Bình Minh Nắng Ấm

Tôi ghé ra tiệm bún thịt nướng đầu hẻm làm thật gọn một tô rồi chạy thẳng ra khu đất trống. Đúng là "khu đất trống", ra đến đó trống không không một đứa nào làm tôi chưng hửng. Đây là khu đất mà bọn tôi hay chơi trốn tìm thuở nhỏ, và nó luôn nhắc tôi nhớ đến những kỉ niệm về Nhi. Bao năm qua nó vẫn vậy, chẳng rộng thêm mà cũng chẳng hẹp đi, nói chung là chẳng có gì thay đổi, nếu có thì cũng chỉ là những cây tràm bạch đàng đã cao lên quá nóc cùng với một hàng dúi gai rặm rạp bao bên ngoài lộ.
Tôi lần nào cũng là đứa đến sớm nhất nhưng có lẽ hôm nay hới "sớm" quá. Chờ cả năm phút mà chưa thấy móng nào xuất hiện nên tôi đành vù qua nhà con Ngân- em họ tôi- kiếm mớ món tráng miệng.
Ngân sinh sau tôi chỉ một tháng rưỡi nhưng lại phải học dưới tôi một lớp. Hồi học lớp 9 tôi đi với nó cứ như là hai chị em, đơn giản vì nó cao hơn tôi gần một cái đầu. May mà lên lớp 10 tôi bắt đầu nhổ giò và giờ đã cao bằng nó. Tuy vậy con nhỏ lại rất nể tôi dù tôi lùn hay cao, vì ông anh của nó tuyệt quá mà (). Qua nhà nó có vườn trái cây cộng với bánh mứt tự làm đủ cho tôi phủ phê, do đó tôi chẳng có lý do gì để ăn hiếp nó cả, chỉ trừ khi phải giành ăn thôi...
9h đúng! Tôi cùng Ngân đi ra khu đất trống. Chưa ra tới nơi đã nghe tiếng ồn ào của tụi nó không thiếu cái mặt mẹt nào trong xóm. Nhưng chơi trò này thì chỉ có bọn con trai thôi, con gái phải ra ngoài ngồi làm khán giả kiêm luôn cổ vũ. Không phải bọn tôi phân biệt đối xử mà bọn con gái chấp nhận đàng hoàng, có cho tiền tụi nó cũng không dám vô vì trò mà bọn con trai sắp chơi là " tù binh", một trò chơi đặc sảng của vùng này, nhưng hơi...tàn bạo đến tàn nhẫn.
"tù binh" là một trò chẳng có gì khó cả. Mỗi đứa chơi chỉ việc khoét chô mình một lỗ đủ cho banh lọt xuống trong phần đất qui định và cùng hàng với các lỗ khác. " Vũ khí sát thương" sẽ là một trái banh lông nảy tưng cứng ngắc, ném trúng vào người thì sẽ "vui" lắm đê. Luật chơi thì đơn giản vô cùng, mỗi đứa theo lượt sẽ ném trai banh khu có các lỗ đã khoét với khoảng cách nhất định. Banh rơi trúng lỗ đứa nào thì đứa đó sẽ nhào tới cầm trái banh mà "nã" bất kì đứa khác cũng đang cố chạy khỏi đó thật nhanh. Ném hụt thì bị 1 điểm, bị ném trúng cũng được 1 điểm, khi nào đủ điểm thì... đem ra "tử hình". Vì thế trò này tuyệt nhiên không giành cho những đứa yếu tim.
Anh Ti chà chà trái banh vào quần làm ra vẻ chuyên nghiệp hòng lấy le với mấy "em" đang ngồi cổ vũ ngoài kia. Điệu bộ chậm rãi của hắn khiến cho bọn còn lại muốn lên cơn nhồi máu cơ tim, không biết nên chạy hay nên dừng.
- lẹ đi mày!- anh Đen bực mình lên tiếng.
Anh Ti láng quáng liền ném đại khiến cả bọn dõi theo muốn đau tim.
Khiếp! Đúng là "trời hại Lý Thông", banh lăn theo hướng lỗ của anh Ti chắc đến 90%, 10% còn lại chia đều cho hai lỗ bên hông. Bọn khác thấy vậy cũng lo thủ thế để vọt lẹ, tất cả đều hồi hộp. Ở giây thứ 4 banh đã rơi xuống lỗ anh Ti, sác xuất đã tăng lên 99% nên bọn kia lo dzọt hết, chỉ còn tôi do phản xạ hơi chậm.
