trên vỉa hè chạy về nhà,khong quản thời tiết oi bức mọt nụ cười tươi rói vẫn trực sẵn trên mặt cô.Nụ cười của cô làm người ta thấy thoải mái thấy vui vẻ thấy hp và cong khóe môi lên một cahs tự nhiên như bản năng.Nụ cười đày hp ấy càng hiện rõ khi cô về gàn đến nhà.Miệng cô không ngừng gọi lớn
- Bố mẹ ra coi nè,hôm nay Ngân đk 10 này,Ngân đk cô khen ngoan nữa này!!!!!!!!
Mọi người nhìn vào cô ai cũng tự nhiên vui vẻ vì vẻ hồn nhiên của cô.Nhưng niềm vui còn chưa đk nhân đoi thì nỗi buồn đã đến nhấn chìm tất cả, cảnh tượng trước mắt làm nụ cười cứng đờ rồi dần dần thay vào đó là những giọt nước mắt rơi lã chã.Bố cô vừa lạnh lùng tát mẹ cô một cái lạnh lùng.Nhìn bố cô tức giận mắt hằn nên từng tia máu đáng sợ.Mẹ cô thí ôm một bên má sưng đỏ,nươc mắt rơi đầy chư xót.6 năm gia đình cô chưa bao giờ có bất hòa trong mắt cô ba cô là một ng dịu hiền,hết lòng yêu thương mẹ con cô vậy mà có việc gì xảy ra trước mắt đây????
Sững sờ một lúc cô vội chạy đến đứng chắn trước mặt mẹ cô,hai tay giang ra cố bảo vệ mẹ,hét lớn
- Sao bố lại đánh mẹ?Bố là người xấu!!!!Ngân ghét bố!!!!!!!!Bố là ng xấu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!1
Hành động của cô làm bố mẹ cô sững sờ trong khoảnh khắc,mẹ cô vội bỏ tay đang ôm má ôm chầm lấy cô an ủi- Không phải .....không phải đâu Ngân!Bố là ng tốt!bố chỉ đang hiểu nhàm thôi.Bố vân yêu Ngân và mẹ nhiều lắm.Mẹ cũng không đau mà
Vừa nói bà cố giương lên nụ cười ngượng ngùng,chua chát .Thấy vậy cô đưa bàn tay lên má bà ngây ngốc thổi phù phù,xoa xoa nhẹ nhẹ hỏi ngây dại-Mẹ không đau thật chứ?Mẹ cười chắc là đúng
Cô lại nở nụ cười trước khung cnhr tước mặt bố cô chỉ lạnh lùng quay lưng không nhìn.Mẹ cô kẽ liêc qua bố cô một cái sau đó lại nói với cô-Ngân!!!Ngoan!Con đi vào phòng chọn váy đẹp xíu nữa cả nhà mình đi công viên nhé!
Trẻ con quả thật tin tưởng người lớn.Nghe mẹ nói vậy cô dạ một tiến to rồi tíu tít chạy về phòng,mặc kệ những giọt nước mắt vẫn còn trong khóe mắt to sáng.Sau khi chọn xong quần áo cô ngoan ngoãn ngồi chơi một mk trong phòng bỗng"XOẢNG................!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Tiếng động ngoài phòng khách làm cô tò mò,khẽ mở cửa phòng lén nhìn.Cái bình thủy tinh đụng đầy hoa bách hợp đã vỡ tab trên sàn nhà,mẹ cô vẫn ngồi dưới sàn nhà khóc lóc cầu xin.Bố cô thì không ngừng chửi mắng.Dù đã cố lấy 2 tay bịt tai lại cô vẫn nghe rõ từng từ mà cha cô như thét ra khỏi cổ họng
-CÔ LÀ LOẠI ĐÀN BÀ GÌ VẬY??????MẶT DÀY BAO NHIÊU VẬY?CÔ GIẢ DỐI ĐƯỢC BAO LÂU RỒI?????????????/
Mẹ cô chỉ ngồi dưới sàn nhà ngước mắt nhìn bố cô lắc đầu phủ nhận.Nhìn vô cùng đau khổ.Nói xong bố cô xách vali đi mẹ cô vội vàng ôm lấy chân bố cô khóc càng dữ dội,cầu xin- Anh định đi đâu vậy??E và con ở đây mà??A đi rồi bé Ngân sẽ ra sao ??? E xin anh..................
- Cô có bằng chứng không??Cô có chắc nó là con tôi????????????/hừ
Bố cô đay nghiến từng từ làm mẹ cô sững sờ,buông tay thậm chí còn ngừng luôn cả khóc ngồi nhìn theo bóng cha cô xa xôi thẫn thờ.Cô bé cũng đứng ngây ngốc đau khổ gì chứ-Gỉa dối,không phải con của bố????????????????
Sững ng đk 1 lúc cô vội vàng chạy theo bố.Bước chân vội vã làm cô ngã trầy xước đôi đầu gối nhỏ,cô vẫn chạy chạy đến khi nắm đk tay bố cô chợt òa khóc còn lớn hơn cố gắng níu giữ-Bố à.Ngân nè,con gái yêu của bố nè.Bố di đâu vậy?Bố bảo bố yêu Ngân nhất mà.Ngân ở đây nè,bố cũng phải ở đây chứ???Ngân sẽ ngoan,sẽ không hư đâu, sẽ đk thật nhiều điểm 10 mà.....Bố ở lại với Ngân đi....hức hức
Nhìn vẻ mặt cầu xin của cô làm cha cô thoáng qua nét xót xa,lại có một chút k đành lòng nhưng lại nhanh chóng đk che lấp đi bằng ánh mắt lạnh lùng rồi ông giật tay cô ra để mặc cô ngã ngồi đó khócĐến lúc này cô chọt giật mình thoát ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ.Cô tham lam hít lấy không khí khó nhọc lấy lại nhịp tim ổn định.Lại một đêm nữa cô tỉnh giấc sau khi uống nước nhịp tin dần trỏ lại ổn định,cô xuống giường đi ra ngoài ban công để mặc từng cơn gió lạnh len lỏi vào từng thớ thịt của mình.Cô vẫn đứng đó trong tà áo mỏng,lúc quay lại phòng dã là 2h15 sáng cô tự diễu nở nụ cười nhạt,công dụng của thuốc ngủ ngày càng dảm ,cô lại mở hộc bàn cạnh giường lấy ra một hộp thuốc ngủ lấy thuốc uống rồi lại chìm vào giấc ngủ đầy gượng ép để đi qua một màn đêm dày đặc....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...