Bình Minh Nắng Ấm

Hậu quả của việc ngủ không đúng giờ giấc! Ăn cơm xong đã gần 9h nhưng hai đứa vẫn tỉnh như sáo.
Ngủ tiếp thì không được, chơi game thì tôi không có hứng. Giờ này ba má tôi đã ngủ cả, anh Năm với bạn thì đi thành phố từ lúc chiều tối, giờ chỉ còn lại mình tôi với Nhi chán quá mà chẳng biết phải làm gì....
- Sao ngồi thẩn thờ vậy?-Nhi đã giải quyết xong đống chén- Đi ra sân ngồi chơi hen?
Thấy nó mở miệng rũ tôi cũng không nỡ từ chối...
Trăng hôm nay sáng quá! Ngồi dưới xích đu mà chúng tôi có thể nhìn thấy rõ mọi cảnh vật, mọi chi tiết của khu vườn về đêm. Nhi và tôi cùng đung đưa chiếc xích đu kêu kẽo kẹt, phá tan bầu không khí tĩnh lặng chỉ lác đác vài tiếng dế ngáp đêm. Để tiết kiệm điện nên bọn tôi tắt hết đèn trong nhà, nhờ vậy mà cảnh vật bên ngoài càng hiện rõ hơn.
- Bữa nay đi chơi vui ghê!
- Ừ!
- Ông thấy Thắng với Quyên có thể thành một cặp được không?
- Sao bà hỏi vậy?
- Tui thấy Thắng cũng thích Quyên lắm mà! Hai người đó mà thành một cặp thì hay quá nhỉ?
Tôi thừ người ra! Tại sao lại có cảm giác hơi hụt hẫng khi nghe nhắc tới chuyện tình cảm của Quyên. Nếu Quyên có thể thành một cặp được với Thắng thì còn gì bằng, nhưng... sao tôi vẫn cảm thấy hơi buồn sao ấy.
- Chuyện người ta! Bà quan tâm làm gì?
- Thì tui chỉ hỏi vậy thôi! Sao ông cộc cằn quá vậy?
Tôi thở dài.
- Chuyện mình còn chưa xong thì lo chi chuyện người khác!
- Chứ không phải sợ nhắc tới làm ông nhớ người ta à?
Tôi tròn mắt nhìn Nhi:
- Bà nói vậy là sao?
- Không có gì! Nè, ăn đi!
Nhi đưa cho tôi một miếng lê vừa gọt xong. Ngồi ngắm cảnh thế này mà còn có thứ để nhâm nhi thì...đúng là tuyệt.
- Kể tui nghe về đám bạn ở miền Tây của bà đi! - Tôi mở chuyện.
- Vậy ông thích nghe về bạn trai hay bạn gái?
- Sao cũng được!
- Nhưng tui không thích kể! Để khi nào ông đến đó thì tui giới cho.
Tôi nhún vai, giọng châm chọc:
- chứ không phải sợ nhắc đến bạn trai à?
- Ai mà thèm để ý đến tui chứ?
Tôi cười khẩy:
- Tự hạ thấp mình là vô tình dìm người khác xuống đó bà!
- Tui nói thiệt mà!

- Không tin! Trông bà dễ thương thế này mà!
- Dễ thương nhưng thương không dễ đâu! Đứa nào sớ rớ là tui cho đo đất liền.
- Học võ để đánh người vậy à?
- Đụng chuyện cần đánh thì đánh thôi. Trốn tránh hoài cũng chẳng phải là cách.
- Ý bà nói tui à?
- Tùy ông muốn nghỉ sao thì nghĩ!
Tôi nhai nốt miếng lê cuối cùng.
- Nhưng tôi vẫn không tin chuyện bà chưa có bạn trai!
- Vớ vẩn! Là ông thì ông có chấp nhận xa "bồ" đến mấy tháng hay không?
Nhìn mông lung ra ngoài xa, những luống chanh dây bắt đầu tỏa hương thơm ngát. Tôi nhẹ nhàng:
- Dù không chấp nhận nhưng tui vẫn phải xa "người ấy" đến những mười năm đấy thôi! Hai tháng đã là gì!
Tôi không cần nhìn qua cũng biết được là Nhi đang cười, nụ cười mà tôi đã mong từ rất lâu...
- Nhi nè?
- sao?
- Hồi sáng Nhi hát bài gì vậy?
- Bài gì?
- Bài tiếng Anh lúc đi biển đó!
Nhi thong thả gọt vỏ một trái khác.
- Bài Eyes on me!
- Nhi...hát lại cho tui nghe nha.
- Ừ! Nhưng nghe xong phải trả công cho ca sĩ đó!
- Thì lúc đó hẳng hay.
Nhi đưa mắt nhìn lên trời như muốn tìm cảm hứng trước khi cất tiếng hát, giọng hát trong trẻo vang vọng trong đêm thanh bình...
.
.
EYES ON ME
Whenever sang my song On the stage, on my own
Whenever said my words
Whishing they wuold be heard
I saw you smiling at me

