Binh Lâm Thiên Hạ

Chiếc máy ném đá to lớn được đổi từ ném đá sang ném dầu hỏa, một thùng dầu hỏa tám mươi cân liên tiếp được ném lên đầu thành, trên đầu thành bắt đầu bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, ngọn lửa bốc lên, khói đặc cuồn cuộn, binh sỹ quân Tào không thể chịu được khói lửa, đều chạy trốn xuống thành, thậm chí còn có binh sỹ cởi bỏ khôi giáp, trực tiếp chạy vào trong thành, trốn vào nhà dân, máy ném đá trên thành bị lửa lớn đốt cháy, bị nuốt chửng trên làn khói lửa kia.

Lúc này, vài tên thị vệ mang thân binh do Từ Hoảng phái tới đến trước mặt Lưu Cảnh, thị vệ thi lễ nói:

- Khởi bẩm Châu Mục, chủ tướng quân Tào đã phái người tới.

Lưu Cảnh liếc liếc mắt nhìn về phía tên binh sỹ truyền tin, lạnh lùng hỏi:

- Từ Hoảng cho ngươi tới đây làm gì?

Tên binh sỹ vội vàng tiến lên thi lễ, nói:

- Từ tướng quân nguyện ý rút lui khỏi Trần Thương, xin Lưu Châu Mục hãy cởi bỏ vòng vây ở phía đông thành!

Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng:

- Hà cớ gì hắn không sớm rút quân, bây giờ ta sắp đoạt được thành trì rồi, hắn mới suy nghĩ đến việc rút quân, không đời nào!

Lưu Cảnh lập tức hạ lệnh:

- Truyền lệnh xuống, toàn tuyến tiến công!

Mệnh lệnh vừa được ban ra, quân Hán ở bốn phía thành trì bắt đầu nổi trống, tiếng trống trận như trời long đất lở, bốn vạn đại quân bắt đầu đồng thời phát động tiến công về phía Trần Thương, binh sỹ ở ngoài thành chạy đến như che trời phủ đất, lao dũng mãnh về phía tường thành giống như thủy triều, vô số binh sỹ ở trên tấm ván gỗ bắc qua sông hộ thành, tên bắn như mưa lên đầu thành, từng chiếc thang công thành bắc lên đầu thành, các binh sỹ đều ngậm chiếc đao trong miệng, giơ cao thuẫn, ra sức leo lên phía trên.

Lúc này, binh sỹ trên đầu thành vì né tránh ngọn lửa mãnh liệt nên đã giảm bớt số lượng, chỉ còn hơn sau ngàn binh sỹ phòng ngự ở đầu thành, binh lực kém xa, bọn họ căn bản không thể chống đỡ bốn vạn người đồng thời công thành, lỗ hổng bắt đầu lộ ra ở phía tây, sáu chiếc tổ xe khổng lồ tiến gần đến tường thành phía tây, lúc sáu chiếc tổ xe tựa vào đầu thành, bốn trăm trọng giáp bộ binh bên trong tổ xe đẫn đầu giết lên đầu thành, kịch chiến với hơn ngàn binh sỹ quân Tào.

Sự sắc bén của trọng giáp bộ binh giết cho binh sỹ quân Tào liên tiếp bại lui, phòng ngự trên đầu thành của quân Tào đã bị phá vỡ, mấy ngàn binh sỹ men theo tổ xe chen chúc lên tường thành phía tây, quân Tào ở phía tây đã vỡ trận, đều xoay người trốn chạy, phía tây thành rốt cục đã thất thủ toàn diện, mấy ngàn binh sỹ quân Hán nhanh chóng chiếm lĩnh tây thành, reo hò đánh về phía bốn phía đầu thành.

Lúc này, chủ tướng quân Tào là Từ Hoảng đã luống cuống tay chân, từng tin tức bất ổn theo nhau mà đến, khi y nghe nói tây thành thất thủ, y đã biết Trần Thương đã xong rồi, lúc này chỉ có ra sức mở một đường máu, mới có thể có một con đường sống.

Y trầm tư một lát, lại nói với một tên binh sỹ:

- Mau đi đông thành báo cho Ngô tướng quân biết, ngừng chống cự, lập tức rút lui khỏi đầu thành.

Từ Hoảng an bài kế sách rút quân, y lập tức chỉ huy ba ngàn binh sỹ chạy về phía đông thành.


Mật lát sau đã đến thành môn phía đông, lúc này hơn ngàn binh sỹ trên đông thành đã vứt bỏ đầu thành, nhất loạt chạy xuống dưới thành, mà mấy ngàn quân Hán thì giết lên đầu thành, lúc này, Nha tướng quân Tào Ngô Chinh tiến lên bẩm báo:

- Khởi bẩm Tướng quân, chúng ta vứt bỏ đông thành, quân Hán đã có gần năm ngàn người giết lên đầu thành.

Vừa dứt lời, quân Hán trên đầu thành phát hiện mấy ngàn quân Tào trong thành, cùng nhau bắn tên về phía quân Tào, chỉ một tháng, gần trăm người trúng tên ngã xuống, binh sỹ quân Tào đều nâng thuẫn phòng ngự, có người hô to:

- Tướng quân, nếu ngài không đi thì không còn kịp nữa.

Từ Hoảng lại binh tĩnh khác thường, y vẫn đang chờ cơ hội, chỉ khi nào phần lớn quân Hán ở ngoài thành giết lên đầu thành, thì số lượng quân Hán ngoài thành mới không đủ để chặn y phá vây, lại chờ trong chốc lát, Từ Hoảng đoán chừng đã có bảy thành quân Hán đi lên đầu thành, y lập tức quát to:

- Mở cổng thành!

Các binh sỹ kéo cổng thành lên, cầu treo ngoài thành sớm đã được buông xuống, Từ Hoảng thấy bên ngoài chỉ có mấy ngàn quân địch, đại bộ phận đều đã lên đầu thành, đây là cơ hội thoát thân duy nhất của y, y hét lớn một tiếng, vung đại phủ xông tới, mấy ngàn binh sỹ quân Tào ở phía sau theo y liều mạng chạy trốn.

Từ Hoảng đi đầu gương mẫu dẫn theo hơn hai ngàn binh sỹ giết ra một con đường máu, hoảng sợ bỏ chạy về hướng Trường An, Từ Hoảng bỏ chạy, có nghĩa là Trần Thương đã hoàn toàn bị quân Hán chiếm lĩnh, mà Trần Thương bị chiếm lĩnh, thì có nghĩa là cánh cửa lớn phía tây Quan Trung đã được mở ra.

Ngọn lửa trên đầu thành đã được dập tắt, binh sỹ quân Hán đang dọn sạch đầu thành, từng đội tù binh quân Tào bị áp giải xuống thành, Lưu Cảnh chậm rãi đi về bờ tường thành phía đông, nhìn ra Trường An ở xa xa, đoạt được Trường An mới là ước mơ của hắn, nhưng Trần Thương đã bị công hạ, Trần Thương đạo và Tán Quan đã bị quân Hán chiếm lĩnh, Quan Trung đã không còn hiểm yếu có thể phòng thủ, ngày tiến binh Trương An đã sắp tới.

- Châu Mục không cảm thấy sau khi có được Lũng Tây, thế cục đã bắt đầu thay đổi hoàn toàn ư?

Giả Hủ đến bên cạnh Lưu Cảnh cười nói.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Sau khi nắm được Lũng Tây trong tay, quân Hán thế như chẻ tre, liên tiếp đông tiến, hiện tại nghĩ đến, tuy rằng mất đến ba năm mới đoạt được Lũng Tây vẫn là đáng giá đấy!

Lưu Cảnh quay đầu lại cười nói:

- Quân sử cảm thấy phái ai đi sứ Giang Đông là thích hợp?

Giả Hủ trầm tư chốc lát, nói:

- Một trận Hợp Phì, Tôn Quyền đã đùn đẩy trách nhiệm chiến bại cho thủy quân Kinh Châu, quan hệ hai nhà Tôn Lưu xuất hiện rạn nứt, nếu như không vá vết nứt này lại, cho dù là hứa hẹn nhiều cái lợi hơn nữa, chưa chắc Giang Đông sẽ đáp ứng, phái ai đi làm sứ giả không phải là vấn đề lớn, mấu chốt là cần Châu Mục tự mình bù đắp lại sự rạn nứt đó.

- Ta tự mình đi Giang Đông một chuyến thì không thành vấn đề, chỉ có điều ta có chút không yên tâm lắm về Quan Trung và Lũng Tây.


- Châu Mục yên tâm, Tào Tháo thất bại ở Lũng Tây, nguyên khí đại thương, hiện tại lão chỉ có thể tự bảo vệ mình, không đủ sức phản công lẫn nữa, nếu Châu Mục lo lắng, thần nguyện trấn thủ Lũng Tây.

Có Giả Hủ trấn thủ Lũng Tây, Lưu Cảnh liền buông lỏng tâm tình, hắn vui vẻ cười nói:

- Đã có Quân sư trấn thủ Lũng Tây, vậy người con rể này liền có thể yên tâm đi thăm hỏi nhạc mẫu một chút rồi.



Từ sau khi thất bại ở Hợp Phì, tâm tình của Tôn Quyền quả thực đã trầm xuống một quãng thời gian, Tôn Quyền cũng là người có khát vọng to lớn, nhưng hai lần tây chinh đều thất bại khiến Giang Đông tổn thất thảm trọng, nguyên khí đại thương, quyền uy của Tôn Quyền đã bị khiếu chiến một cách nghiêm tọng, trơ mắt nhìn Lưu Cảnh mở mang bờ cõi, danh vọng trong thiên hạ không ngừng nâng cao, thậm chí đã trở thành hy vọng phục hưng của Hán thất.

Mà Giang Đông lại càng lúc càng bị đẩy ra rìa, Tôn Quyền y cũng dần dần bị người khác quên lãng, điều này khiến cho trong lòng Tôn Quyền kiềm nén đến cực điểm, chính là do loại tâm tính này điều khiển, cuối cùng y mới đồng ý hợp tác với thủy quân Kinh Châu, tấn công Hợp Phì, đây cũng là ý đồ dò xét Trung Nguyên của y.

Đáng tiếc là Trương Liêu đánh một trận ở bến Tiêu Dao đã đánh bại đội quân của y, còn tổn thất thêm Đại tướng Thái Sử Từ, khiến cho kế hoạch bắc chinh của Tôn Quyền bị chùng xuống, đả kích liên tục khiến Tôn Quyền tinh thần sa sút, cả ngày đều đắm chìm trong tửu sắc, đám người Trương Chiêu, Lỗ Túc cực khổ khuyên bảo, y đều không để vào tai.

Nhưng sáng hôm này, ngoài dự đoán của mọi người, Tôn Quyền lại dậy sớm đi vào quan phòng của y, bắt đầu thật sự xử lý chính vụ, các đại thần Giang Đông không hiểu rõ nguyên nhân, đều đến nghe ngóng, cuối cùng một tên thị vệ đã tiết lộ nguyên nhân, chính vào đêm hôm qua, Tôn Quyền đã nhận được khoái báo từ tây tuyến, Lưu Cảnh bắc chinh Lũng Tây thành công, cũng công hạ được huyện Lũng và Trần Thương của Quan Trung, Tôn Quyền chịu sự kích động rất sâu.

Lúc này, mọi người mới chợt tỉnh ngộ, nhưng đồng thời lại lo lắng cho Tôn Quyền, chẳng lẽ Ngô Hầu đã bị kích động, có ý định xuất chinh sao?

Vừa qua khỏi giữa trưa, Tôn Quyền ngồi trong phòng chợp mắt một lát, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân, theo sau là giọng nói của Lỗ Túc:

- Xin bẩm báo với Ngô Hầu, ta có chuyện quan trọng cầu kiến!

- Lỗ đô đốc, Ngô Hầu đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy.

Lúc này, Tôn Quyền đã tỉnh, liền ngồi thẳng người lên, nói:

- Cho Lỗ đô đốc vào đi!

Không lâu sau, Lỗ Túc đã bước nhanh đến, khom người thi lễ:

- Vi thần tham kiến Ngô Hầu.


- Tử Kính có chuyện gì không?

Tôn Quyền cười hỏi.

- Khởi bẩm Ngô Hầu, vừa rồi Lưu Mẫn tìm đến vi thần, nói Thành Đô phía bên kia có sự vụ quan trọng muốn thương lượng với Giang Đông.

Lưu Mẫn đảm nhiệm chức quan Tòng sử ở phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân, Lưu Cảnh phái y ở lâu dài tại Giang Đông, Tôn Quyền cũng rất quen thuộc với y, nếu Lưu Mẫn muốn gặp mình, ắt là có đại sự, Tôn Quyền cười nói:

Y có nói là chuyện gì không?

- Hình như là nói Lưu Cảnh muốn cùng Công chúa Thượng Hương viếng thăm Giang Đông.

Tôn Quyền nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi:

- Lưu Cảnh muốn đến sao?

Y lập tức ý thức được mình đã thất thố, lại chậm rãi ngồi xuống, ổn định tinh thần, hỏi:

- Hiện tại Lưu Mẫn đang ở đâu?

- Đang chờ ở ngoài cung.

Tôn Quyền lập tức căn dặn thị vệ:

- Ra ngoài cung mời Lưu sứ quân đến đây!

Thị vệ nhanh chân bước đi, lúc này Tôn Quyền lại trầm tư chốc lát, hỏi Lỗ Túc:

- Tử Kính cho rằng Lưu Cảnh đến đây là vì cái gì?

Lỗ Túc cười nói:

- Vi thần cũng đã từng nghĩ qua, vi thần cho rằng Lưu Cảnh đến Giang Đông có hai mục đích, một là lấy cớ theo Công chúa Thượng Hương về nhà mẹ thăm hỏi, nhưng thực tế là để bù đắp cho vết rạn nứt của quan hệ song phương xuất hiện trong trận chiến Hợp Phì lần trước.

Tôn Quyền gật gật đầu, y đồng ý với suy đoán này, trận chiến Hợp Phì lần trước, viện quân Kinh Châu đã đến chậm một bước, cho nên quân Giang Đông mới đại bại, song phương tan rã không vui, quan hệ đã rạn nứt, làm liên minh, đương nhiên Lưu Cảnh sẽ bù đắp quan hệ giữa bọn họ.

- Tiếp theo thì sao?

Tôn Quyền lại hỏi.

- Mục đích tiếp theo, vi thần nghĩ sẽ liên quan đến chiến dịch phương bắc của Lưu Cảnh hay không, dù sao bây giờ hắn vẫn chưa đoạt được Quan Trung, chiến tranh vẫn chưa chấm dứt, hắn đột nhiên đến Giang Đông, có phải là hy vọng Giang Đông phối hợp với chiến lược của hắn ở mặt đông hay không?


Tôn Quyền trầm mặc không nói, cách nghĩ thứ hai của Lỗ Túc cũng nói trúng tim đen của y, Lưu Cảnh vì sao lại muốn cùng mình kết minh, nói cho cùng là hy vọng hai nhà Tôn Lưu cùng nhau chống lại Tào Tháo, một ở đông, một ở tây, khiến cho Tào Tháo gặp khó khăn ở cả hai đầu, lúc này Lưu Cảnh đến Giang Đông, chỉ e là hy vọng mình xuất thủ ở phía đông, nhưng đây là chuyện Tôn Quyền tạm thời không suy xét đến.

Đang nghĩ ngợi, thị vệ đã dẫn Lưu Mẫn tiến vào phòng:

- Chủ công, Lưu sứ quân đã đến.

Lưu Mẫn bước nhanh về phía trước, khom người nói:

- Tham kiến Ngô Hầu!

Tôn Quyền mời y ngồi xuống, lại mỉm cười:

- Sứ quân ở Giang Đông thế nào rồi, có ai làm khó dễ hay không?

Lưu Mẫn liện khôm người nói:

- Hồi bẩm Ngô Hầu, Lưu Mẫn ở đã quen lắm rồi, ở đâu cũng được người khác tôn trọng.

- Vậy thì ta yên tâm.

Hai người hàn huyên vài câu, liền chuyển đến đề tài chính sự, Tôn Quyền nhìn thoáng qua Lỗ Túc, rồi lại cười nói với Lưu Mẫn:

- Ta nghe Tử Kính nói, Lưu Châu Mục muốn đến thăm viếng Giang Đông, có phải là như thế không?

- Đúng là như vậy, Chủ công nhà ta nghe nói sức khỏe của lão phu nhân suy yếu, mà Công chúa Thượng Hương trong lòng sốt ruột, ngài liền quyết định cùng Công chúa đến thăm viếng, đồng thời đến thăm lão phu nhân, đây cùng là nhân luân thân tình, cho nên hy vọng Giang Đông có thể đồng ý cho Chủ công nhà ta đến Giang Đông.

- Ha ha! Đương nhiên là ta hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh.

Nụ cười của Tôn Quyền thân thiết, giọng điệu cũng rất thành khẩn, nói:

- Chủ công các người là em rể của ta, cũng xem như là người nhà của ta, hai nhà Tôn Lưu đã là láng giềng, cũng là thông gia, nên thường xuyên lui tới mới đúng, xin xứ quân chuyển cáo đến phủ Tướng Quân, Tôn Quyền ta nguyện ý trên văn bản đảm bảo cho sự an toàn của Lưu Châu Mục, ngài có thể giống như lần trước, mang binh đến Giang Đông, mọi chuyện đều thương lượng được.

Lưu Mẫn mừng rỡ:

- Nếu là như vậy, Chủ công nhà ta chuẩn bị đến Giang Đông vào thượng tuần tháng tám, Ngô Hầu cảm thấy thời gian có ổn hay không?

Lúc này là đầu tháng năm, cách thượng tuần tháng tám còn ba tháng, Giang Đông nhất định sẽ phái sứ giả đi nghênh đón, một chuyến đi một chuyến về, sẽ khoảng ba tháng, Tôn Quyền liền gật đầu:

- Ta hoàn toàn đồng ý!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui