Trên sườn núi, bọn kỵ binh nghỉ ngơi đầy đủ, trở mình lên ngưa, chờ xuất phát, không thể lại kéo dài, Lưu Cảnh đã chuẩn bị phá vây rồi. Hắn phát hiện góc Tây Bắc ánh đuốc có vẻ hơi yếu, thì quân đội bên này cũng sẽ ít hơn, từ nơi này xông ra ngoài hẳn là có cơ hội.
- Quân hầu!
Một gã bá trưởng để nghị:
- Không bằng ty chức mang năm mươi huynh đệ theo hướng đông bắc tấn công phá vây trước, hấp dẫn Tào quân. Sau đó quân hầu lại từ tây nam phá vây, như vậy lại dễ hơn một chút.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu, nói:
- Như vậy toàn quân các ngươi chắc chắn bị tiêu diệt, một người cũng không sống được. Mọi người cùng nhau xông ra ngoài, ít nhất nhiều hơn phân nửa huynh đệ còn có thể sống sót.
Bá trưởng còn muốn khuyên Lưu Cảnh, nhưng hắn khoát tay chặn y ngừng lại:
- Không nên nói nữa, ý ta đã quyết!
Bá trưởng cúi đầu, không nói gì thêm. Lưu Cảnh lại quay về mọi người bảo:
- Mọi người nhớ kỹ, bất kể là ai xông ra được, lập tức đi nói cho Văn Tướng quân rằng, Tào quân chỉ dùng chúng ta làm mồi dụ, nửa đường phục kích quân Kinh Châu. Bảo Văn Tướng quân không thê mắc mưu!
Một gã bá trưởng hô:
- Chúng ta nguyện liều chết ngăn cản Tào quân, để công tử xông ra!
Lưu Cảnh lắc lắc đầu, nhìn về mọi người, chậm rãi nói:
- Các vị huynh đệ, Lưu Cảnh ta cũng không phải hạng người ham sống sợ chết, lần này phá vây chúng ta sinh từ cùng tiến, cùng chung hoạn nạn!
Bọn kỵ binh bị Lưu Cảnh làm cho cảm động thật sâu, cùng nhau khom người thi lễ:
- Nguyện đi theo Cảnh công tử!
Lưu Cảnh rút chiến đao, hô to một tiếng:
- Các huynh đệ, theo ta xông ra ngoài!
Hắn phóng ngựa chạy gấp, dọc theo sườn dốc hướng chân núi chạy đi, trăm tên kỵ binh theo sát phía sau, múa trường mâu, sát khí lạnh thầu xương mãnh liệt xông về quân Tào phía chân núi.
Trong một cánh rừng bên ngoài vòng vây của quân Tào ước chừng ba dặm, Đặng Võ và Lưu Hổ dẫn một ngàn binh sỹ Kinh Châu nấp trong rừng rậm. Bọn họ bắt lấy một gã trinh thám quân Tào, từ trong miệng y nghe được tin tức, Lưu Cảnh bị hơn vạn quân Tào vây khốn ở trên một ngọn đồi.
Lưu Hổ lập tức đỏ mắt, nếu không phải Ngụy Diên giữ chặt, y đã lập tức vung đao giết vào đại doanh quân Tào rồi.
Đặng Võ nhìn ra ngọn đồi ở đằng xa, dưới ánh trăng sáng, mơ hồ có thể thấy được hình dáng của ngọn đồi. Dưới chân núi ánh lửa tỏa sáng một vùng, vô số quân Tào đang bao vây quanh ngọn đồi rộng mấy mươi mẫu.
Lúc này, một gã trinh thám vội chạy tới, mọi người cùng nhau xúm lại.
- Có tin tình báo gì không?
- Hồi bẩm các vị tướng quân. Quân Tào vây quanh bốn phía, chỉ có phía tây bắc người ít hơn một chút, chúng ta có thể theo phía tây bắc giết vào!
Đặng Võ là người cẩn thận, y quan tâm việc có thuận lợi tới gần quân Tào hay không, lại hỏi:
- Bên ngoài có bao nhiêu lính trinh sát quân Tào tuần tra?
- Hồi bẩm tướng quân, trinh sát quân Tào tuần tra chủ yếu tập trung ở mặt nam và hướng đông bắc, phía tây không nhiều lắm. Dọc đường quay về, tiểu nhân chưa gặp được trinh sát tuần tra.
- Phía tây bắc kia có bao nhiêu binh lực?
Lúc này, Lưu Hổ không thể nhịn được nữa, trừng mắt mắng:
- Đặng đầu hói sao ngươi nói nhảm nhiều vậy?
Đặng Võ không dám chọc y, đành phải giải thích:
- Nếu không xông qua được, chúng ta bị quân Tào bao vây, vậy toàn quân sẽ bị diệt!
Lưu Hổ đứng lên lớn tiếng nói:
- Hỏi nhiều như vậy có ích lợi gì, chẳng lẽ quân địch nhiều người, chúng ta sẽ không xông vào được sao?