Was it real or just my fantasy
You'd always be there in the corner
Of this tiny little bar.
My last night here for you
Same old songs, just once more
My last night here with you
Maybe yes, maybe no.
I kind of liked it your way
How you shyly placed your eyes on me.
Oh, did you ever know?
That I had mine on you.
Darling so there you are With that so look on your face
As if you're never hurt
As if you've never down
Shall I be the one for you
Who pinches you softly but sure
If frown is shown then
I will know that you are no dreamer
*
So let me e to you
Close as I wanted to be
Close enough for me
To feel your heart beating fast
And stay there as I whisper
How I loved your peaceful eyes on me
Did you ever know
That I had mine on you.
Darling, so share with me

Your love if you have enough
Your tears if you're holding back
Or pain if that's what it is
How can I let you know
I'm more than the dress and the voice
Just reach me out then
You will know that you're not dreaming...
.
.
- Bài hay thiệt! mà sao bà thuộc được hay vậy!
- Thích thì hát, hát riết thì thuộc!
- Nhưng nghe bà hát cứ như ca sĩ thực thụ ấy!
- Chỉ giỏi nịnh.....
Gió vẫn thổi nhẹ như đùa giỡn với chúng tôi. Cơn gió nhỏ bé nghịch ngợm cứ luồn vào mái tóc còn ướm hơi nước mà tung mà lươn. Như chợt nhận ra mình là kẻ phá bĩnh nên cơn gió bay đi không quên nhìn lại mỉm cười.... Tôi và Nhi đang tay trong tay cùng ngắm khu vườn đang rực lên những ánh sáng xanh mờ ảo. Những chú đom đóm bé nhỏ cứ chập chờn lượn quanh... nó không muốn cho cô bạn nhỏ này ngủ quên trên vai tôi. ÔI, cô bạn bé bỏng...
.
.
.
Chỉ còn một ngày nữa là Nhi sẽ về lại Long An. Hai tháng rồi ư, mới đó mà thời gian đã trôi gần hết, giây phút mà chúng tôi không hề mong đợi nhưng cũng chẳng thể nào cản lại được. Một tuần qua hai đứa tôi đã cố dành riêng cho nhau những khoảng trời nhất định. Chúng tôi cùng nhau đi câu cá, đi dạo phố ngắm cảnh, hết lên rừng, leo núi rồi lại xuống biển, cố gắng ở bên nhau những ngày cuối thật vui vẻ.
Giống như tôi, Nhi cũng buồn lắm. Nỗi lo sợ viễn cảnh mười năm trước sắp tái diễn lại ư? Không đâu! Sự việc sau mười năm có thể lặp lại, nhưng con người sau mười năm thì thay đổi nhiều lắm chứ.
- Anh Hai đi đâu rồi?- Nhi khẽ hỏi.
- Ảnh đi thăm người quen ở gần đây thôi! Trung xin phép anh cho tụi mình đi dạo riêng một chút.
Nhi ngồi xuống nhặt một hòn đá ném ra biển.
- Mai Nhi về rồi, Trung có buồn không?
- Buồn chứ! Nhi mà đi thì còn có khối kẻ phải khóc kia kìa.
- Ai khóc kệ họ, nhưng Trung có khóc không?
- Có chút chút!
Nhi quay mặt đi, giọng hờn dỗi.
- Sao lại chỉ chút chút! Có biết người ta bùn lắm không!
- Biết chứ! Nhưng Trung muốn kể cho Nhi nhớ lại chuyện gia đình mình chút nhé!
- Chuyện gì!
- Chuyện về Anh Hai chị Hai chúng mình!
- Anh Hai chị Hai thì sao?
- Anh Hai cũng phải mất 8 năm mới có thể cưới được chị Hai đó! Anh Tư thì lâu hơn, đến những 13 năm quen nhau mới được cưới! Mấy anh chị đó cũng xa cách nhau đến năm đấy chứ có thua gì tụi mình đâu!
Nhi bỗng nhìn ra biển, ánh mắt nhìn xa xăm vô định.
- Vậy là đã có hai người chị của Nhi làm dâu nhà Trung rồi.

Tôi mở giọng nửa đùa nửa thật.
- Nếu bây giờ thêm cô em nữa thì tuyệt quá phải không?
Trái với suy nghĩ của tôi, Nhi chẳng phản ứng, củng chẳng lườm tôi lấy một cái.
Chiều đã dần về, Tôi và Nhi cùng dạo trên bờ biển ở Vũng Tàu. Gió thổi từng cơn mát rượi, đủ sức để xoa diệu những cái đầu đang râm ran nóng hổi, mà cũng đầy ướt át buồn bã của hai đứa tôi.
Nhi thích thú chạy tung tăng trên những triền cát sũng nước mát lạnh, nhặt những vỏ ốc đủ màu sắc khác nhau mà trầm trồ. Cứ thế chúng tôi tha thẩn cùng nhau dọc khắp bãi biển. Có lúc chúng tôi đi cạnh nhau, có lúc chia làm hai ngã chỉ loáng thoáng thấy nhau qua những kẻ đá.
Trong một lần nhặt vỏ ốc, bỗng tôi nghe giọng Nhi la thất thanh. Tôi vội chạy đến:
- Gì vậy Nhi!
- Tui bị hàu cứa đứt chân rồi!
Tôi vội đưa Nhi vào chỗ khô ráo để nó ngồi xuống. Miệng xuýt xoa Nhi đưa cho tôi xem vết chân bị cứa chảy máu khá nhiều. Tôi nhanh chóng lấy chai nước suối ra rữa sạch cát trên chân Nhi.
- Nhi chờ chút! Tui sẽ sát trùng liền!
Tôi chạy nhanh ra biển hứng đầy một chai rồi lại hì hục chạy lên. Khẽ rữa nhẹ vết thương, tôi liền nói.
- Không có bông cầm máu thì phiền thật! Cũng may ở đây là biển nên vết thương được sát trùng sẵn rồi.
Nói xong, tôi vội đặt chân Nhi lên đùi mình,ấn chặt tay vào vết thương để cầm máu lại.
Chúng tôi cứ ngồi thế thật lâu. Tôi cố gắng nâng niu đôi chân mềm mại của Nhi, vẫn cứ sợ chúng bị tổn thương. Những lúc thế này tôi không hiểu tại sao tim mình lại đập thình thịch như vậy. Nhi cũng có cùng cảm giác với tôi chăng. Nó ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, mặt vẫn ngoảnh ra ngoài hướng biển, cứ như đây là lần cuối cùng được ngắm. Và hai đứa bọn tôi thấy thật bình yên khi có đứa kia ở bên cạnh mình.
Không biết ngón chân Nhi đã hết chảy máu chưa, sao tôi cứ giữ chặt hoài không muốn rời. Và tôi cứ mong là hãy còn rĩ để tôi có thể lâu hơn một chút... niếu kéo khoảnh khoắc này.
Tôi đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Nhi đột ngột quay nhìn vào mắt tôi mỉm cười. Và trước đôi mắt ấy thì liệu sự xa cách ngày mai có còn ý nghĩa gì không khi mà chúng tôi luôn nghĩ về nhau. Tôi không biết! Nhưng bất giác tôi lại phì cười. Nhi cũng cười như đồng cảm với tôi. Không cần hứa hẹn, không cần ép buộc, chỉ đặt niềm tin vào nhau để chúng tôi có thể lặng lẽ đưa tiễn nhau trong buổi sáng ngày mai. Tôi hi vọng đó sẽ là một bình minh đầy nắng ấm áp để chúng tôi có quyền hi vọng vào ngày mai, ngày mà hai đứa sẽ không còn cách xa nhau nữa.... phải không?
.
.
An Nhứt! 21-8-2004....
.
.
An Nhứt! 23-8-2004
.
Đây là bữa sáng đầu tiên mà tôi không có Nhi bên cạnh trong suốt hai tháng vừa qua. Khu vườn sau hai tháng được Nhi chăm bón đã lan rộng ra thêm. Giờ đây ngang nhiên chiếm quyền thế trong khu vườn lại là một loài hoa mà tôi chưa từng trông thấy dù má đã trồng nó cách đây mấy năm. Nhưng chỉ trong hai thàng Nhi chăm sóc cắt t** thì hôm nay nó đã trổ hoa, không chỉ một mà nở rộ một màu tím khắp cả khu vườn. Có lẽ đây là phép màu mà nàng tiên áo tím kiêu kỳ kia muốn tặng cho tôi....
Ấm áp quá! Tôi khẽ dang tay đón nhận những ánh nắng ban mai chiếu rọi vào người. Cuộc sống đối với tôi sau hai tháng nay đã vô cùng tươi đẹp thêm, ít ra là tôi đã có lý tưởng, có ước mơ, và có nhiều dự định hơn trong tương lai, và trong đó sẽ có hình bóng của Nhi dang rộng vòng tay chào đón tôi..
- Không ngờ loài hoa này lại đẹp như vậy! Đẹp như Nhi vậy, phải không?
Tôi cố gắng hít thật sâu để tận hưởng hết hơi ấm này.
.
Bỗng tôi nghe tiếng bước chân thoảng nhẹ sau lưng. Thì ra là Quyên...
Ta thầm cảm ơn mi nhé.... Bình Minh Nắng Ấm.
.
.
.
Hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui