Hôn lễ của Dạ Vũ nhanh như thế nào thì của Hàn Ngọc lại lâu như thế đó, mất ba tiếng sau mọi thứ mới xong xuôi.
Khi vừa kết thúc, bốn người Sở gia bảo có việc gấp nên rời đi trước, hoàn toàn không có ý ăn tiệc cùng.
Khi đi ngang qua góc cuối, ánh mắt Sở Duật Phong liếc về hai cái ghế trống rồi cười châm biếm.
Thật là, những đứa trẻ mới tập tành biết đi mà đòi đấu với tôi à? Còn non và xanh lắm.
Điện thoại vang lên, anh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình thì sắc mặt vô cùng vui vẻ.
“Con đưa mọi người về trước.”
“Anh có hẹn à?”
“Ừ, là từ một đối tác làm ăn.
Em đừng lo là anh sẽ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, trong lòng anh chỉ có mỗi bà xã mà thôi.”
Dạ Vũ cười ha hả, cô véo má chồng mình rồi lên tiếng: “Em tự tin nhan sắc của mình hoàn toàn ăn đứt nhiều cô phẫu thuật thẩm mỹ ngoài kia đấy, hơn nữa… nếu anh mà làm gì có lỗi với em thì chắc chắn mẹ sẽ xử lý anh trước.”
Sở Duật Phong thấy mẹ đang liếc mình thì thở dài, từ lúc cưới Dạ Vũ thì địa vị trong nhà của anh giảm đến thảm thương.
Thôi không sao, anh biết trong lòng bà con dâu hơn con trai mà, buồn lắm!
“Đương nhiên rồi, về thôi."
Sau khi đưa vợ và ba mẹ về nhà chính, Sở Duật Phong đi đến một câu lạc bộ cưỡi ngựa ở ngay rìa thành phố.
Nam nhân viên nhìn thấy thẻ VIP của anh bèn cúi đầu đầy cung kính rồi đưa anh vào trong phòng.
Ánh sáng ở đây phải nói là tuyệt vời, vị trí hoàn toàn phù hợp để thư giãn.
Sở Duật Phong vô cùng tự nhiên ngồi xuống, anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi đối diện mình.
Dù biết có người vào trong nhưng anh ta vẫn giữ nguyên động tác nhìn ra cửa sổ.
“Thật là, anh cất công đến Thanh Giang một chuyến mà lại làm lơ tôi là sao?”
“Công nhận là anh nhiều đối thủ thật đấy, dọn xác giúp anh cũng khá mệt mỏi.”
Sở Duật Phong cười ha hả, anh mân mê ly rượu trên tay, ánh mắt thích thú đánh giá: “Chậc, không ngờ Mạc tổng lại chọn rượu vang San Pedro 1865 Selected Blend của Chile, giá thành… ừm không cao lắm.”
“Nhưng tôi thích hương vị của nó, rất dễ chịu.”
Cuộc trò chuyện của hai người đàn ông rất khô khan, chủ yếu họ thưởng thức vị ngòn ngọt lan tỏa của loại rượu này.
Tửu lượng của hai người ngang cơ nhau, dù đã qua mấy chai nhưng sắc mặt hai người đàn ông vẫn không thay đổi.
“Chắc anh biết chuyện tôi muốn nói rồi đúng không? Có lẽ nên cảm ơn trước nhỉ?”
“Cảm ơn.”
Sở Duật Phong rất thoải mái mà nói ra hai từ này, dù sao thì vị Mạc tổng này cũng giúp anh ta.
Vị Kiều gia chủ là một người thông minh, tại sao cậu con trai của ông ta lại có thể ngu ngốc đến mức này cơ chứ?
“Bao nhiêu tên?”
“Công ty hơn hai mươi, nhà chính tầm bốn mươi, tất cả đều là sát thủ loại B và C.”
“...” Hay lắm, chỉ vì một chuỗi số cho buổi đấu giá mà tên Kiều Dương đó lại thuê cả sát thủ đến.
Cũng may là tên đó nhân lúc không có ai ở nhà, nếu như có ba mẹ và Dạ Vũ ở đó chắc mọi người bị hù dọa mà ngất rồi.
“Giải quyết xong rồi đúng không?”
“Ừ, vứt xác cũng hơi mệt đấy.
Mấy tên này cũng rất giỏi, không mang điện thoại hay bất kì giấy tờ tùy thân nào cả, khi biết bản thân sẽ bị bắt bèn cắn viên thuốc trong miệng để tự sát.
Dù biết là do Kiều gia gì gì đó thuê nhưng chẳng có chứng cứ.”
Sở Duật Phong nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, lần này là anh nợ vị Mạc tổng này rồi.
Đúng là Mạc gia, chỉ cần búng tay thôi cũng có thể giải quyết được kẻ thù.
Mạc Vũ Trạch đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt hoàn toàn lộ rõ vẻ không vui nhìn Sở Duật Phong.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì Sở gia cũng có kém cạnh gì Mạc gia chúng tôi đâu nhỉ? Sao, lụt nghề rồi à?”
“Tôi tu rồi, coi như là tạo phúc đức cho con cháu.”
“Ý anh là sau này Mạc gia chúng tôi phải thay anh làm chuyện xấu à?”
“Không có, dù sao thì đây cũng chưa phải lúc tôi dùng người của mình.
Hơn nữa, tôi đang tạo mối làm ăn cho anh đấy, không cảm ơn mà còn nghi vấn tôi.”
Nghe câu trả lời của Sở Duật Phong, Mạc Vũ Trạch không nhịn được mà cười phá lên.
Nhìn gương mặt đầy vẻ trẻ con đó của người đối diện, anh chỉ hận không thể tiến lên xem xem anh ta đang sử dụng mặt nạ da người hay đây chính là gương mặt thật.
Tuổi tác không chênh lệch nhau mấy, nhưng tại sao trông anh ta… “baby” thế nhỉ?
“Sở gia lừng lẫy mà bây giờ lại thoái lui à? Nghe thật thất vọng.”
“Biết làm sao bây giờ, tôi không muốn vợ mình biết những chuyện máu me như thế.
Đương nhiên nếu có chuyện gì xảy ra với gia đình tôi thì tôi cũng không ngại tắm máu mấy người đó đâu.”
Mạc Vũ Trạch nhướng mày lộ vẻ hứng thú, đây mới chính là người đàn ông mà anh muốn hợp tác chứ.
Một Sở tổng bị thuần phục chẳng có gì thú vị cả.
Anh khoác áo lên chuẩn bị rời đi.
“Tôi sẽ để một vài người ở lại Thanh Giang, nếu còn ở lại đây lâu quá thì vợ tôi sẽ đến tận đây mất.”
“Vị tiểu thư họ Châu đó à?”
“Ừ.”
“Vậy chúc anh hạnh phúc.”
“Cảm ơn, anh cũng vậy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...