Cuộc sống luôn dạy cho chúng ta chữ "ngờ". 1% đôi khi lại lớn hơn 99% rất nhiều. Trái banh tưởng chừng như chắc mẻm nằm trong lỗ của anh Ti thì bất ngờ bật lên và nằm gọn trong lỗ của tôi ở giây thứ 5. Cả tôi và anh Ti mặt mũi tái mét. Tôi vội chạy tới chộp lấy trái banh và xoay người thật nhanh. Giờ chỉ còn mình anh Ti là ở gần tôi nhất đang cuống cuồng chạy đến hàng rào dúi gai.
" Phen này ăn đòn nhé cưng"! Nghĩ là làm, tôi lấy hết sức lực dự trữ của tô bún ban sáng ném một cú thật mạnh về phía anh Ti.
Vuuuut! Trái banh lao đi như xé gió nhưng tiếc là...hụt! Anh Ti may mắn thế nào mà trượt té khiến trái banh sượt qua trong gang tất. Chưa hết đà bay, trái banh tiếp tục xuyên qua hàng rào và kêu BỐP một tiếng.
Nỗi lo sợ bị tử hình của tôi giờ đây không còn mạnh bằng nỗi sợ lúc này. Vì kèm theo tiếng bốp khi nãy là tiếng la "Á" của một đứa con gái. Trời phật chứng giám tôi không có cố tình ám sát ai cả. Nhưng có cầu cũng vậy, vì bọn con gái xóm này là chúa nhõng nhẽo, thễ nào con nhỏ bị "trúng đạn" kia cũng sẽ khóc ầm lên, rồi còn to chuyện nữa.
Đoán chắc là như vậy nên tôi cắn răng nhắm chặt mắt lại chờ nghe tiếng la chói tai của nạn nhân.
Trong vòng nữa phút tôi tưởng như trái đất đã ngừng quay!?? Chẳng có tiếng la nào cả!
Tôi từ từ mở mắt ra nhìn về phía đám con gái. Tụi nó vẫn ngồi đó, tất cả tụi con gái trong xóm. Vậy thì tiếng la lúc nãy là của ai?
Trong lúc vẫn còn đang ngơ ngác thì tôi bỗng nhận ra mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, đúng hơn là phía sau lưng tôi. Đó là những ánh mắt sửng sốt, kinh hoàng, cứ ý như sau lưng tôi là một con quỉ Dạ Xoa râu xanh lưỡi dài đang định bóp cổ kẻ đứng trước mặt nó. Tôi thu hết can đảm từ từ quay đầu lại, cầu cho con quỉ này hiền đừng ám tôi hoài, tôi lỡ dại...
Trái với hình dung của tôi, đó lại là một "con quỉ" lạ hoắc nhưng lại cực kì dễ thương trong bộ quần áo dân thành thị. Lần này tới phiên tôi phải trố mắt, cùng đứng đực mặt ra như tượng trước cảnh này.
Con nhỏ đó có vẻ hơi "nhột" trước những ánh mắt đầy suy ngẫm "chết người" của bọn tôi, nó bẽn lẽn đưa trái banh trên tay ra, hỏi một cách e thẹn:

- trái banh này phải của mấy anh hôn?
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của con nhỏ lạ hoắc đó khiến cả bọn cùng gật đầu cái rụp như máy, mắt vẫn mở trừng trừng không dám chớp cứ như sợ con nhỏ đó biến mất. Nhưng ở đời đừng có mà coi thường con gái. Con nhỏ đó liền đổi "tông" một cách đáng sợ:
- Vậy ai là kẻ ném trái banh này?
Chỉ với hai câu hỏi mà con nhỏ này đã khiến cho tôi mồ hôi mẹ mồ con thay nhau tuôn ra. Chẳng biết tôi sợ cái gì nữa nhưng linh tính báo cho biết là không nên đùa với con nhỏ lạ mặt này. Còn đang ú ớ chưa biết trả lời thế nào thì một cánh tay giờ lên bên hông. Đó là anh Ti, chắc là định làm quen người đẹp. Nhưng hồn vía anh Ti chẳng giữ được lâu khi thấy con nhỏ co tay lại định ném trái banh trả đũa.
- Ấy Ấy! hổng phải tui chọi mà!
Câu nói của anh Ti khiến con nhỏ chưng hửng.
- Không phải sao giờ tay?
Anh Ti đưa tay lên đầu gãi lia lịa tựa hồ như có hàng ngàn con chí đang quậy trên đó.
- Tui không chọi! Nhưng... tui biết ai!
Câu nói đó anh Ti thốt ra một cách nhẹ nhàng bình thản mà tôi nghe như sét nổ bên tai. Đúng là anh hùng khó quá ải mĩ nhân, huống chi anh Ti lại là người phàm phu tục tử...như tôi. Nhưng không lẽ chỉ vì một con nhỏ không quen không biết mà ảnh đinh "đâm thọt" tôi ngang hông vậy.
Tôi nuốt nước bọt khẽ quan sát "nạn nhân" xem đã có dấu hiệu nguôi giận chưa. Nhìn đôi mắt to tròn long lanh cứ mãi bám riết lấy anh Ti nên tôi cũng đỡ sợ phần nào. Nhưng bất ngờ hai "viên đạn" đó long lên, lia khắp khu đất một cách khủng bố. Tụi nhóc kia như bị con nhỏ dọa cho sợ chết kíp, chỉ sau câu hỏi : "vậy chứ ai?" liền đổ dồn ánh mắt vào "hung thủ" là tôi.
- Ê Ê! hổng phải tui a nhà!
Tôi chỉ kịp ú ớ nhiêu đó thì con nhỏ đã ném trái banh thật mạnh như thể muốn ăn tươi nuốt sống. May mà tôi phản xạ không tồi đưa tay lên đỡ kịp. Một tiếng BỐP khô khốc vang lên! Trái banh va vào tay tôi văng xa đến 5m là ít. Khốn khổ thay, giờ đây tôi có cảm giác như hàng vạn con kiến rừng rậm Amazone đang thay phiên nhau gặm nhắm cánh tay ngà ngọc của mình. Quá đau "thương", tôi ôm cánh tay nhảy tưng tưng đẹp hơn cả thổ dân châu Phi khiến cả bọn trong khu đất cười ầm lên. Con nhỏ nhịn không được cũng cười khì một tiếng. Con nhỏ đó cười khoe đồng tiền càng đẹp ra nhưng tôi đang đau và ngượng, máu nóng cứ thế dồn lên đầu.
- Bộ điên rồi hả! Sao chọi tui?
Vừa la tôi vừa run run cánh tay chưa dứt cơn tê rần. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ tôi chưa thấy con nhỏ nào có lực ném mạnh như vậy, chưa kể là tôi có học võ nên tay cũng cứng hơn bình thường. Trông con nhỏ đó mảnh mai ốm yếu thế mà có cú ném mạnh ác.
Thấy tôi lớn giọng nên con nhỏ thôi cười, mặt nó nghiêm lại.
- ai bảo anh chọi tôi trước!
Tôi ấp úng:

- Ơ... bộ...tui cố ý ha?
- Nhưng cố tình!- con nhỏ nheo mắt lại trông quen đến lạ lùng.
- Cái gì? bạn cố tình chọi tui thì có!
Đang cãi ngon trớn bỗng con nhỏ nhoẻn miệng cười bí hiểm. Nụ cười của nó lúc này không thua gì đám yêu nữ động Bàn Tơ. Không cầm lòng được, tôi định nhe răng cười lại, nhưng nhớ tới cuộc chiến trước mắt nên tôi đành ngặm miệng lại làm mặt cô hồn, chờ coi con nhỏ định nói gì.
- tôi cũng đâu có cố tình chọi anh! tại tôi vô ý trượt tay thôi!
Xém chút nữa là tóc tôi cháy hết do lửa giận cứ bốc lên đầu ngày một nhiều hơn, cố nuốt cục giận này hệt như nuốt một trái bưởi Biên Hòa còn nguyên cả võ lẫn cuống. Trời đất quỉ thần ơi, tôi chưa thấy con nhỏ nào ăn nói ngang ngược như con nhỏ này, việc nó cố ý ném tôi cả khu đất đều thấy. Đã vậy còn ném như đạn pháo bay vèo vèo mà bảo là trượt tay, nếu nó không "trượt tay" thì còn kinh khủng thế nào nữa.
Tôi chưa thấy ai nuốt nổi một trái bưởi bao giờ, và bây giờ chẳng việc gì phải nuốt nữa.
- Trượt tay mà sao trúng tui mạnh dữ vậy? Xạo vừa thôi! nãy giờ tui nhịn bạn nhiều lắm rồi nha, xin lỗi tui ngay!
Thấy tôi làm cao con nhỏ càng không sợ, vẫn nhoẻn miệng cười khoe cái đồng tiền như thể tôi vừa mới dính bẫy của nó>
- Ý anh nói là do tôi cố ý nên mới ném trúng anh! và vì nhắm trúng anh nên mới ném mạnh như vậy, đúng không?
Tôi gật đầu như thể mình là chủ tòa đang luận tội. Nhưng con nhỏ đó lại là một luật sư đại tài.
- vậy chứ anh không cố ý sao lại ném trúng tôi! mà cú ném đó cũng đâu thua gì cú ném lúc nãy! vậy là lỗi của ai trước chứ?- rồi con nhỏ khoanh tay lại, lắc đầu thở dài- con trai gì mà...lằng nhằng hơn giun.
Thi đấu chưa hết hiệp mà tôi đã bị "nốc ao". Miệng lưỡi con nhỏ đó có sức tàn phá không thua gì cú đá chẻ của võ sĩ Samson huyền thoại, chỉ trúng một đòn mà cuống họng tôi như vỡ nát chẳng ú ớ gì được nữa. Thì ra con nhỏ lấy việc trượt tay chỉ để tôi tự rơi vào bẫy của mình. Biết gặp phải đối thủ nặng kí nên tôi trả lời có phần nhũn nhặn hơn.
- Ừ thì, tui xin lỗi! Nhưng bạn cũng cố tình chọi tui lại, coi như là huề!
Con nhỏ nhún vai:
- sao lại huề! ai bảo là tôi chọi anh?
Tôi trợn mắt:

- chứ ai chọi!
con nhỏ thở dài:
- thì tui chọi, nhưng không phải nhắm vào anh...
tôi giật mình quay lại sao lưng nhưng chẳng có ai ở đó. Biết bị lừa nhưng tôi vẫn cố giữ hòa khí:
- Vậy sao banh trúng tui!
- Tui vốn sợ giun! Nhìn anh tui tưởng nó ( tự nhiên cười)... nên tui chọi vậy thôi!
Nghe nó ví von tôi như sinh vật thường chui lũi dưới lòng đất khiến cho lửa giận cứ tuôn trào tưng cơn. Rõ ràng con nhỏ này không muốn ra về trong hòa bình. Như chưa đủ để chọc tức tôi, con nhỏ châm vào thêm.
- Thông cảm! Từ nhỏ tui vốn ghét giun nên bắt nó cho ễnh ương ăn hoài hà!
Vốn đã nóng mặt khi nghe nó nhắc đến con vật cầm tình mà tụi trong xóm đặt cho tôi( Trung => Trùng=>Trùn, một vần cả mà). Nhưng việc đối xử hành hạ với con vật "họ rồng" như vậy làm tôi hơi ớn lạnh. Biết con nhỏ chửi xéo mình như vậy mà chẳng làm gì được nên tôi đành nghiến răng ken két, tưởng chừng như sắp phải đi thay hàm răng giả.
Trong khi tôi đang cố hành hạ hàm răng của mình thì tụi nhóc trong xóm cũng bắt đầu động đậy. Thiệt là, thấy tôi yếu thế nãy giờ mà chẳng đứa nào chiệu nhào ra ứng cứu, mọi bữa thấy gái đẹp là tụi nhào ra tơm tớp rồi.
Tuy có động đậy chút ít nhưng tụi nó vẫn còn nhìn con nhỏ như người hành tinh lạ không chớp mắt. Có lẽ anh Ti đã tiếp xúc với người hành tinh lạ nhiều rồi nên lấy lại tinh thần sớm nhât, nuốt nước bọt mà hỏi:
- Bạn là ai? Hình như... có bà con gì trong xóm này phải không?
Con nhỏ nhìn sang anh Ti cười tươi:
- Anh Sơn dạo này con hay đi trộm ổi nhà bà Năm không?
Câu hỏi của nó như tiêm một liều thuốc thuốc hóa đá đặc hiệu khiến cho anh Ti tê liệt hết tất cả các hoạt động. Cái thành tích bất hảo hồi nhỏ hay hái trộm ổi của anh Ti chỉ bọn trong xóm biết thôi. Hơn nữa cây ổi nhà bà Năm bị chặt 8,9 năm nay rồi. Vậy thì tại sao con nhỏ này lại biết?!! Mà nhìn kĩ lại thì... con nhỏ này... có gì đó quen quen...
Con nhỏ đi đến cạnh thằng Lì, đưa tay bẹo má thằng nhóc một cái.
- Cu Lì phải không? Mau lớn dữ ta, chút nữa chị nhìn không ra!
Rồi tiếp tục những đứa khác trong khu đất trống.
- Bé Ngân, bé Lụm lớn lên nhìn dễ thương ghê! Hết để tóc bum-bê hồi nào vậy?
- Anh Hòa với Méo hết ăn hiếp Trung rồi chưa?
- Mốm sao vậy em? không nhận ra chị à?

Con nhỏ tự hỏi thăm hết cả đám trong xóm mà chẳng đứa nào mở miệng đến nửa lời. Trả lời sao nỗi khi đột nhiên có một con nhỏ lạ hươ lạ hoắc bỗng lù lù xuất hiện lại làm như là bà con gần của tụi tôi không bằng.
Thất vọng khi thấy chẳng có ai nhận ra mình, con nhỏ quay lại nhìn tôi với một ánh mắt ấm áp ánh lên từ một nơi xa xăm nào đó.
- Đừng nói là cả anh cũng quên tôi rồi nhé! CHŨ CHỊT!
Lần này thì sét không còn nổ bên tai nữa mà trực tiếp đánh vào người tôi. "CHỦ CHỊT" là cái tên mà ông Tám vẫn hay gọi tôi hồi còn nhỏ. Sau khi ông mất thì tôi dường như đã quên mất cái tên này. Nhưng ngoài ông với tôi ra thì đâu còn ai biết cái biệt danh này. Nhiều câu hỏi cứ thay phiên nhau hiện ra trong đầu như chỉ để trốn tránh một câu trả lời duy nhất. Nhưng rồi mắt tôi cũng mở to mắt lên hết sức theo sự kinh ngạc, vì... ngoài ông và tôi ra vẫn còn một người nữa... Vậy đây là...
Trong khi tôi còn đang lắp bắp thì anh Ti cũng đã nhận ra.
- Trời ơi! Con Nhi... đúng con Nhi lá sát rồi!
con nhỏ khịt mũi:- muốn em đánh như hồi đó nữa hả?
Nhưng...cả khu đất như vỡ òa ra.
- Nhi thiệt đó hả? Mèn ơi, lớn lên đẹp gái dữ tao nhìn không ra luôn!
- Mừng em trở về! Lần này về chơi lâu không em?
- Chị Nhi! chị còn nhớ tụi em hả?
-....
Chỉ có tôi với tụi thằng Mốm, Lì là im lặng. Hai đứa kia hồi Nhi đi còn nhỏ quá nên không nhớ đã đành.
Còn tôi, sao tôi chẳng nói được một lời nào. Bao nhiêu cơn giận khi nãy giờ đã biến mất, chỉ còn lại một nỗi niềm khó tả. Biết bao nhiêu điều muốn nói với Nhi nhưng cổ họng tôi lúc này như có hàng chục cục đá chẹn lại, không thể thốt nên lời.
Cả đám xúm lại mừng Nhi đã về. Anh Ti là nhiệt tình nhất, định lao vào ôm chầm lấy Nhi làm lộ vẻ lợi dụng một cách trắng trợn. Nhưng Nhi còn nhanh hơn, chỉ khẽ lách người đã khiến anh Ti mất đà làm ổng quê một cục. Thiệt đáng đời!
Nhưng anh Ti làm vậy là cũng có lý do. Nhi sau 10 năm không gặp bỗng xinh lên một cách lạ lùng đến dã man. Theo tôi thì Nhi có khuôn mặt trái xoan. Tôi chưa thấy trái xoan bao giờ nên cũng không dám khẳng định hình dạng của nó, cũng không biết có ăn được hay không nhưng mặt của Nhi mà cắn vào thì ... "đã" phải biết. Mũi thẳng và cao, đôi mắt to tròn, long lanh dưới ánh nắng sớm của mùa hè, vừa ánh nên những nét trầm buồn lại vừa tinh nghịch. Đôi mắt ấy vẫn đẹp như xưa chẳng hề thay đổi. Môi hồng và miệng luôn cười để lộ hàm răng trắng đều như răng tôi. Cộng với dáng người mi-nhon đúng chuẩn nên theo tôi, Nhi đẹp...tàn diện. ( hơi quá rồi ^^)
Trong lúc còn đang thẫn thờ thì Nhi đã đến trước mặt sờ lên tràn tôi, hệt như hồi nhỏ.
- Bộ Trung bệnh hả?
Bàn tay mềm mại ấm áp của Nhi vuốt nhẹ lên trán tôi thì bao nhiêu bệnh tật cũng phải tan biến hết. Mà lẽ ra tôi nên bệnh thật, bệnh thường xuyên, để được bàn tay ấy vuốt ve nhiều hơn. Tôi lắp bắp:
- Nhi....về khi nào vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui