Bình Minh Nắng Ấm

Chiều thứ bảy hôm ấy tôi chở Nhi đến lớp võ. Không lo lắng như tôi bữa đầu đi học, Nhi đã chuẩn bị sẵn một bộ võ phục taekwondo và cả cái đai trắng. Chắc Nhi mượn của anh Ti. Ổng cũng có học qua vài tháng nhưng đã nghĩ lâu rồi. Tướng của hai người cũng gần bằng nhau nên bộ võ phục vừa khít.
- Tới chưa? Sao lâu dzạ?
- Gần rồi, hối cái gì! Tui chở bà đi vầy là sớm đó!
Nhi cằn nhằn thêm một hồi rồi cũng hỏi thăm tôi một câu nghe được.
- Đạp mệt không?
- Hổng sao! Bà thử...chở tui chạy ngược gió năm cây số là biết liền.
- Hứ!
Nhi chỉ làm bộ ngó lơ vậy thôi chứ nó biết tôi mệt cỡ nào. Trước đây Nhi ở thành thị quen rồi nên chưa từng tưởng tượng những cơn gió ở chốn thôn quê lại "tàn bạo" đến mức nào. Nhìn tôi thản nhiên đạp chầm chậm nhưng mồ hôi túa ướt cả áo chẳng qua mắt được Nhi. Nhi khẽ ghì chặt áo tôi, hát vu vơ khiến tôi như quên hết mọi mệt nhọc, chiếc xe đạp lướt đi nhẹ nhàng trong gió...
Cuối cùng cũng đến lớp võ. Giờ này chỉ còn tụi con nít đang tụ tập đá banh chờ đến giờ học.
Anh Huy vẫn chưa đến. Tôi đành bảo Nhi đứng trước cổng chờ.
Không biết lão Tứ đi đâu mất khiến tôi đứng đợi nhận thẻ xe muốn tê cả giò. Mãi đến mười phút sau mới nhận được, tôi vội chạy ra cổng thì Nhi cũng... biến đâu mất.
Còn đang ló ngó nhing quanh thì giọng Nhi đã vang lên phía sau.
- Trung! Ở đây nè!
Nhi đã ở trong khuôn viên sân tập từ lúc nào. Nó lại ngồi trên cái ghế đá mà tôi với Tiến vẫn thường ngồi. Không biết có phải là trùng hợp hay không?
Tôi hơi lặng người một tí rồi vội bước tới.
- Bà vô đây hồi nào?
- Chứ hổng lẽ bắt "người ta"đứng chờ hoài?- Nhi giận dỗi.
- Tại....
Tôi chưa kịp giải thích thì Nhi đã kèo tôi ngồi xuống ghế một cách nhẹ nhàng, dù tôi đã cố phản kháng.
- ăn không?-Nhi đưa tôi bịch snack đang ăn dở.
Tôi lắc đầu, vốn chẳng ưa ăn uống vặt.
- chút nữa bà tới gặp anh Huy nghen. Nếu muốn đóng tiền thì đóng
cho ảnh luôn.
- Ừ!- Nhi đáp trong khi đang quan sát khắp sân tập.
- Bộ tập trên sân này thiệt hả?
Biết mà! Đứa con gái nào vô lớp võ này cũng vậy. Do cái sân tập đã xuống cấp trầm trọng, chỗ nào cũng có đá lồi lõm nhọn hoắt, **ng tụi chân yếu tay mềm thì chỉ có nước...
- sao? sợ rồi hả?
Nhi lè lưỡi, cười điệu! Tôi còn sợ huống chi là nó. Có lẽ sau hôm nay là Nhi sẽ ở nhà luôn chứ không dám đến lần thứ hai. Như vậy tôi hơi buồn nhưng sẽ tốt cho nó hơn.
- Đi sớm vậy mậy?
Giọng thằng Tiến the thé sau lưng.
- Khỉ! Tao nói câu đó mới đúng. Mọi bữa mày đi trễ ... nhất lớp mà?
Tiến nhe răng cười khì:
- Bữa nay tập thể lực mà! Tao phải đi sớm để chỉnh đốn tụi nhỏ nữa!