Y quay lại với bọn lính, hô:
- Trận chiến này, có thể bỏ mình, nguyện ý theo Lưu Hổ ta đi, chúng ta xông lên núi. Ai trong nhà có cha mẹ thê nhi phải chiếu cố thì ở lại, nhớ đốt thêm giấy cho chúng ta. Đi thôi!
Y vác Đại Thái đao trên vai, đi nhanh về hướng quân Tào cách đó ba dặm. Trong rừng cây, không ngừng có binh sỹ đứng lên, làm việc nghĩa không được chùn bước, theo sát Lưu Hổ mà đi. Mười người, năm mươi người. trăm người.....
Càng ngày càng nhiều binh sỹ, cuối cùng có khoảng chừng bảy tám trăm người không ai nói chuyện, trong ánh mắt mỗi người tràn đây kiên nghị xem cái chết như không?
Ngay cả Ngụy Diên cũng bị cảm động, y liều tấm thân thể vẫn còn đang bị thương, đứng lên đi. Đặng Võ lại ấn chặt y xuống:
- Ngươi ở lại, ta đi!
Đặng Võ trơ minh lên ngưa, tay cầm đại đao thúc ngựa đuổi theo hướng Lưu Hổ. Đúng lúc này, đại doanh quân Tào ở phía xa hình như trở nên rối loạn.
Trong bóng đêm, Lưu Cảnh dẫn trăm tên kỵ binh xông vào binh sỹ quân Tào đang bao vây ở bên trong, giết cho binh sỹ quân Tào người ngã ngựa đổ, thoắt cái đã xông ra hơn năm mươi bộ.
Mặc dù Lưu Cảnh và kỵ binh thủ hạ của hắn quyết phá phủ trầm chu(1), khí thế hung mãnh, nhưng quân Tào sớm có chuẩn bị, nhiều đội binh sỹ theo bốn phương tám hướng vây đến, tựa như tầng tầng lớp lớp mạng nhện, bủa vây Lưu Cảnh và thủ hạ của hắn.
(1) Phá phủ trầm chu (Đập nổi dìm thuyền): Hạng Võ đem quân đi đánh ở Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết chiến thuyền, đập vỡ nổi niêu, đốt hết ruộng vườn, chỉ cho đem theo ba ngày lương để binh sỹ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng. Thành ngữ này ý nói một con người lâm vào đường cùng sẽ quyết tâm chiến đấu. (Theo baike.baidu.com)
Mặc dù binh sỹ quân Tào không có bắn tên, nhưng trường mâu lại không lưu tình chút nào, theo bốn phương tám hướng mãnh liệt đâm tới, không ngừng có binh sỹ kêu thảm thiết rơi xuống ngựa, cả người đẫm máu, lập tức bị loạn đao phanh thây.
Trơ mắt nhìn một đám quân sĩ ngã ngựa mà chết, ánh mắt Lưu Cảnh đã tràn đầy sát khí, kích phát ra một tiềm lực mãnh liệt, quát khàn cả giọng, thương đâm đao bổ. Ở bên cạnh hắn xác chết la liệt, cả người bị máu tươi nhuộm đỏ. Nhưng quân Tào bốn phía càng giết lại càng nhiều, bao vây bọn họ.
Mắt thấy bọn họ đã không thể lao ra khỏi vòng vây, thì đúng lúc này, ngoài mấy trăm bộ trở nên đại loạn.
Một đội quân tràn đầy sát khí tiến vào, cầm đầu chính là Lưu Hổ, y thế như hổ điên, múa Đại Thái đao, bổ đại đao xông vào quân Tào ở bên trong. Đi theo y có bảy tám trăm binh sỹ Kinh Châu, sỹ khí ngất trời.
Một cỗ khí thế kia của mọi người, giết cho binh sỹ quân Tào tiếp tục bại lui, Lưu Hổ đã thấy Lưu Cảnh, kích động lớn tiếng cười điên cuồng:
- Cảnh đệ, lão Hổ đến rồi!
Luru Cảnh nghe thấy Luru Hô quát to, mũi không khỏi sặc mạnh một cái, ánh mắt có chút đỏ. Không ngờ bọn họ lại tới cứu lúc hắn nguy nan, không màng sinh tử, bất kể an nguy. Lúc này sức mạnh của hắn cũng tăng gấp bội, khàn cổ hét lớn một tiếng:
- Đi chết hết đi!
Lưu Cảnh phóng ngựa chạy gấp, trường thương tả hữu tung bay, cũng dần dần giết ra một đường máu...
Hạ Hầu Đôn nghe được tin tức Lưu Cảnh phá vây xuống núi, mấy trăm hộ vệ của y đang hối hả đánh về hướng tây bắc.
Y cũng không lo lắng, Lưu Cảnh phá vây cũng nằm trong dự liệu của bọn họ, y đã hạ tử lệnh. Trừ một mình Lưu Cảnh bắt sống, còn lại toàn bộ giết chết, một tên cũng không chừa.
Lưu Cảnh võ nghệ cũng không cao, hắn chạy cũng không thoát thiên la địa võng mà mình bày ra.
- Bẩm báo Đô đốc, một đoàn quân Kinh Châu tiến vào, cùng với Lưu Cảnh hội hợp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...