Có thể nói hôn lễ của Hàn Ngọc và Võ Thành là một trong những sự kiện được truyền thông rầm rộ nhất, khắp mọi trang web đều là tin tức của hai người.
“Không đính hôn mà trực tiếp làm đám cưới, thật là…”
Nghe Sở Duật Phong đánh giá, Dạ Vũ không nhịn được mà lên tiếng: “Nhớ không nhầm thì em với anh cũng không có đám hỏi đâu, đến tận lúc đám cưới em mới thấy mặt anh đấy chàng trai.”
Mới đó mà người đàn ông này đã trở thành chồng của cô được nửa năm rồi, thời gian đúng là trôi qua nhanh thật.
Nhớ lại thái độ hờ hững, khó chịu của Sở Duật Phong lúc đầu, Dạ Vũ chỉ đành cười trừ.
“Lúc đầu có phải anh ghét em lắm đúng không? Dù sao thì trên đời này chẳng có ai đồng ý cưới một người vợ khuyết tật cả.”
Sở Duật Phong không trả lời mà quay sang hướng khác, Sở phu nhân nhìn biểu hiện ngượng ngùng của con trai thì lên tiếng thay: “Thằng nhóc ca thán với mẹ rất nhiều, nào là tại sao mẹ lại ép nó lấy con, mẹ nhìn thấy điểm gì tốt ở con,...!nhiều lắm kể không hết.”
“Mẹ à, quá khứ rồi…”
“Ồ thì ra là anh lại có những suy nghĩ đó về em à?”
Dạ Vũ chống cằm nhìn chồng mình, sắc mặt hoàn toàn lộ rõ vẻ không vui.
Không ngờ lúc đó cô lại là một mối phiền phức như thế, người đàn ông này…
“Vợ à, chúng ta đừng nhắc lại quá khứ được không? Hiện tại em thấy không, anh bị vả mặt bôm bốp rồi.”
Đúng là ghét cho lắm vào để bây giờ chỉ hận không thể quay ngược thời gian để tát cho bản thân vài cái.
Lúc đó rõ ràng là cô xinh đẹp lại dịu dàng như thế, sao anh lại có thể nặng lời với một cô gái kiều diễm như thế nhỉ?
“Giờ anh có chạy cũng không thoát nổi đâu, ngoan ngoãn mà làm chồng em thôi.”
“Điều đó là đương nhiên.”
Sở phu nhân nhìn thấy con trai và con dâu hợp tình như thế thì trong lòng rất vui.
Quả nhiên có một Dạ Vũ đáng yêu như thế trong nhà thì bầu không khí tươi sáng hẳn.
“Sao ông già này lâu thế nhỉ, sắp đến giờ rồi.”
“Rồi rồi tôi đến ngay.”
Tiếng nói của Sở gia chủ vọng lại từ trên lầu, sau khi thấy mình đã chuẩn bị quà cưới đầy đủ rồi thì vội chạy xuống phòng khách.
Mất mặt với vợ và hai con quá đi mất…
“Xong chưa?”
“Rồi, đi thôi đi thôi.”
Gia đình bốn người đến địa điểm tổ chức lễ cưới của Hàn Ngọc.
Không giống như hôn lễ sơ sài Dạ Vũ, cô ta cùng Võ Thành quyết định lựa chọn một trang viên ở ngoại ô thành phố Thanh Giang.
Khi nhìn thấy bày trí của nơi này, Dạ Vũ cảm thán: hoành tráng quá đi mất!
“Nếu em muốn thì chúng ta có thể tổ chức thêm một, hai hoặc hàng chục đám cưới nữa.”
“Anh nói bậy bạ gì đó?”
Sở Duật Phong cười ha hả, hai người lớn bó tay trước sự trẻ con này.
Khi đưa quà xong, bốn người tìm chỗ ngồi của mình ở hàng ghế đầu tiên.
Dù sao thì ai ai cũng biết Sở gia là thông gia với Hàn gia, do đó mấy người đó coi như được bước thêm mấy nấc thang quyền lực.
“Mọi người đến rồi à? Tôi còn đang thắc mắc là Sở gia sao đến giờ này còn chưa xuất hiện đấy.”
“Kẹt xe nên tới trễ một tí, cũng may là vừa kịp giờ.”
Sở gia chủ cười hì hì trả lời, ông biết vợ mình và hai con không thích Hàn gia lắm nên có lẽ hôm nay ông sẽ thay mặt tất cả rồi.
Hàn Dịch nhìn thấy Dạ Vũ thân mật với Sở Duật Phong, ánh mắt lóe lên một tia gian xảo.
Con nhãi này bây giờ sung sướng đến mức không thèm để ý đến ông ta nữa rồi!
“Con gái, con rể, cảm ơn hai đứa đã đến đây tham gia.
Ngọc chắc sẽ vui lắm khi thấy hai đứa.”
Không để vợ mình trả lời, Sở Duật Phong đã lên tiếng trước: “Có qua có lại thôi.
Hơn nữa, ông không xem Dạ Vũ là con gái mình thì cũng đừng gọi tôi là con rể, tôi ngại.”
So về tuổi trải đời thì đương nhiên Hàn Dịch sẽ thắng, nhưng nếu so về năng lực cùng thủ đoạn thì Sở Duật Phong ăn chắc.
Anh vốn không câu nệ tiểu tiết, huống hồ Hàn gia đối xử không tốt với vợ mình thì hà cớ gì anh phải nể nang.
Hàn Dịch hơi sững người, sau đó ông ta cười phá lên, tuy nhiên trong lòng lại là một tràng mắng chửi Dạ Vũ.
Nhất định là con khốn này đã nói nhăng nói cuội với thằng nhãi Sở Duật Phong, chỉ cần thấy thái độ đó của nó là biết.
Khi nghe người dẫn chương trình thông báo buổi lễ sắp bắt đầu, Hàn Dịch “hừ” một tiếng rồi rời đi.
Hôm nay là ngày tốt của Hàn gia, chỉ mong rằng không có chuyện gì kì lạ xuất hiện.
Mọi người chứng kiến hôn lễ với nhiều suy nghĩ khác nhau, có người chúc phúc cũng có người cười cợt.
Hàn gia này đúng là hết thuốc trị, hết cô chị bị tật thì cô em lại cưới một kẻ không ra gì.
Hàn Ngọc hôm nay phải nói là rất đẹp, có thể nói hạnh phúc khiến cho người ta trở nên tươi tắn hơn cũng không sai.
Khi đi ngang qua chỗ ngồi của Dạ Vũ, cô ta chỉ cười khẽ rồi bước tiếp.
Không ai để ý rằng ở một góc, Kiều Phương cùng anh hai mình đang bàn bạc với nhau.
“Anh, có cần phải làm như thế không?”
“Em sợ à?”
“Không có, chỉ là… em thấy chúng ta trở thành tội phạm mất rồi.”
Kiều Dương vuốt lại mái tóc của em gái mình, đôi mắt chứa đầy sự nham hiểm: “Anh không muốn trở thành một kẻ thất bại như em đâu, muốn đạt được thành công thì phải dùng thủ đoạn.
Thương trường là chiến trường, em chưa từng nghe câu nói này à?”
Bây giờ Sở Duật Phong đang ở đây, chắc chắn công ty và nhà chính sẽ không có ai cả.
Buổi đấu thầu cho hạng mục trung tâm thương mại sắp diễn ra, anh ta muốn xem xem số tiền mà Sở thị sẽ ra giá là bao nhiêu.
“Lỡ đâu mà Sở gia biết được thì sao?”
“Người nào biết thì cứ bịt miệng vĩnh viễn lại là được.
Em đừng nói nữa, anh muốn tập trung xem.”
Kiều Phương nhìn theo ánh mắt của anh hai mình, trong lòng cô ta tràn đầy nghi hoặc.
Hàn Ngọc có gì đặc biệt mà anh ta lại mê mẩn như thế chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...