Rồi Tiến khẽ vuốt tóc ra dáng lãng tử:
- Huấn luyện viên thì phải chiệu cực vậy thôi.
"Cực cái con khỉ"!- Tôi cười khẩy. Thằng này định lên sớm để diện kiến người "trong mộng" của nó. Gặp rồi còn bày đặt khoe luôn cấp bậc "huấn luyện viên" để lấy điểm nữa chứ.

Chết ở chỗ Nhi cho nó điểm khá cao.
- Huấn luyện viên lận à? Còn trẻ mà sao giỏi vậy!- giọng Nhi thán phục.
Rồi Nhi lại quay sang nhìn tôi:
- Chắc Trung cũng là huấn luyện viên rồi nhỉ?
Thằng Tiến cười khặc một cái thiếu điều muốn bay cả hàm răng, văng cả "miểng" vào áo tôi. Còn tôi thì mặt mày méo xệch.
Tôi chỉ mới gia nhập môn võ này được một tháng, lấy đâu ra mà đòi làm huấn luyện viên. Nhưng nếu để cho thằng bạn trời đánh này ngừng cười thì tôi sẵn sàng biễu diễn cho Nhi xem vài chiêu. Cũng may là Tiến biết điều, vội quay sang chuyện khác.
- Bạn là em họ Trung thật à?
Nhi hơi chưng hửng nhưng rồi cũng trả lời:
- Chắc vậy! nhưng cũng đủ làm...chị Tiến rồi!
Tới lượt Tiến sững sốt:
- Gì kì dzạ?
Nhi thản nhiên:
- có gì mà kì! Tui lớn hơn Trung gần một tuổi. TIẾN có chắc là mình
lớn hơn Trung không?
Tiến lắc đầu lia lịa như bị thôi miên.
- Hơn nữa Trung cũng chưa chắc làm anh mình được! Phải không?
Vừa hỏi Nhi vừa cấu vào lưng tôi một cái đau điếng.
- Á, ừ ừ!... phải phải!- Tôi đau đớn vội gật đầu.
Nhìn tôi đau chảy nước mắt, Tiến cũng hiểu ra được vấn đề nên cười
gian xảo. Chắc hẳn nó đang mừng vì sẽ không phải gọi tôi là "anh rễ".
- không sao! không sao! - Tiến can Nhi ra giùm tôi.- Tiến ngồi được chứ?
Nó chỉ vào phần ghế dư tí xíu cạnh Nhi.
Nhi tỉnh rụi:
- Hết chỗ rồi! Ngồi đỡ dưới đất nghen huấn luyện viên!
Bị Nhi đối xử lạnh nhạt như vậy Tiến hơi quê. Nhưng cái phương châm "đẹp trai không bằng chai
mặt" đã giúp nó lấy lại tinh thần.
- Vậy bạn tên gì?
- Nhi- Lê Nguyệt Kiều Nhi! Tên hay không?
Nhi lại khoe cái đồng tiền lần nữa trên mặt- cái đồng tiền đã từng thôi miên không ít người, và lần này cũng không Tiến cũng không ngoại lệ. Nó gật đầu cái rụp mà không cần suy nghĩ, mặt còn ngu hơn tôi lúc trước.
Tụi võ sinh đã vào khá đông, đặt biệt hơn là sự xuất hiện bọn "người mẫu" của lớp võ này. Đó là bọn con gái đai đen nhị đẳng. Đáng kể tên nhất là con Dung, Mi, Khanh và Liên... Bọn nó đều nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng đều cao ráo ngon lành, lại dễ thương. Nhờ bọn nó mà lớp võ này hút được khá nhiều nam sinh mới, trong đó có cả tôi.
- Ái đau!
- Ông làm gì nhìn tụi nó chằm chằm vậy!
Rõ là Nhi lo thừa. Vì mọi cặp mắt hôm nay đều phải ngoái đầu về phía thằng đai trắng vô danh tiểu tốt là tôi đây. Nói đúng hơn là nhìn đứa ngồi cạnh tôi- một đứa con gái lạ hoắc nhưng lại nổi bật hơn cả cái đám "người mẫu" kia.
Tôi cũng đã dự tính trước điều này bởi hai nguyên nhân. Nhi là người mới, dĩ nhiên ở cái lớp võ "nhỏ bé" này thì nếu có thanh viên mới mọi người sẽ nhận ra ngay. Thứ hai : xét về ngoại hình, Nhi ...ăn đứt bọn "người mẫu" kia.
Nhưng cũng chẳng ích lợi gì. Đây là lớp võ chứ đâu phải nơi tuyển "minh tinh điện ảnh", hơn nữa ngoại hình không quan trọng, thực lực mới là chính. Hơn nữa bọn "người mẫu" kia đã mang đai đen, còn Nhi thắt đai trắng vào thấy rớt giá trầm trọng.
Anh Huy đã vào. Nhi chạy tới xì xầm với anh gì đó một hồi lâu. Trông mặt anh khá hoảng hốt nhưng Nhi thì lại tươi cười bước ra khiến tôi cứ thắc mắc.

Tôi chỉ mới đai trắng nên phải tập trung hàng đai trắng. Nhi cũng đai trắng mà sao lại được đặt cách khởi động nhẹ cùng bọn "người mẫu" đai đen bên sân kia khiến tôi càng lúc càng khó hiểu.
- Con nhỏ đó ở đâu mà "xinh" quá hen!
Tôi giật mình nhìn sang. Ra là thằng Tài cùng đai với tôi. Cả hai cũng chỉ mới quen đây thôi, tôi cũng chẳng ưa cái tật nói nhiều của nó cho lắm.
- Ừ ừ ....- tôi đáp cho có lệ.
Nào ngờ thằng Tài cũng chẳng phải đui.
- Thôi đi ba! nãy giờ ai không thấy hai đứa bây ngồi với nhau.
Biết giả ngu không được tôi đành ngó lơ như không nghe thấy gì. Nào ngờ Tài chẳng chiệu tha cho.
- bạn gái mày phải không? Thằng sướng ghê!
Tôi đỏ mặt, tiếp tục làm thinh. Tôi vờ như bị trật khớp để ngồi dậy, giả vờ xuýt xoa vừa âm thầm quan
sát Nhi ở dãy bên kia. Sợ không có tôi thì Nhi sẽ buồn, ngoài tôi ra nó còn quen ai trong lớp võ này đâu.
Thật là ...tôi lo có thừa! Nhi đang trò chuyện với vui vẻ với bọn đai đen bên kia, đã vậy còn đùa giỡ nữa.
Tôi cũng chú ý cả anh Huy, nãy giờ ảnh cứ chạy đi chạy lại, cầm chiếc di động trên tay gắng gọi cho ai đó như quan trọng lắm.
Buổi tập hôm nay thật là vất vả. Đứa nào đứa nấy mồ hôi cũng túa ra như tắm. Nhi không tham gia tập thể lực, chỉ cố giãn gân ở góc ngoài. Nhưng phải công nhận Nhi có các cơ vô cùng mềm dẻo, ban đầu còn hơi cứng nhưng giờ đã thoải mái dễ dàng nằm bẹp xuống đất như một võ sĩ sumo thực thụ. Cứ như là một môn sinh đai đen thực thụ.
Đang giờ giải lao nên hai đứa tôi được ngồi cạnh nhau. Nhi quẳng cho tôi một chai nước suối mát lạnh, vừa lau mồ hôi cho tôi. Nhìn mặt lũ nam sinh đang tức tối khi thấy Nhi chăm sóc cho tôi thiệt hả dạ quá chừng. Nhưng nếu kéo dài tình trạng này thêm thì có ngày tôi cũng...mềm xương với tụi nó.
- Mệt lắm không? - Nhi lo lắng.
Tôi cười khì tu chai nước một hơi. Thắng Tiến cũng vừa "trườn" tới.
- Mình cũng mệt nè!
Tôi quẳng chai nước thật mạnh nhưng nó cũng chụp được dễ dàng.
Ấy là tôi đang cảnh báo cho nó biết Nhi là ai thôi.
- Tiến học võ lâu chưa?
- Cũng được 6,7 năm gì rồi!
- Chà! Lâu thiệt! Vậy chắc Tiến biết nhiều lắm hả?
- Biết gì?
- Các đòn thế ấy! Nhi chưa thấy taekwondo biễu diễn bao giờ. Nghe nói đòn chân taekwondo đẹp lắm.
Mới nghe Nhi khen vài câu Tiến liền ho mấy cái rồi đứng dậy.
- Vậy mình sẽ biểu diễn vài đòn cho Nhi chiêm ngưỡng.
Nhi vỗ tay thích thú tán thành.
- Ừ!
Tiến quả xứng đáng là cao thủ của lớp võ ở đây. Ở trường nó nổi tiếng học dốt bấy nhiêu thì trong lớp võ danh tiếng nổi bấy nhiêu. Những cú đá liên hoàn của nó vừa nhanh vừa mềm dẻo, lại biến hóa khôn lường. Tung cước nhanh và liên tục vậy mà chân nó vẫn trụ rất vững, các đòn liên hoàn vẫn tuôn ra không ngớt. Nhìn Tiến biễu diễn mà cả lớp võ bống phút chốc...lắng động. Dù không muốn khen Tiến trước mặt Nhi nhưng tôi cũng phải thầm ngưỡng mộ nó.
Biểu diễn xong Tiến dừng lại thở hổn hển.
- hay quá! Tiến đá đẹp thật!
Nhi đứng dậy vỗ tay trầm trồ khen khiến Tiến muốn bể lỗ mũi.
- Hì hì, có gì đâu. Taekwondo nổi tiếng hơn mấy môn võ khác ở đòn đá mà!
Câu nói của Tiến làm cho Nhi có một thoáng biến sắc, nhưng không ai để ý cả. Nhi cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt đó bằng nụ cười tươi rói.

- Vậy Tiến chỉ giúp mình mấy đòn đá đó nha!
Tiến gãi đầu:
- Bạn chưa học qua căn bản thì không làm được đâu!
Nhi vẫn có nài nỉ:
- Thì cứ thử chút xíu đi! Biết đâu lại được.
Tiến gãi đầu lia lịa. Giờ đây cả lớp võ đang quan sát nó nên chẳng biết phải làm sao. Nghĩ ngợi một hồi rồi Tiến chạy đến cầm 2 miếng đệm ra.
- Thôi được! Nhưng Nhi thử đá vào hai miếng đệm này thử xem.
- Mấy cái?- Nhi giả bộ ngây thơ hỏi.
Tôi giật mình thấy có gì đó không ổn. Ở với Nhi chỉ vài tuần nhưng tôi cũng đủ nhận ra cái tật xấu của nó, mỗi khi muốn chọc quê ai là hay "giả ngu" trước đó. Và có lẽ lần này cũng không ngoại lệ.
Tiếc thay là Tiến lại chẳng hề mảy may đề phòng.
- mấy cái cũng được! Tiến chỉ đỡ đòn lại thôi!
- Nếu Tiến đánh lại thì sao?
- Thì ...Nhi muốn gì cũng được!
- Nói thì giữ lời nha!
- Quân tử nhất ngôn.
Nhi chỉ chờ có thế. Con nhỏ nở nụ cười thật đẹp. Nhưng người xưa có câu "phụ nữ càng đẹp càng đáng sợ"
Nhi tung một đá yếu xìu như chưa từng học võ vào hông dưới. Tiến chỉ cười khẩy rồi đưa miếng đệm ra chặn lại. Bất ngờ Nhi biến chiêu thành cú vòng cầu cực nhanh tầm cao khiến Tiến phải khó khăn lắm mới cản kịp. Chân này chưa đặt xuống thì chân kia lại bật lên tạo nên đòn đá leo cực đẹp. Nhi còn bắt chước lại đòn liên hoàn của Tiến khi nãy, nhưng cách tung chân hơi khác. Nhìn Nhi đánh mà cả lớp võ há hốc mồm chẳng nói được tiếng nào. Thằng Tiến nếu không phải đỡ đòn thì cũng đã ngạc nhiên hết mức rồi.
Nhưng Tiến vốn chẳng phải tay vừa. Nó cũng chẳng có ý định là sẽ thua nên nhanh chóng lùi ra sau một bước.
- Hóa ra Nhi cũng là dân trong "nghề" nhỉ? Vậy mà sao lại giấu?
Nhi huýt sáo ngó lơ:
- Có ai hỏi đâu mà phải nói. Mà Nhi nói thiệt, Nhi đâu có học taekwondo đâu!
- Vậy Nhi học võ gì!
- Thử đi rồi hãy biết!- Nhi khinh khỉnh. Đúng là hôm nay Nhi muốn chọc tức Tiến giống như đã từng chọc tôi cách đây không lâu.
Nhi định nhảy vào đánh tiếp nhưng Tiến đã la lên tạm dừng. Con gái gì mà xung thế!
- Lúc nãy tui không biết bạn có học võ! Giờ mà đánh thì tui cũng thua thôi!
Nhi nhún vai:- Thì bây giờ Nhi sẽ dùng môn võ của Nhi! Tiên cứ đánh hết sức đi, kẻo thua khó coi lắm.
Tiến như được cởi mớ tơ lòng. Nó vội thu người lại, quẳng cả hai tấm đệm ra hai bên, vào thế thủ vững chải.
Nãy giờ nó đã nếm trải sự khủng khiếp của Nhi nên bây giờ mà khinh địch là thua chắc. Hơn nữa đã vào lớp võ này thì ... nam nữ là bình đẳng, không chuyện nhường nhau.
Nhi mỉm cười. Trong phút chốc, Nhi chỉ nhún nhẹ một cái mà đã áp sát trước mặt Tiến khiến nó giật mình nhảy sang góc bên. Nhi bình tĩnh tung cú đá vòng ngược cực đẹp buộc Tiến phải ngã người né tránh. Nếu Tiến tránh nữa là thua chắc, nên trong lúc chưa lấy lại thăng bằng đã nhanh chóng túng ra hai cú đá leo vào đối thủ. Nhi đỡ cú thứ nhất chẳng mấy khó khăn, nhưng cú thứ hai uy lực nhiều hơn khiến con nhỏ chậm lại một nhịp. Lợi dụng lúc đó Tiến vội lấy lại thăng bằng và tung một đấm vào Nhi. Đấm này không nguy hiểm nhưng cũng buộc Nhi phải lùi ra sau. Cả lớp võ ngạc nhiên khi thấy Tiến dùng đến nắm đấm, từ trước tới nay chưa có thằng con trai nào buộc nó phải làm thế, huống chi đây chỉ là một đứa con gái.
Thật ra giao đấu một hồi thì Tiến cũng nhận ra Nhi chuyên về đòn tay hơn chân. Đang giao đấu mà Nhi cứ hay áp sát vào người khiến Tiến lo lắng. Nhưng Tiến đã tính sai một nước cờ. Nhi né cú đấm rồi nắm lấy tay áo Tiến một cách tỉnh rụi. Thấy bất an, Tiến co chân lên định tung một cú đá khác.
Nhi chỉ chờ có thế. Con nhỏ khẽ kéo nhẹ tay áo khiến Tiến mất thăng bằng, vội bỏ chân xuống đất cố trụ lại. Bằng một cú xoay người tuyệt đẹp tiếp đó, Nhi xoắn lấy cổ tay và quật Tiến ngã nhào xuống đất. Nhi tiếp tục giữ lấy cổ tay Tiến bẻ ngược ra sau, tay kia giữ chặt gáy nó đè mạnh xuống đất khiến thằng đó hết đường cục cựa, buộc phải đập tay chiệu thua.
Nhi mỉm cười buông Tiến ra trong sự ngỡ ngàng của mọi người hiện diện trong sân. Không ngỡ ngàng sao được! Thằng Tiến là một đứa có thực lực khá vào hàng bậc nhất ở lớp võ này, bản thân nó cũng đã từng đánh lộn ở ngoài không ít, danh tiếng lẫy lừng. Thế mà hôm nay lại thua dễ dàng trước một đứa con gái lạ hoắc như Nhi. Chưa kể là Nhi chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi.
Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Em kia! Lại đây đây thầy gặp chút!
Cả lớp cùng giật mình khi nhận ra ai vừa nói. Đó là thầy Hùng- võ sư Lục Đẳng Taekwondo, chưởng môn của lớp võ này. Một cao thủ mà anh Ba tôi vẫn thường nhắc đến bằng giọng kính phục.
Gặp được thần tượng bấy lâu của mình mà sao tôi chẳng vui nỗi. Thầy Hùng đã đứng cạnh anh Huy từ lúc nào, có lẽ cũng đã theo dõi trận đấu lúc nãy. Tôi nín thở nhìn theo Nhi, con nhỏ vẫn vô tư bước đến chỗ thầy mà chẳng mảy mây lo lắng.
Nhìn những gương mặt tái lại của cả bọn trong lớp thì cũng đủ biết. Đứa nào cũng chắc chắn đến 99% là Nhi sẽ bị kỉ luật nặng, 99,99% là bị cấm đến võ đường này. Đúng là một bọn nhiều chuyện chỉ giỏi đón non đón già, Nhi có làm thằng Tiến "mất miếng da" nào đâu mà đòi kỉ luật. Nhưng tôi cũng bớt lo lắng khi thấy thầy Hùng có gì đó hơi vui, ông cứ cười luôn miệng, thiệt khác với với vẻ uy nghiêm ban đầu. Chỉ có Nhi là hơi nhăn nhó, cười một cách gượng gạo mà thôi. Mọi người ở lớp võ này vốn chẳng biết Nhi xuất xứ ở đâu ra, đã vậy còn ra tay hạ gục một huấn luyện viên "u tối" ( viế lộn, ưu tú mới đúng), không biết thầy Hùng sẽ sử trí ra sao.
- Phen này chắc con nhỏ lành ít, dữ nhiều!- Thằng Tài chen ngang phát biểu khiến tôi hơi nhột.
Rồi khi thấy thầy dắt Nhi vào phòng bảo vệ thì không khí càng thêm căng thẳng.
- Rồi! chắc con nhỏ bị đưa lên công an phường vì tội...đánh người không báo trước!
Lại là thằng Tài chết bầm ấy, nó mà chen vào câu nào câu nấy thì từ nhột đến rối xương không hà!
Trong khi cả lớp đang bàn tán cách " hành hình" của thầy Hùng đối với con Nhi( có lẽ bọn này hơi rãnh) thì một lần nữa kì tích 1% > 99% lại xuất hiện. Nhi bước ra khỏi phòng bảo vệ một cách an toàn, bình yên vô sự. Không những vậy mà cái đai trắng của nó cũng biến mất tiêu, thay vào đó là một cái đai đen mới toanh.

- Không sao chứ?- Tôi hỏi một cách nghi ngại.
- sao là sao?- Nhi nhìn tôi ngạc nhiên.
Tôi kéo tay Nhi chạy ra góc trống khiến nó suýt té.
- Bộ bà... không bị thầy "thuyết giáo" hả?
Nhi ra vẻ ngây thơ...vô số tội.
- "thuyết giáo" gì?
Tôi cố gắn bình tĩnh.
- Vậy chứ sao thầy Hùng lại dắt bà vô phòng bảo vệ!
Nhi "à" lên một tiếng rồi đưa chiếc đai đen ra khoe.
- Cậu Ba cho tui cái đai này nè! Đẹp không?
Tiến cũng đến kế bên tự lúc nào, gật gù:
- Ừ! Chắc tại nhờ Nhi hạ được cao thủ như tui nên được thầy... thăng chức!
Thằng điên! Nếu ai đánh thắng nó cũng được thăng cấp đai đen thì bọn tôi đã đánh nó bầm dập từ lâu rồi. Chắc phải có nguyên nhân nào đó! Nhìn mặt Nhi lúc này cũng đủ biết là không thể khai thác thêm điều gì. Nhìn mặt con nhỏ cười gian phải biết!
Tôi bỗng ngớ người ra: "mà... cậu Ba là sao?"
Có lệnh tập hợp ở giữa sân. Cả lớp vội tụ lại thành hàng nhanh chóng. Người ra lệnh là anh Huy và đội ngũ đai đen Tam đẳng trở lên. Bất ngờ hơn Nhi cũng được đứng vào hàng ngũ đó...
"- Các em trật tự!"- giọng thầy Hùng vang lên oang oang không cần loa đủ để dập tắt những cái miệng "ì xèo" dưới đây và cắt đứt luôn dòng suy nghĩ của tôi.- "Lâu rồi thầy trò ta không gặp nhau, thầy có vài điều muốn sinh hoạt với các em."...
Thầy nhìn sang ra hiệu cho Nhi bước tới gần.
- "Thầy xin giới thiệu các em đứa cháu ruột của thầy là em Nhi đây!"....
Nhi cười tươi cúi đầu chào cả lớp đúng phong cách con nhà võ trong sự kinh ngạc của chúng tôi.
-..." Nhi cũng là dân Vũng Tàu nhưng đã chuyển về sống ở Long An từ nhỏ. Nhi là một võ sinh đai đen karatedo ở đó nên thầy đặc cách cho Nhi được đeo đai đen, tượng trưng ôn karate chứ không phải taekwondo. Nghĩa là Nhi sẽ sinh hoạt ở lớp võ chúng ta dưới tư cách "khách mời" chứ không phải thành viên. Các em không phản đối chứ!"...
Ở phía dưới im phăng phắc. Thầy Hùng đã nói vậy thì cũng đành nghe theo thôi, đứa nào mà dám phản đối. Nhưng có đứa vẫn cứ thắc mắc.
- Thưa thầy! Lúc nãy Nhi dùng đâu phải đòn thế của karate?
Nghe hỏi vậy thầy Hùng liền cười khanh khách:
- " em quan sát giỏi lắm! Nhi học karate chỉ là sau này thôi. Thật ra Nhi vốn là một cao thủ Akido gia truyền, được học từ nhỏ với võ sư Thạch- ba ruột của Nhi. Các em nếu rãnh thì nên tìm hiểu thêm môn "hiệp khí nhu thuật" của Nhi, rất lợi hại đó."
Rồi thầy ra hiệu cho Nhi bước xuống .
- "thôi! các em hãy từ từ làm quen nhau sau! Giờ thầy trò chúng ta sẽ sinh hoạt..."
Phía bên đây thầy Hùng đang chỉ lại các bài quyền đúng, các tư thế đúng, dạy cách làm người theo võ đạo. Điều này tôi đã được anh Ba nói uốn dài cả lỗ tai. Nhưng thật sự hôm nay Nhi làm tôi bất ngờ quá, từ nay có lẽ tôi cũng phải nhìn nó bằng ánh mắt khác. Cái từ "nữ nhi yếu đuối" có lẽ không còn hợp với nó nữa.
Nhi có lẽ không biết những suy nghĩ của tôi. Nó còn đang bận chọc phá thằng Tiến thêm nữa.
- Tiến bây giờ mới thấy đẹp trai ghê nha!
Thằng Tiến đỏ mặt cười cười.
- bạn quá khen!
- Nhưng cũng "chai mặt" không ai bằng!
Tiến chưng hửng như bị dội nguyên gáo nước lạnh vào người.
- sao Nhi nói vậy!
- chứ lúc nãy ai nói nều thua thì Nhi "muốn gì cũng được" mà!
Thằng Tiến ấp úng thấy rõ.
- Ờ thì... gấp quá mình chưa nghĩ ra! chứ có định xù đâu!
- Vậy định chừng nào "chung độ" !
Tiến đành gãi đầu hòa hoãn.
- Mai đi! Mai bạn đến nhà mình sẽ có quà...
Tôi biết thằng Tiến chỉ kéo dài thời gian cho qua chuyện chứ thật ra nó cũng không biết nên tặng Nhi cái gì. Nhưng tính trước cũng bằng thừa, vì ngày mai Nhi sẽ được nó "vô tình" tặng ột món quà mà con nhỏ vô cùng thích thú, thích đến mất ăn mất ngủ, làm khổ lây cả sang tôi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui