Dạ Vũ cầm tấm thiệp cưới trở về nhà chính, nhìn thấy Sở phu nhân đã đứng chờ sẵn ở ngay cổng thì cô chỉ đành thở dài.
“Mẹ không vào trong ạ? Ngoài này gió lạnh lắm, không cẩn thận là mẹ lại bệnh đấy.”
Sở phu nhân lập tức chạy về phía Dạ Vũ, bà đi vòng quanh cô xem xem có vết thương nào hay không.
“Cô ta có làm gì con không? Không được giấu mẹ đâu đấy, con đừng quên cả Sở gia sẽ chống lưng cho con.”
“Con không sao cả, Hàn Ngọc chỉ tìm con hỏi xem con có thể tham gia đám cưới của cô ta không thôi.”
“Cô ta sắp đám cưới à?”
“Vâng ạ.”
Sở phu nhân nhìn thấy tấm thiệp cưới, bà nhìn thấy cái tên “Võ Thành” thì gương mặt bày ra vẻ khinh bỉ.
“Đúng là vật họp theo bầy mà.”
“Sao ạ?”
“Con không biết đâu, tên này nổi tiếng là trêu hoa ghẹo nguyệt đấy.
Nó thay bạn gái như thay quần áo vậy, không, phải nói là còn nhanh hơn nhiều, đương nhiên số phận của ai cũng thê thảm khi dính đến tên này.
Cô ta nghĩ thông suốt chưa mà lại kết hôn với cậu ta nhỉ, không sợ mọc hàng trăm cái sừng à?”
Dạ Vũ chưa nghe về cái tên này, có lẽ là Sở gia không có làm ăn quá thân thiết với nhà họ.
Nghe mẹ chồng mình nói như thế thì rùng mình, Hàn Ngọc đang suy nghĩ gì vậy?
“Thôi kệ đi, dù sao cũng không liên quan đến nhà mình.
Con có định tham gia hôn lễ của cô ta không?”
“Có ạ, dù sao thì chúng ta vẫn là thông gia với Hàn gia, nếu không đi thì mất công lại có đủ thứ chuyện rùm beng lên nữa.”
“Được thôi, lúc đó một nhà bốn người chúng ta sẽ cùng nhau đến đó.”
“Vâng ạ.”
…
Ở bên này, khi Hàn Ngọc vừa về đến nhà thì bỗng một người đàn ông đưa cho cô ta một gói bưu kiện rồi chạy đi mất.
Khi cô ta nhìn thấy những thứ bên trong, sắc mặt đang vui vẻ bỗng nhiên trầm lại hẳn.
Chậc, thảo luận không được nên bây giờ định uy hiếp à?
Hàn Ngọc mang gói bưu kiện vào trong phòng rồi khóa cửa lại, cô ta gọi điện cho Kiều Phương
“Alo, nhị tiểu thư Hàn gia có chuyện cần tìm tôi à?”
“Cô muốn uy hiếp tôi à?”
Kiều Phương nhìn anh trai mình rồi cười khẽ, sau đó cô ta bật loa lớn để anh hai mình cùng nghe.
“Tôi chỉ là gửi quà chào hỏi cô thôi, đừng căng thẳng như thế chứ?”
“Quà của cô đúng là khiến cho người ta phải căng thẳng đấy.
Kiều gia đúng thật là giỏi, những chuyện này mà cũng có thể điều tra được.
Sao nào, muốn báo cảnh sát rồi nói với họ rằng tôi sử dụng chất cấm à?”
“Đương nhiên là không rồi, chỉ là tôi không muốn mất đi một người đồng đội thông minh như cô Hàn đây.
Bây giờ vẫn chưa muộn đâu, cô hoàn toàn có thể thay đổi quyết định khi nãy.”
“Nếu tôi vẫn khư khư giữ nguyên thì thế nào?”
“Vậy thì tôi đành đưa cô Hàn đây đến sở cảnh sát uống trà rồi nói chuyện phiếm với họ rồi.”
Lần này là Kiều Dương lên tiếng trả lời thay cho em gái mình.
Một người phụ nữ thông minh lại diễn xuất tốt như thế này, thật là phí phạm khi rơi vào tay tên làng chơi kia mà.
Hàn Ngọc nghe thấy giọng nói của người đàn ông thì gương mặt cô ta lộ ra vẻ cảnh giác.
Đây có thể là vị Giám đốc của Kiều thị, đồng thời là anh hai của Kiều Phương, do đó cô không thể nào lơ là.
Lời nói của người đàn ông này toàn là bẫy rập, chỉ cần nói năng sai một chữ là có biến.
“Anh là Kiều Dương đúng không? Lần đầu tiếp xúc nhưng lại qua điện thoại thế này, tiếc quá đi mất.”
“Không sao.”
Không còn là vẻ hối tiếc như ban nãy, gương mặt của Hàn Ngọc bây giờ chỉ là sự lơ đễnh cùng mị hoặc.
Thật là, chỉ cần diễn xuất một chút thôi cũng lừa được chị ta, đúng là ngây thơ mà.
“Hợp tác chứ? Hình như tôi rất có hứng thú với hai anh em anh đấy, khá thú vị.
Nhưng mà tại sao lại gửi món quà đặc biệt này cho tôi chứ, định uy hiếp à?”
“Lễ vật chào hỏi thôi, cô Hàn đừng quá để ý.”
Hàn Ngọc châm một điếu thuốc, cô ta nhìn làn khói đang từ từ tản ra thì khẽ thở dài.
“Thật là, nếu lỡ như chồng tương lai của tôi thấy được thì anh sẽ là tội đồ vì phá hoại hạnh phúc gia đình người khác đấy.”
“Tôi có thể chịu trách nhiệm với cô.”
Nghe câu nói đó, Hàn Ngọc không kiềm được mà cười ha hả.
Vị Kiều tổng này đúng là không tẻ nhạt một chút nào, thậm chí còn thú vị hơn cả tên Võ Thành kia nữa.
Kiều Phương nghe anh hai mình và Hàn Ngọc tán gẫu với nhau, gương mặt có chút không vui.
Rõ ràng là đang nói về chuyện hợp tác sao đột nhiên lại trở thành như vậy…
“Anh, hình như là mình hơi lạc đề rồi.”
Kiều Dương lúc này mới sực nhớ lại vấn đề chính, anh ta cười khẽ rồi lên tiếng: “Cô muốn xử lý Dạ Vũ như thế nào?”
“Không biết nữa, thân bại danh liệt hoặc một đi không trở lại đều được.”
“Nếu cô muốn thì cả hai nhé?”
“Được thôi.”
Hàn Ngọc thoải mái mà đồng ý với lời nói của Kiều Dương, nếu có thể như thế thì quá tuyệt vời rồi.
Dù sao thì… nếu bây giờ có chuyện gì xảy ra với Dạ Vũ thì người hứng mũi sào chính là hai người họ, còn cô ta đã thành công tạo được lòng tin với con khốn kia rồi.
Ba người bàn bạc một hồi, sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa thì Kiều Dương mới cúp máy.
Anh ta lập tức lưu số điện thoại của Hàn Ngọc, gương mặt lộ rõ vẻ phấn khởi.
Nói cô ta là một người khiến người ta phải nhớ nhung quả thật không sai mà!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...