Sau một hồi chiến đấu kịch liệt hai bên đều có thương vong, quân Hán đã khống chế được cầu nổi, cuối cùng có thể rút lui. Mấy nghìn quân Hán dưới sự suất lĩnh của Liêu Hóa nhanh chóng rút về phía bờ nam.
Quân Tào bao vây cây cầu, lúc này binh lính quân Tào chuẩn bị đổ dầu hỏa lên cầu, Vu Cấm ngăn quân lại:
- Không được đốt cháy cây cầu này.
Vu Cấm lạnh lùng nhìn bờ Nam, Thừa tướng ra lệnh phá hủy 3 cây cầu nổi nhưng đó là vì tiêu diệt quân Hán ở phía bờ bắc, bây giờ quân Hán đã rút khỏi cầu, giữ lại một cây cầu cũng có thể ăn nói với Thừa tướng.
Đúng lúc này có một tên lính chỉ ra phía xa hô:
- Tương quân, đại quân chúng ta đến rồi.
Vu Cấm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đằng xa xuất hiện một đường đen xì, kéo dài hơn 10 dặm, Thừa tướng tới rồi. Vu Cấp lập tức chỉ bảo gã Nha tướng:
- Trước tiên đi chiếm huyện An Dương.
Y đem theo vài tên kỵ binh quay đầu ngựa lại chạy nhanh về hướng chủ lực quân Tào.
Đội quân lần này đến là 10 vạn quân chủ lực do Tào Tháo tự mình dẫn quân, Tào Tháo vốn dĩ ở An Thành, lão hi vọng quân chủ lực của Lưu Cảnh có thể vượt qua sông Hoài Bắc tiến, đến An Thành đấu với lão, nhưng Tào Tháo dần nhận ra Lưu Cảnh không có ý đồ quyết chiến với lão mà chỉ muốn giằng co với lão. Tào Tháo thấy vậy liền thay đổi kế hoạch, chủ động dẫn đại quân tiến về phía nam, chuẩn bị giằng co với quân Hán ở sông Hoài.
Mười vạn quân Tào cách sông Hoài không đến mười dặm, có thể thấy rõ huyện An Dương ở phía xa xa. Lúc này, Vu Cấm chạy tới từ phía nam, chạy tới trước soái kỳ chắp tay hành lễ với Tào Tháo:
- Tham kiến Thừa tướng.
Tào Tháo gật đầu hỏi:
- Tình huống quân Hán ở huyện An Dương thế nào?
- Bẩm báo Thừa tướng, trước khi quân ta đến, Lưu Cảnh đã ở trong huyện An Dương, hắn phá vỡ kế hoạch của chúng ta, quân Hán đã chuẩn bị rút lui từ trước. Chúng ta triển khai chiến đấu ác liệt với quân Hán ở trên cầu nhưng bọn chúng vẫn chỉ bỏ chạy, quân ta giết được hơn 500 tên địch, bị thương 300 người.
Nghe được Lưu Cảnh ở trong thành, trong lòng Táo Tháo có chút thất vọng, sớm biết như vậy lão sẽ phái kỵ binh đến đánh lén cầu nổi rồi, nhưng sự thất vọng nhanh chóng biến mất, lão lại hỏi:
- Tình huống cây cầu thế nào?
Vu Cấm đã hiểu ý của Thừa tướng, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì y đã để lại một cây cầu nổi, vội vàng nói:
- Bẩm báo Thừa tướng, ba cây cầu hai cây bị phá hủy, cây cầu cuối cùng thần không ra lệnh thiêu hủy vẫn đang chờ Thừa tướng xử lí.
Trên mặt Tào Tháo cuối cùng cũng có nét cười:
- Ngươi làm rất tốt, ta bây giờ muốn đi xem cây cầu.
Tào Tháo lên ngựa, dẫn mấy nghìn binh lính tiến về hướng sông Hoài. Không lâu sau, Tào Tháo đã đến bờ sông Hoài, chỉ thấy sông Hoài đã đóng băng, một cây cầu nổi dài hai trượng nối hai bên bờ, lòng sông Hoài không hề rộng, chỉ hơn năm mươi trượng, có thể nhìn rõ doanh trại của quân Hán ở bờ bên kia.
Lúc này, bên kia bờ cũng xuất hiện một tốp kị binh, thị lực của Vu Cấm vô cùng tốt, y vừa nhìn đã nhận ra Lưu Cảnh ở trong đoàn kị binh liền nói với Tào Tháo:
- Thừa tướng, thần nhìn thấy Lưu Cảnh.
Tào Tháo gật đầu, lão trầm tư một lát, liền nhìn Vu Cấm cười nói:
- Vu tướng quân, ngươi có thể thay ta đi nói với Lưu Cảnh là ta muốn nói với hắn vài câu ở trên chính cây cầu nổi kia hay không?
Trong lòng Vu Cấm cực kì khổ sở, y không dám cự tuyệt chỉ đành bất chấp nói:
- Thần nguyện ý.
Y quay ngựa lại mang theo hai tên tùy tùng, thúc ngựa chạy về hướng bờ bên kia. Lúc này Hạ Hầu Đôn bật cười ha ha, Tào Tháo quay lại trừng mắt nhìn gã:
- Ngươi cười cái gì?
Hạ Hầu Đôn nhịn cười cúi đầu, Tào Tháo quay đầu lạnh lùng nói với các tướng quân:
- Ta biết các ngươi đang cười nhạo Vu tướng quân nhiều lần bại trong tay Lưu Cảnh, thế chẳng nhẽ chúng ta khác sao? Đánh với Lưu Cảnh bao nhiêu trận chúng ta thắng được mấy trận? Năm đó Vu tướng quân tha cho Lưu Cảnh ở Nhương Sơn, ta không phải không biết, ai mà biết trước được tương lai. Sau này ai còn dám cười nhạo Vu tướng quân ta nhất định sẽ xử lí.
Các tướng quân vội vàng cúi người nói:
- Không dám.
Tào Tháo nói với Trình Dục:
- Trọng Đức, ngươi nói xem trận chiến này chúng ta có thể đánh thắng không?
Trình Dục trầm tư một lúc nói:
- Từ tình hình hiện tại của quân Hán, bọn họ chính là muốn cùng chúng ta giằng co ở sông Hoài. Tuy nhiên vi thần vẫn cảm thấy có chút hoài nghi, vì sao Lưu Cảnh chọn mùa đông giá rét này để chiến đấu với chúng ta. Họ phải biết rằng họ là quân phía nam, chiến đấu trong hoàn cảnh giá rét quân của họ sẽ bị thất thế. Hơn nữa nước sông đóng băng cũng không thể phát huy được ưu thế của thủy quân, thần không thể nào hiểu nổi bọn họ muốn làm gì.
Tào Tháo gật đầu:
- Quân sư nghi ngờ là đúng, ta cũng có cảm giác hoang mang sâu sắc. Tuy nhiên việc đã đến nước này, chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy.
Vu Cấm qua sông Hoài, đứng thật xa nói với Lưu Cảnh:
- Đừng bắn tên, ta phụng mệnh Thừa tướng có lời nhắn muốn chuyển đến Lưu Châu Mục.
Lưu Cảnh chậm rãi giục ngựa tiến lên, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Vu Cấm, cười nói:
- Hóa ra là Vu tướng quân, chúng ta đã nhiều năm không gặp, Vu tướng quân vẫn không khác xưa.
Vu Cấm cười khổ một tiếng nói:
- Đa tạ Châu Mục đã quan tâm, ta phụng mệnh Thừa tướng đến chuyển lời nhắn, Thừa tướng muốn nói vài lời với Châu Mục, Châu Mục có đồng ý hay không?
- Được, ta cũng rất chờ mong được nói chuyện với Thừa tướng.
Lưu Cảnh chỉ cây cầu nổi cười nói:
- Nói ở trên cầu nổi đi, đa tạ tướng quân đã không phá hủy cây cầu nổi này.
- Ta đi bẩm báo lại cho Thừa tướng.
Trong lòng Vu Cấm căng thẳng, quay đầu định đi, Lưu Cảnh đột nhiên gọi y lại:
- Vu tướng quân xin dừng bước.
Vu Cấm chậm rãi xoay người:
- Châu Mục còn chuyện gì cần phân phó sao?
Lưu Cảnh cười cười:
- Ta vẫn luôn coi Vu tướng quân như một người bạn cũ, mặc dù chúng ta có nhiều ân oán nhưng bây giờ nghĩ lại đấy đúng là một loại duyên phận. Ta có một câu muốn nói, mong Vu tướng quân nhớ kĩ.
- Châu Mục mời nói, ta sẽ rửa tai lắng nghe.
Lưu Cảnh chậm rãi nói:
- Vu tướng quân cần phải giữ lại một đường lui cho bản thân, ta tin rằng một ngày trong tương lại Vu tướng quân sẽ lại oai phong như ngày xưa.
Vu Cấm chấn động, y hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, y im lặng cúi người thi lễ, dẫn ngựa quay người bước đi.
Vẫn một mực nhìn Vu Cấm đi xa, Lưu Cảnh lúc này mới cười đầy thâm ý, Vu Cấm này nhất định đã bị lời nói của mình làm cho cảm động rồi. Cũng có thể nói lòng tin của y đối với Tào Tháo đã không còn như xưa, Vu Cấm đã như vậy vậy thì các tướng quân khác của quân Tào thì sao?
Sau nửa canh giờ, Lưu Cảnh và Tào Tháo mang theo hơn mười thị vệ đi lên cầu nổi. Gặp nhau ở giữa cầu nổi, bây giờ ở trung tâm cầu nổi đã có một đoạn bị tháo bỏ, hai bên cách nhau 5 trượng. Thị vệ hai bên mặc dù không mang cung nhưng vẫn luôn cảnh giác nhìn đối phương.
- Hiền chất, đã lâu không gặp!
Tào Tháo cười sang sảng nói.
Lưu Cảnh cúi ôm quyền thi lễ:
- Thừa tướng tuổi tác đã cao, lại muốn đích thân xuất chinh, thời tiết rét buốt như vậy mong ngài bảo trọng thân thể.
Sự châm chọc này khác với lần gặp trước ở Tử Ngọ cốc. Lúc này Lưu Cảnh nói rất thành khẩn, quan tâm đến sức khỏe của Tào Tháo, giống như vãn bối quan tâm bề trên nhưng lại khiến cho Tào Tháo có một tia cảm động.
Lão thở dài một tiếng:
- Con ta vô năng, không thể thay ta xuất chinh, chỉ có thể nói tuổi cao chí càng cao. Nhưng trời lạnh như vậy mà phải xuất chinh cũng chính là do hiền chất gây ra đó.
- Ta cũng không muốn tổn thương đến ai, hai mươi năm chiến loạn không ngừng, dân chúng thiên hạ chịu bao nhiêu khổ cực, ta rất hi vọng có thể mau chóng chấm dứt chiến tranh, thống nhất thiên hạ. Sau này bớt lao dịch, giảm thuế, để cho con cháu Đại Hán có thể nghỉ ngơi, đây là tâm nguyện lớn nhất của ta.
Tào Tháo gật đầu, cũng thở dài nói:
- Mong muốn của hiền chất ta cũng có thể hiểu được. Thật ra ta cũng là Hán tướng, ta và tổ tiên trước đây cũng đã từng chịu ơn của Hán thất. Ta cũng mong triều Hán có thể kéo dài, cũng mong có thể dùng văn để trị vì một lần nữa. Năm đó ta đã từng đề xuất tình nguyện lập hiền chất thành hoàng đế, chúng ta hai người chăm lo việc nước, phục hưng Đại Hán, lưu danh thiên cổ, tiếc rằng hiền chất không đồng ý khiến ta tiếc nuối đến tận bây giờ.
Lưu Cảnh thản nhiên cười:
- Ta có thể hiểu được ý tốt của Thừa tướng, nhưng Thừa tướng có thể chấp nhận cùng trị vì Thành Đô sao?
Tào Tháo biến sắc, lão tất nhiên hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, chính là muốn lão chấp nhận chế độ đa tướng, từ bỏ quyền lực, sao có thể, lão cười lạnh trong lòng, trên mặt tỏ ra tiếc nuối nói:
- Ta không hề luyến tiếc việc từ bỏ quyền lực, nhưng ta kết thù kết oán rất nhiều, chỉ sợ khi ta thất thế những kẻ có thù với ta đến phá nhà cửa của ta, để bảo toàn tính mạng ta không thể không cầm kiếm.
- Thừa tướng nói như vậy không ổn chút nào, chỉ cần ta không giết Thừa tướng thì trong thiên hạ không ai dám động đến một sợi lông của ngài. Nếu Thừa tướng đồng ý ủy quyền, ta sẽ đảm bảo Thừa tướng lông tóc vô thương, bảo vệ cả Tào thị không gặp bất cứ nguy hiểm gì. Nếu Thừa tướng vẫn cứ khăng khăng như vậy chỉ sợ tương lai sẽ không còn người họ Tào nữa rồi.
Tào Tháo giận tím mặt, tay đè chuôi kiếm căm tức nhìn Lưu Cảnh:
- Ngươi đang uy hiếp ta?
- Ta không phải uy hiếp Thừa tướng, chỉ là nói thẳng như vậy thôi. Thừa tướng tuổi tác đã cao còn có thể cầm quyền được bao lâu. Lúc này Thừa tướng cũng nên nghĩ đến danh tiếng sau này của bản thân rồi.
Tào Tháo nhìn chằm chằm Lưu Cảnh, một lúc lâu sau cắn răng nói:
- Năm đó không giết ngươi ở Nhương Sơn chính là mối hận cả đời này của ta.
Lưu Cảnh cười to, hắn vừa dừng cười, lạnh lùng nói:
- Đó là ý trời, trời để cho ta đến khôi phục Đại Hán, ta có câu châm ngôn mong Thừa tướng ghi nhớ.
- Ngươi nói đi.
Tào Tháo cố nén lửa giận ở trong lòng, rít ra hai chữ từ trong kẽ răng.
Lưu Cảnh chắp tay nói với Tào Tháo:
- Chuyện gia đình Thừa tướng cũng là chuyện của thiên hạ, ta nếu như là Thừa tướng, ta sẽ lập Thực công tử làm thế tử, sự thật thì mất lòng, Thừa tướng bảo trọng.
Nói xong, Lưu Cảnh xoay người nhanh chóng đi về bờ nam, Tào Tháo không có nổi giận, lão nhìn bóng lưng Lưu Cảnh, lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Lưu Cảnh, lập Thực công tử làm thế tử. Lão hiểu được, đây không phải lời nói đe dọa của Lưu Cảnh, rất có ý tứ. Lúc này Tào Tháo thở dài, lão cảm giác dường như mình già đi mười tuổi.
Tào Tháo mệt mỏi xua tay:
- Đi thôi.
Lão được hai thị vệ đỡ xuống lảo đảo đi về bờ phía bắc.
Quân Tào dựng doanh trại ở bờ phía bắc, hơn vạn quân lính đang đào đất đóng cọc làm tường. Trong chướng của Tào Tháo, quân lính đã đốt chậu than lên, khiến cho không khí ấm áp như mùa xuân. Tào Tháo đang mặc áo bông ngồi ở trên giường, tay cầm sử kí im lặng đọc, nhưng lão không để tâm đến việc đọc sách mà vẫn luôn nghĩ đến cuộc gặp gữa lão và Lưu Cảnh.
Gặp gỡ vào lúc này, phong thái của Lưu Cảnh đã hoàn toàn khác xưa, sự tự tin của Lưu Cảnh đả kích lão rất nhiều cũng khiến cho lão cảm nhận được khí phách ngang ngược quân lâm thiên hạ của Lưu Cảnh, làm cho tim lão đập nhanh từng hồi.
Tào Tháo còn đang suy nghĩ đến câu nói cuối cùng của Lưu Cảnh: ‘chuyện gia đình cũng là chuyện thiên hạ, lập tức lập Thực công tử làm thế tử!’
Những lời này có ý tứ rất sâu xa, trong lòng Tào Tháo cũng hiểu được, Lưu Cảnh thật ra muốn ám chỉ dã tâm của đứa con cả Tào Phi, điều này cũng khiến cho Tào Tháo đắn đo rất nhiều, bất cứ lời khuyên của người nào cũng không có sức ảnh hưởng to lớn đối với Tào Tháo như một câu nói của Lưu Cảnh, dù sao quan hệ này cũng là quan hệ phía sau của lão, quan hệ đến cả Tào thị.
Lúc này Tào Tháo lại nghĩ tới một câu nói khác của Lưu Cảnh: ‘Thừa tướng tuổi tác đã cao, còn có thể cầm quyền được bao nhiêu lâu, lúc này Thừa tướng hẳn nên suy nghĩ đến chuyện sau này rồi.’
Lúc ấy lão đang giận dữ nên không để lời này ở trong lòng. Bây giờ nhớ lại khiến Tào Tháo bỗng khiếp sợ, lão đứng lên, khoanh tay đi đến trước cửa, xa xa nhìn về hướng tây bắc, tâm rối như tơ vò.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của Trình Dục:
- Ta có chuyện gấp cần bẩm báo lên Thừa tướng, nhanh chóng vào bẩm báo.
Tào Tháo đẩy màn trướng đi ra:
- Trọng Đức có chuyện gì gấp?
Trình Dục bước nhanh về phía trước hành lễ vẻ mặt lo lắng nói:
- Thừa tướng, vi thần đã hiểu được ý đồ thực sự của việc phát động tấn công Trung Nguyên của Lưu Cảnh rồi, tình huống chỉ e là rất không hay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...