Cơn mưa vừa tạnh, trên quan đạo phía bắc Hứa Xương, một đội xe kéo dài mười mấy dặm chở đầy lương thảo đang đi chầm chậm. Xe vật lộn trên con đường lầy lồi. Thỉnh thoảng có chiếc xe rơi vào vũng bùn, mấy chục binh sỹ phía sau cùng nhau hò hét, dùng vai nhấc, dùng tay đẩy, đem chiếc xe đó ra khỏi vũng bùn.
Hai bên quan đạo là ruộng ngô mênh mông bát ngát, ngô đã chín, giống như làn sóng màu hoàng kim. Một ngàn binh sỹ quân Tào bảo vệ lương thảo đang cẩn thận đi trên bờ đất của ruộng ngô.
Đối với việc giữ gìn đồng ruộng, quân Tào cực kỳ nghiêm khắc, người dẫm lên ruộng lúa là tử tội, cho dù là lúc tấn công đến Tương Dương cũng như vậy. Kỳ thực không chỉ có quân Tào, mà quân Hán, quân Giang Đông, hoặc thậm chí là quân Giao Châu của Lưu Bị cũng như vậy, vô cùng chú ý đến việc bảo vệ hoa màu. Đây là một loại bản năng của quân đội chính quy trong xã hội nông nghiệp.
Lúc này, một đội kỵ binh phi đến, lớn tiếng quát, roi da quất xuống:
- Mở đường, mở đường!
Đoàn xe sợ đến mức phải tránh sang một bên, nhường ra một nửa quan đạo. Không lâu sau, mấy ngàn kỵ binh từ đằng xa đang cuồn cuộn phi đến, đằng đằng sát khí. Ở giữa đám kỵ binh có một chiếc xe do tám con ngựa kéo, được mấy trăm kỵ binh tay cầm thương thân mặc thiết giáp bảo vệ. Đây là xe ngựa của Tào Tháo, lão đích thân đến Hứa Xương thị sát.
Phía sau xe ngựa, mấy mươi gã mưu sỹ phụ tá đang cưỡi ngựa theo sau. Ngoài ra, ở đằng xa còn có một chiếc xe ngựa nhỏ, đó là xe đặc biệt dành riêng cho Trình Dục. Tuổi tác ông đã cao, cưỡi ngựa đã không còn thích hợp lắm.
Qua cửa xe, Tào Tháo mang ánh mắt ngưng trọng nhìn chăm chú ra cánh đồng ngô mênh mông bát ngát ở hai bên. Nửa tháng trước, trưởng tử Tào Phi của lão cùng Từ Hoảng đánh cho dư nghiệt Viên thị đại bại ở Liêu Đông, chém chết hơn ba vạn người, bắt sống đứa con trai lọt lưới của Viên Thiệu và Quân sư Tuân Kham, bắt hơn bốn vạn phụ nữ và trẻ con nương tựa nơi quân Viên, hoàn toàn tiêu diệt dư nghiệt Viên thị.
Lần đại thắng này ở Liêu Đông đã làm sỹ khí quân Tào phấn chấn vào thời khắc mấu chốt, cũng gia tăng uy vọng của trưởng tử Tào Phi và của bản thân lão, khiến Tào Tháo hết sức vui mừng. Chính là nhờ có thắng lợi Liêu Đông, mới làm cho lão có thêm chút tự tin đối với chiến dịch Trung Nguyên lần này.
Trong đầu Tào Tháo đang nghĩ về chiến dịch Trung Nguyên. Kỳ thực Tào Tháo hiểu rất rõ vì sao Lưu Cảnh muốn liên hợp với Giang Đông để đánh trận chiến Trung Nguyên này. Rõ ràng là vì Quan Trung, nhưng cho dù là biết, Tào Tháo cũng không thể tránh được, chỉ còn cách ứng chiến một cách bị động.
Tào Tháo thở dài. Từ năm Kiến An thứ chín, lão đã bắt đầu chuẩn bị đoạt Kinh Châu, đánh nhau với Lưu Cảnh. Nhoáng một cái đã sắp mười năm, chẳng những không tiêu diệt được hắn, ngược lại hắn càng lúc càng lớn mạnh. Lão có thể cho phép Lưu Cảnh thống nhất phương nam, nhưng tuyệt không thể chấp nhận cho hắn bắc chinh, nhưng không chấp nhận thôi là được sao. Lưu Cảnh công hạ Lũng Tây, mở ra cánh cửa lớn đến Quan Trung. Một khi công hạ Quan Trung, đế quốc Đại Tần năm xưa sẽ xuất hiện lần nữa. Điều này khiến cho Tào Tháo lo lắng vô cùng.
Mặc dù Quan Trung có nguy cơ bốn phía, nhưng lão lại không thể không chuyển tinh thần và thể lực vào Trung Nguyên. Nếu như nói Quan Trung thật sự bị công chiếm, lão đành phải chấp nhận số mệnh, nhưng mà vùng đất Trung Nguyên lão tuyệt không thể để mất. Tuy rằng Quan Lũng quan trọng, nhưng Trung Nguyên mới là lợi ích trung tâm của lão.
Tào Tháo thấp giọng thở dài, tuổi tác ngày càng tăng, tinh lực không còn như lúc trước, lão đã càng lúc càng lực bất tòng tâm. Lời nói của Lưu Cảnh nói với lão lúc trước giờ sắp ứng nghiệm rồi. Tuổi tác của lão không đấu lại với Lưu Cảnh, cuối cùng lão sẽ thất bại. Nếu như Tào Tháo tạ thế, con cháu của lão sẽ như thế nào, gia tộc của lão sẽ ra sao, Tào Tháo quả thật không dám nghĩ nhiều.
Đội ngũ đi nhanh về phía nam, sau một canh giờ đã đến Hứa Xương. Tào Tháo không vào thành, mà đi đến đại doanh chủ lực ở phía đông Hứa Xương. Đại doanh rộng mấy ngàn mẫu đất, có hơn bốn ngàn doanh trướng, đóng quân mười vạn, lương thảo quân tư nhiều vô số kể.
Đội ngũ tiến đến trước đại doanh, Hạ Hầu Đôn dẫn đầu văn võ bá quan ra cổng doanh nghênh đón Tào Tháo đến. Trong bốn chiến tuyến Tào Tháo bố trí, Hạ Hầu Đôn thì phụ trách hai tuyến Nam Dương và Nhữ Nam, còn Tào Nhân thì phụ trách hai tuyến Hợp Phí và Từ Châu.
Hạ Hầu Đôn hành lễ với Tào Tháo, rồi nói:
- Ty chức muốn báo cáo về tình hình của quân Hán!
Tào Tháo khoát tay cười nói:
- Vào doanh rồi nói! Mọi người cũng đã hơi mệt mỏi, ta cũng cần nghỉ ngơi một lát.
- Ty chức đã sắp xếp doanh trại ổn thỏa, mời Thừa Tướng và các vị tiên sinh vào trướng nghỉ ngơi.
Tào Tháo dẫn theo mưu sỹ phụ tá vào đại doanh. Bọn họ dọc đường bôn ba, sớm đã lâm vào tình trạng kiệt sức, đều đi vào doanh trướng của minh nghỉ ngơi. Tào Tháo cũng vào trướng đánh một giấc, mãi đến tối mới khôi phục lại thể lực.
Trong đại trướng đèn đuốc sáng trưng, Tào Tháo đứng trước bản đồ, mặt trầm như nước nghe Hạ Hầu Đôn báo cáo. Mặc dù Hạ Hầu Đôn đã sắp xếp chuyện ăn ngủ vô cùng chu đáo, nhưng tấm bản đồ trước mắt này lại làm cho Tào Tháo rất bất mãn.
Mấy tháng trước, Tào Tháo đã yêu cầu chế tác một bộ sa bàn có đầy đủ khu vực Trung Nguyên. Nhưng cho đến tận bây giờ, chỉ có sa bàn khu vực Nam Dương và Tương Dương, những nơi khác đều không có, điều này khiến cho Tào Tháo làm sao có thể vui lên được.
Hạ Hầu Đôn mang vẻ mặt xấu hổ, y biết rằng Tào Tháo tức giận chuyện sa bàn, nhưng y cũng không còn cách nào khác, chế tác một bộ sa bàn cần ít nhất một năm, cần số lượng lớn thám báo đi thăm dò thực địa. Hiện tại chỉ mới mấy tháng, làm sao có thể làm ra được.
Nếu Tào Tháo không đề cập đến, y cũng chỉ có thể tỏ vẻ không biết, kiên trì bẩm báo:
- Trước mắt quân Hán cũng đang điều động quân đội quy mô lớn. Quân đội ở Tương Dương khoảng sáu vạn người, do Văn Sính làm Chủ tướng, quân đội ở quận An Lục khoảng năm vạn người, do Cam Ninh làm Chủ tướng, tổng cộng là mười một vạn người. Theo tình báo đáng tin cậy, Lưu Cảnh đang chỉ huy ba vạn quân trên đường đến Tương Dương. Đến lúc đó, quân Hán có mười bốn vạn. Ty chức không lo lắng bên phía Giang Đông, mà ty chức lo lắng áp lực phía bên này của quân Hán.
Tào Tháo không tỏ thái độ, lại hỏi:
- Tình hình bên phía Giang Đông như thế nào?
Phía Giang Đông là do Tào Nhân phụ trách, theo lý không nên hỏi Hạ Hầu Đôn. Nhưng nếu Tào Tháo đã hỏi đến, Hạ Hầu Đôn đành phải bẩm báo:
- Ty chức chỉ nghe nói nội bộ Giang Đông vẫn phân liệt như cũ, hình như là tranh giành quyền chủ đạo. Phái Giang Bắc của Trương Chiêu và phái Ngô Việt của Cố Ung đều muốn thống lĩnh lần bắc chinh này. Cuối cùng Tôn Quyền bắt buộc phải bổ nhiệm, do Chủ tướng phái Giang Bắc là Lữ Mông phục trách tiến công hướng Từ Châu, Chủ tướng Lục Tốn phái Ngô Việt phụ trách tiến công hướng Hợp Phì. Binh lực như nhau, cỏ bốn vạn người, do Tôn Quyền tổng chỉ huy. Ngoài ra, nghe nói bên phía Kinh Nam cũng có biến.
- Tình hình ra sao?
Tào Tháo hiếu kỳ, hỏi.
- Tôn Quyền bổ nhiệm Bộ Chất làm Đô đốc Kinh Nam, dẫn hai vạn quân đến Kinh Nam.
Hạ Hầu Đôn vừa nói đến đây, ngoài đại trướng truyền đến một âm thanh:
- Đây là độc kế của Lưu Cảnh, Tôn Quyền tự cho rằng là đã được lợi.
Tào Tháo quay đầu lại, chỉ thấy Trình Dục tiến vào, ông thi lễ với Tào Tháo:
- Xin thứ cho vi thần tự tiện vào đây.
- Đây là ta đặc biệt cho phép, Trọng Đức không cần phải xin lỗi.
Tào Tháo lại hỏi:
- Sao lại là độc kế của Lưu Cảnh?
Trình Dục gật gật đầu với Hạ Hầu Đôn, rồi mới lạnh lùng cười nói:
- Vi thần biết Lưu Bị đi Giao Châu cũng là bất đắc dĩ. Ở Phiên Vũ không lúc nào y nguôi ngoai ý tưởng trở về phương bắc. Nhưng e sợ thực lực quân Hán, y không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng mà bây giờ bốn quận Kinh Nam trở thành của quân Giang Đông, mà Giang Đông đường sá xa xôi, khó có thể cứu viện Kinh Nam, thực lực kém xa quân Hán, Lưu Bị há có thể không động lòng.
- Nhưng quân Lưu Bị đang tranh đoạt Giao Châu với Sỹ gia, sao y còn tinh lực để quan tâm đến phía bắc?
Hạ Hầu Đôn cảm thấy khó hiểu, hỏi.
Trình Dục lắc lắc đầu:
- Thế thì Nguyên Nhượng đã trễ nãi tin tức rồi. Quân Lưu Bị đã đánh bại Sỹ Tiếp, Sỹ Tiếp chỉ còn lại một quận Giao Chỉ. Đây là tin tức nửa năm trước, bây giờ quân đội của Lưu Bị hẳn là đã thống nhất Giao Châu rồi.
Tào Tháo trầm mặc một hồi, lại hỏi:
- Ý Trọng Đức nói là, Lưu Cảnh chia bốn quận Kinh Nam cho Giang Đông, là vì khơi mào chiến tranh giữa Lưu Bị và Giang Đông sao?
- Nhất định là như thế, dọc đường thần vẫn suy nghĩ về việc này. Tôn Quyên mưu cầu Kinh Nam đã lâu. Lưu Bị cũng mang khát vọng trở về Kinh Nam, tuy rằng còn e ngại Lưu Cảnh, nhưng không e ngại Giang Đông. Thần tin rằng Lưu Bị nhất định sẽ tìm thời cơ phát động tiến công lên phía bắc. Giang Đông cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Kinh Nam, cứ như thế mà bị kéo vào. Dùng một Kinh Nam nho nhỏ, rốt cuốc đã kìm chết Giang Đông, thần thật sự rất bội phục thủ đoạn của Lưu Cảnh. Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Hiện tại thần bắt đầu hoài nghi dụng ý thật sự khi Lưu Cảnh khơi mào chiến dịch Trung Nguyên lần này rồi.
- Giang Đông cũng có cao nhân, chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra nước cờ này của Lưu Cảnh?
Tào Tháo nghi hoặc, hỏi.
Trình Dục mỉm cười:
- Vấn đề không phải là Giang Đông có cao nhân hay không, mà là do tình báo của Giang Đông không kịp thời. Nếu Giang Đông biết Lưu Bị sắp thống nhất Giao Châu, bọn họ sẽ không dễ dàng mắc câu rồi. Hiện tại xem ra, Giang Đông không hiểu rõ tình hình ở Giao Châu, đưa ra quyết sách sai lầm cũng là hợp tình hợp lý thôi.
Tào Tháo khoanh tay đi qua đi lại trong đại trướng. Trong lòng lão rất hỗn loạn, lời nói này của Trình Dục như khoét sâu vào trong lòng lão, nhưng lại không nhìn rõ, lão đang suy nghĩ gì. Trình Dục lại hiểu rõ tâm tư của Tào Tháo, ông đứng một bên cẩn thận nhắc nhở:
- Thừa Tướng đang suy nghĩ về chuyện lợi dụng Lưu Bị phải không?
Tào Tháo bừng tỉnh, mình chậm rãi suy xét, chẳng bằng thỉnh giáo Trình Dục, nhất định là dọc đường Trình Dục đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Lão liền nói:
- Xin Trọng Đức hãy chỉ giáo!
Trình Dục trầm ngâm một chút liền nói:
- Chúng ta có thể giúp đỡ Lưu Bị, nâng đỡ đến khi lớn mạnh. Chỉ có điều, trong khoảng thời gian ngắn thần tạm thời bất lực. Tuy nhiên Thừa Tướng có thể phái người đi gặp mặt Lưu Bị, biểu đạt sự ủng hộ của Thừa Tướng với y, tương lai nhất định sẽ có cơ hội bắt tay với Lưu Bị.
Nói đến đây, Trình Dục lại cười cười:
- Đương nhiên, Thừa Tướng cũng đừng ôm hy vọng quá lớn đối với Lưu Bị. Chúng ta chỉ lợi dụng y một chút, do có sự lớn mạnh của Lưu Cảnh, tác dụng của Lưu Bị cũng có hạn. Nhiều nhất chỉ có thể kiềm chế Lưu Cảnh vào thời điểm nào đó, tranh thủ cho chúng ta ít thời gian.
Tào Tháo gật gật đầu:
- Như vậy là đủ rồi!
Lão lại nói với Hạ Hầu Đôn:
- Nguyên Nhượng đi xuống trước đi!
Hạ Hầu Đôn hành lễ, nhanh chân lui xuống, trong đại trướng chỉ còn lại hai người Tào Tháo và Trình Dục. Hai người ngồi xuống, trầm mặc một lúc lâu, Tào Tháo mới chậm rãi nói:
- Hiện tại trong triều đình có phong thanh. Rất nhiều đại thần đều yêu cầu ta tấn phong làm Ngụy Vương, thậm chí bao gồm cả trưởng công tử, không biết Trọng Đức thấy thế nào?
Trình Dục vô cùng hiểu rõ Tào Tháo, nếu Tào Tháo không có ý định, căn bản là lão sẽ không để cho những lời lẽ này xuất hiện, càng sẽ không đến hỏi mình. Bây giờ lão đến thỉnh giáo mình, rõ ràng là bản thân lão cũng động lòng, thực tế là đến hỏi về tính hợp lý của việc tấn phong.
Trình Dục không giống như Tuân Úc và Tuân Du, Trình Dục không trung thành với Hán triều, ông trung thành với Tào thị, hơn nữa ông lại giỏi về ứng biến. Âu cũng là nguyên nhân chủ yếu giúp ông cuối cùng có thể chết vì tuổi già. Tuy nhiên Trình Dục lại khá bình tĩnh, có thể đối diện với vấn đề một cách khách quan.
Ông trầm tư chốc lát rồi nói:
- Nhược bằng Thừa Tướng muốn tiến phong làm Ngụy Vương không phải là không thể, vi thần cũng hoàn toàn ủng hộ. Nhưng thần cảm thấy việc này cần bàn bạc kỹ hơn, không thể gấp gáp.
Lời nói của Trình Dục lọt tai Tào Tháo, lão mỉm cười, nói:
- Trọng Đức nói bàn bạc kỹ hơn ý là chỉ Lưu Cảnh đó chăng?
Trình Dục gật gật đầu:
- Hiện tại chúng ta vẫn cần phải tập trung tinh lực đấu với Lưu Cảnh, nhưng Lưu Cảnh liên tục chinh chiến như vậy, tài lực sức dân của hắn cũng đã khó chịu nổi. Thần cảm thấy hắn nhất định sẽ đình chiến với chúng ta, dùng thời gian năm ba năm để nghỉ ngơi lại sức. Lúc đấy, Thừa Tướng sẽ có thể chú ý đến chính trị. Tấn phong Ngụy Vương, xác định thế tử, cho dù là bây giờ Thừa Tướng không suy xét, thì khi đó cũng không thể lảng tránh. Cái này gọi là nước chạy thành sông.
Tào Tháo vui vẻ cười nói:
- Lời của Trọng Đức, thật là hay!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...