Lưu Cảnh cười nói với mọi người:
- Mặc dù là Hán vương, nhưng ta vẫn hy vọng mọi người gọi ta là Châu Mục, như vậy thân thiết hơn.
- Không được!
Đổng Hòa bước ra thi lễ, nghiêm nghị nói:
- Không lập quy củ, không thành phương viên, Điện hạ không được tùy tiện xưng hô như trước kia, Điện hạ tôn trọng cách xưng hô của mình cũng chính là tôn trọng đám ty chức.
Tư Mã Ý cảm thấy Đổng Hòa có phần quá nghiêm túc và không hiểu cho tâm trạng của Lưu Cảnh, gã cười cười hòa giải:
- Đổng Thượng Thư nói không sai, bọn ty chức cũng sắp thăng vị rồi, Điện hạ xưng là Châu Mục thì bọn ty chức không thể vẫn gọi là một đám Châu lại được!
Lời này rất nhẹ nhàng, lập tức khiến không khí căng thẳng trong đại đường dịu lại, Lưu Cảnh cũng cười nói:
- Mọi người đều đã muốn thăng chức, vậy ta cũng đành không làm khó nữa, ta đi trước một bước vinh dự được thăng Hán Vương điện hạ, có điều Đổng Thượng thư nói rất hay, không lập quy củ, không thành phương viên, chúng ta đã lập quốc thì phải có khí thế của một nước, chức quan của chúng ta tăng lên thì bổng lộc cũng phải tăng, đại tướng của chúng ta sẽ trở thành tướng quân, những thứ này đều phải thay đổi dần dần.
Nói đến đây, nụ cười của Lưu Cảnh biến mất, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, cao giọng nói:
- Năm ngoái Tào Tháo đã lập nước Ngụy, đất phong bao gồm Trung Nguyên Hà Bắc, trên thực tế đã chiếm lĩnh được cả triều đình, thế nhưng, chỉ cần triều đình trung ương chưa bị hủy diệt thì Vương triều Đại Hán sẽ vẫn tồn tại, chúng ta cũng đã thành lập nước Hán, xin mời chư quân cùng ta cố gắng, lấy nước Hán làm nền tảng, chấn hưng Vương triều Đại Hán, tái hiện Đại Hán huy hoàng!
Mọi người cùng khom lưng:
- Vi thần nguyện hết lòng tận tụy để Đại Hán phục hưng, chết thì mới thôi!
- Các vị mời về quan nha đi! Ta muốn bàn một số việc kiến quốc với mấy vị Thượng thư, tin rằng sẽ có tin tức tốt lành mà mọi người mong đợi.
Đám đông tràn đầy hy vọng, lần lượt lui khỏi nghị sự đường, trong đại đường chỉ còn lại năm vị Thượng thư và thị trung Doãn Mặc, lúc này Lưu Cảnh khoát tay cười nói:
- Các vị mời ngồi đi!
Mấy vị Thượng thư ngồi xuống, Lưu Cảnh nói với mọi người:
- Chắc hẳn mọi người đều biết, lần này phong Hán Vương là một trong những điều kiện thỏa hiệp mà ta và Tào Tháo đã đạt được, cũng do ta chủ động đề xuất, đây là vì chúng ta đã công chiếm Quan Lũng, đã có nền móng lập quốc, còn về việc xưng hô chức quan thật ra đều là vấn đề nhỏ, công việc trọng đại mà chúng ta phải xem xét dời đô, đây mới là vấn đề mà hôm nay ta muốn thảo luận với các vị.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, quả thực có phần đột ngột, buổi sáng mới nhận sắc phong, mọi người đều đang nghĩ đến việc thay đổi cách xưng hô chức quan, không ngờ Lưu Cảnh đi thẳng vào vấn đề, bàn bạc chuyện dời đô với mọi người, không cần nói mọi người cũng hiểu, ngay cả Tư Mã Ý luôn hiểu Lưu Cảnh cũng cảm thấy hơi bất ngờ,
Lúc này Từ Thứ khom người nói:
- Điện hạ muốn dời đô tới Trường An, đám ty chức có thể hiểu, nhưng ty chức nghĩ giờ vẫn không phải lúc, ít nhất điều kiện trong một hai năm chưa được chín muồi, một là dân cư Quan Trung nghèo khổ, Trường An rách nát, cần chúng ta toàn lực khôi phục, kế đó là Lũng Hữu vẫn chưa đổn định, đám Hung Nô ở Khương Đê và phương bắc không chịu quy thuận, đe dọa lớn tới Quan Trung, nếu muốn dời đô đi Trường An thì trước tiên phải dẹp yên bốn dân tộc thiểu số, nếu không loạn trong giặc ngoài, chúng ta rất khó đứng vững ở Quan Lũng.
Tư Mã Ý cũng khuyên nhủ:
- Điện hạ quên Dương Thiên Vạn rồi sao? Đê Hồ cấu kết với Tào Tháo, suýt nữa đặt chúng ta vào chỗ chết ở Kỳ Sơn, hiện cũng không phái sứ giả đến nhận sai cầu hòa, rõ ràng không phục chúng ta, còn nữa Lương Châu đến giờ cũng không có tin tức, mặc dù chúng ta có được cái danh của Quan Lũng nhưng không có được cái thực của nó, ty chức nghĩ nên lợi dụng cơ hội dừng chiến với Tào Tháo để tập trung tinh lực bình định Quan Lũng, tạo điều kiện cho việc dời đô đến Trường An.
- Tất cả mọi người đều nói đúng, ta nói dời đô đến Trường An không có nghĩa là lập tức phải dời đô, mà là chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị. Ví dụ lưu dân Quan Trung của Hạ Trung phải được điều về, còn nữa gần đây ta đi tới mỏ đồng Giang Hạ, ta định phóng thích toàn bộ tù binh, nhưng điều kiện là bọn họ phải ở lại Quan Trung, đây là để gia tăng dân số Quan Trung, còn về nhân sự ở mỏ đồng, có thể chiêu mộ thêm thợ mỏ người Man Di, mỗi tháng một nghìn tiền, cao hơn thu nhập làm lính, nhất định sẽ có rất nhiều người đồng ý, ngoài ra Ba Thục cũng có rất nhiều tam phụ lưu dân, cũng chính là Đông Châu sĩ, chỉ cần chúng ta dùng lợi ích để mê hoặc họ thì ty chức nghĩ rất nhiều người đều muốn đến Quan Trung.
- Lợi ích hấp dẫn mà Điện hạ nói là chỉ miễn thuế phú sao?
Tưởng Uyển ở bên cạnh dè dặt hỏi, gã quản lý thuế phú nên rất nhạy cảm với chuyện này.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Không riêng gì miễn thuế phú, còn cả thụ điền, khi ở Hán Trung ta từng nói chuyện với một lão nông đến từ Quan Trung, cả nhà ông ta sở dĩ ở lại Hán Trung mà không chịu quay về Quan Trung là vì lợi ích mỗi mẫu nửa đấu gạo, giả dụ chúng ta miễn năm năm tiền thuế ở Quan Trung, ta nghĩ không chỉ di dân Quan Trung tranh nhau quay về, mà ngay cả Hà Bắc, Trung Nguyên cũng sẽ có rất nhiều người muốn dời đến Quan Trung, hai năm nữa, ta tin Quan Trung chắc chắn thay đổi lớn.
Tâm trí hùng tráng này của Lưu Cảnh không chỉ khiến những người phương bắc như Từ Thứ và Tư Mã Ý động lòng, mà ngay cả những người ở Ba Thục thời gian dài như Phí Quan, Đổng Hòa cũng dạt dào cảm xúc mênh mông, lúc này, Doãn Mặc đứng lên nói:
- Ta hoàn toàn ủng hộ phương án của Điện hạ, nên tiến hành sớm đừng chậm trễ, ta hy vọng chúng ta có thể quyết định trước năm mới để toàn lực thực thi sau khi năm mới qua đi.
Mọi người đều bày tỏ sự ủng hộ, ngay cả Tưởng Uyển thấy miễn thuế năm năm hơi nhiều cũng gật đầu đồng ý, còn về thụ điền, đất vô chủ hoang hóa ở Quan Trung cực nhiều, hoàn toàn có thể thu hồi lại để thụ điền lại, điều này quan phủ nên thực thi trước một bước.
Lúc này, Lưu Cảnh kiên quyết nói:
- Chư vị đã ủng hộ như thế, chúng ta sẽ phân công hợp tác, Bình Chương đài phụ trách khôi phục kinh tế dân số Quan Trung, ta sẽ dẫn quân đội bình định Tứ Di ở Quan Lũng, tạo môi trường an toàn để dời đô.
……
Lưu Cảnh trở lại quan phòng, một gã thị vệ tiến lên nói:
- Hổ tướng quân dẫn theo hai lão già đã đợi Châu Mục rất lâu rồi, nói là người cùng tộc với Châu Mục.
Lưu Cảnh giờ mới nhớ ra, hôm nay hắn bảo người trong tộc tới phủ tướng quân tìm hắn nên liền gật đầu:
- Mời họ vào!
Một lát sau, Lưu Hổ dẫn theo hai lão già bước nhanh vào, đáng nhẽ Lưu Hiền sẽ dẫn họ tới, nhưng Lưu Hiền phải giúp Lưu Trí học nghi thức lễ tế, vì thế Lưu Hổ đã dẫn bọn họ đến, hai lão già sớm đã bàn bạc với nhau, tuyệt đối không ra vẻ trưởng bối trước mặt Lưu Cảnh, thậm chí cả lễ nghi của người trong tộc cũng đều không có, vừa bước vào phòng, hai người đã vội vã quỳ xuống hành lễ:
- Lưu Phương, Lưu Ý bái kiến Hán Vương điện hạ!
Hai lão giả này đều là tộc đệ của Lưu Biểu, huyết thống khá thân thiết, sở dĩ Lưu Cảnh muốn tiếp kiến bọn họ ở phủ tướng quân là vì không muốn làm lễ vãn bối với hai người, hắn thấy hai người này quỳ xuống gọi hắn là Hán Vương điện hạ thì rất thú vị, sự ác cảm trong lòng hắn đã tốt hơn nhiều, liền vội vàng đỡ họ dậy cười nói:
- Hai vị đứng lên! xin đứng lên!
Hắn lại dặn dò thị vệ:
- Chuẩn bị ghế đệm!
Hai gã thị vệ trải ghế đệm, Lưu Cảnh mời bọn họ ngồi xuống, Lưu Hổ cũng ngồi một bên, Lưu Phương lớn tuổi o hơn cười nói:
- Nghe nói Điện hạ được phong làm Hán Vương, bọn tại hạ quả thật rất vui, giờ tôn thất mặc dù còn có một số quận vương, nhưng phần lớn hữu danh vô thực, đâu giống như Điện hạ, nắm trong tay ngàn dặm giang sơn xã tắc, đây mới là chân mệnh thiên tử, con rối chó má ở Nghiệp Đô có là cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...