Đông qua xuân lại, thời gian lại dần dần đến mùa xuân năm Kiến An thứ mười tám, dãy núi tuyết tan, băng tuyết tan chảy, suối nước róc rách khắp nơi, chim hót líu lo, một cảnh tượng bừng bừng sức sống, nhưng đối với Ký thành mà nói, mùa xuân đến, có nghĩa là cuộc chiến mới sắp bắt đầu.
Trong quân nha, một binh lính cầm một bức thư, nhẹ nhàng cẩn thận đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đẩy vào trong bàn Tuân Du đang ngủ:
- Quân sư, tỉnh dậy!
Tuân Du ngồi dậy, chiếc chăn lông trên mình rơi xuống sàn, y vội vàng chụp lấy, hơi mệt mỏi hỏi:
- Giờ gì rồi?
- Quân sư, trời đã sáng rồi.
Tuân Du gật gật đầu, trời quả nhiên đã sáng rồi, y chỉ cảm thấy đầu hơi đau, liền đứng dậy vươn vai, duỗi thẳng lưng, lại đẩy cửa sổ mở ra, lập tức những tia nắng mắt trời ập vào trong phòng, một luồng không khí trong lành mà rét buốt đập vào trong mặt, tinh thần Tuân Du khoan khoái.
- Quân sư, ngài có thư!
Binh lính nhắc nhở y.
Lúc này Tuân Du mới chú ý tới trên bàn có một phong thư, y đi qua nhặt lên, không khỏi ngây ngẩn cả người, không ngờ là thư của Tuân Kiệt gửi đến, y hất tay áo.
- Ngươi lui đi!
Binh lính nhóm lò sưởi, liền lui ra, Tuân Du lúc này mới mở thư ra, cẩn thận xem qua một lần, chân mày dần dần nhíu lại, trong thư nói hai người phụ tử bọn họ ở Uyển Thành, phụ thân Tuân Úc được danh y Trương Trọng Cảnh trị bệnh, sức khỏe dần dần chuyển biến tốt hơn, căn bệnh trầm kha nhiều năm cũng từ từ khỏi, bảo y cũng không cần phải lo lắng nữa.
Cho dù chỉ là một vài việc nhỏ gia đình nhưng Tuân Du vẫn đọc được rất nhiều thâm ý trong đó, Uyển Thành đã bị quân Hán chiếm lĩnh trở thành một phần Kinh Châu, Tuân Úc vì sao không rời khỏi? Trong thư nói bọn họ còn đi đến Tương Dương, thăm hỏi bạn bè Long Trung, điều này nói rõ Tuân Úc cũng không bị hạn chế tự do, chỉ có điều ông ta không muốn rời khỏi Uyển Thành.
Hơn nữa Trương Cơ là thầy dạy trong trường y tại Nam Quận, phải truyền thụ cho hàng ngàn đệ tử, vô cùng bận rộn, nếu không nể mặt Lưu Cảnh, Trương Cơ làm sao có thể tự đi Uyển Thành trị bệnh cho Tuân Úc được.
Tuân Du bỏ thư xuống, trong lòng có chút lo âu, y biết Tuân Chí chạy đến Tương Dương thi, cũng trúng tuyển làm quan, việc này trước đó được sự đồng ý ngầm của Tuân Úc, Tuân Úc đã bắt đầu nghiêng về Lưu Cảnh rồi, đương nhiên, Tuân Du biết thúc phụ vì sao đưa ra sự lựa chọn như vậy, thật sự là ông ta thất vọng với Lưu Hiệp, một lòng trông cậy vào Lưu Cảnh có thể phục hưng Hán triều.
Kỳ thật đây cũng là nổi khổ của Tuân Du, y cũng có lòng trung thành với Hán triều, y rõ ràng biết rằng Lưu Cảnh là vì phục hưng Hán triều, cũng biết rõ rằng Tào Tháo nhận Cửu tích, xây dựng Ngụy quốc, tức đã có lòng thay Hán, đây lại là hiện thực mà y không thể tiếp nhận, chỉ là Tào Tháo vẫn chưa tấn phong Ngụy vương, còn giữ lại một chút lễ tiết cuối cùng khiến cho lòng y ôm ảo tưởng.
Đồng thời cũng là y ngại những ân đức mà Tào Tháo đối với y nhiều năm qua, y vẫn giúp Tào Tháo đối phó với Lưu Cảnh phục hưng Hán triều, cách làm này trái ngược với ý nguyện trong lòng y khiến y cảm thấy đau khổ vô cùng, thường cũng hay mất ngủ.
Tuân Du lại nhìn thư của Tuân Kiệt một lần nữa, tin rằng bức thư này là sự ngầm đồng ý của Tuân Úc, kỳ thật chính là một ám thị của Tuân Úc đối với mình, đương nhiên, Tuân Úc cũng không phải là bởi vì đầu hàng Lưu Cảnh mà đến khuyên mình, y tin tưởng với nguyên tắc làm việc của Tuân Úc, ông ta sẽ không đầu hàng Lưu Cảnh, nếu ông ta đầu hàng Lưu Cảnh thì bây giờ ông ta đang ở Ích Châu, mà không phải Uyển Thành.
Ông ấy ám chỉ chính mình, chỉ là hy vọng mình có thể giữ vững nguyên tắc trung thành với Hán triều, nhưng Tuân Du không khỏi lộ ra một nụ cười gượng, bảo y lựa chọn như thế nào đây, chẳng lẽ bảo y cố ý thua trận chiến này sao? Làm sao có thể.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, lập tức có người hỏi:
- Quân sư có ở đây không?
Tuân Du nghe nhận ra là giọng của Hạ Hầu Đôn, y vội vàng cất thư vào, dù trong lòng không thẹn, nhưng y vẫn không muốn giải thích nhiều. Lúc này, Hạ Hầu Đôn đi tới cửa hỏi:
- Quân sư, ta có thể vào không?
- Mời Hạ Hầu tướng quân!
Hạ Hầu Đôn bước nhanh đến, ôm quyền nói:
- Quân sư, vừa mới nhận được tin tức, quân Hán nhổ trại rồi.
Tuân Du chấn động cả người, y vội vàng đi đến trước sa bàn, nhìn kỹ Kỳ Bắc Bảo ngoài năm mươi dặm, đó là nơi quân Hán đóng trú. Quân Hán đóng trú tại đó cả một mùa đông rồi, hiện tại nhổ trại tức ý nghĩa là sẽ triển khai thế tiến công vào mùa xuân rồi. Trên thực tế, cả một mùa đông, quân Hán cũng không hề phát động tiến công với Ký Thành, song phương vẫn ở thế giằng co hơn ba tháng.
- Huyện Lâm Vị có tin tức không?
Tuân Du lại hỏi.
Huyện Lâm Vị là nơi trú binh của Từ Hoảng và Vu Cấm. Hai người họ suất lĩnh hai vạn quân đội vẫn đóng tại huyện Lâm Vị, tạo thế giằng co chống đỡ quân đội của Triệu Vân ở huyện Thượng Khuê, nhưng thật ra Tuân Du lại muón biết tình huống của quân Hán tại Thượng Khuê, nếu Triệu Vân cũng có động tĩnh, như vậy quân Hán tất nhiên là phải toàn diện tiến công.
Hạ Hầu Đôn lắc lắc đầu:
- Tạm thời vẫn chưa có tin tức bên đó.
Tuân Du trầm tư chốc lát, nói:
- Hiện tại đã là năm Kiến An thứ tám, Lưu Cảnh bắc phạt đã suốt ba năm rồi, hắn sẽ không tiếp tục đợi nữa, trận chiến này chắc chắn là hắn sẽ dốc hết toàn lực ứng phó, nếu một trận chiến này mà chúng ta có thể đánh bại hắn hoàn toàn, như vậy trong vòng năm năm Lưu Cảnh sẽ không thể bắc chinh lần nữa. Nếu một trận chiến này mà chúng ta bị bại, như vậy toàn bộ Quan Lũng đều nguy hiểm rồi, hy vọng Hạ Hầu tướng quân có thể hiểu được tầm quan trọng của một trận chiến này.
Hạ Hầu Đôn gật đầu:
- Ta sẽ toàn lực ứng phó!
Hạ Hầu Đôn rời khỏi quan phòng của Tuân Du, vừa mới đi vào trong viện tử, một gã thị vệ đuổi theo, hạ thấp giọng nói với y:
- Tướng quân, có biến muốn bẩm báo.
Hạ Hầu Đôn mặt không cảm xúc đi ra ngoài viện tử, lúc này mới dừng bước, thị vệ theo kịp, nói:
- Sáng sớm hôm nay, quân sư nhận được một phong thư, là từ Uyển Thành đưa tới, hình như là thư của Tuân Kiệt gửi tới.
Hạ Hầu Đôn gật gật đầu:
- Ta biết rồi, đi thôi!
Đợi thị vệ đi rồi, Hạ Hầu Đôn mới thở dài, y biết rằng Thừa tướng bởi vì việc của Tuân Úc nên có lòng nghi ngờ Tuân Du. Tuy nhiên Tuân Du đúng là toàn lực ứng phó, cả một mùa đông luôn đứng ra cổ vũ sĩ khí, tăng mạnh phòng thủ thành thị, một ngày cũng không buông thả. Tuân Du vẫn trung thành và tận tâm với Thừa tướng, Hạ Hầu Đôn y không thể nói dối trắng trợn được.
Đúng lúc này, một tên binh lính chạy vội tới, gấp giọng bẩm báo:
- Tướng quân, quân Hán tiên phong tới rồi!
Hạ Hầu Đôn chấn động, vội vàng đuổi tới đầu thành, chỉ thấy ngoài thành có một đội quân đã đến, ước chừng năm sáu ngàn người, cầm đầu là một viên Bạch mã đại tướng, tay cầm trường thương, ngân khôi ngân giáp tạo la bào, uy phong lẫm lẫm, chính là danh tướng Mã Siêu, gã đang đứng dưới thành chửi rủa cướp chiến.
Tướng sĩ quân Tào bị gã mắng chửi khó nhẫn nhịn được sự xấu hổ và căm giận, đại tướng Ân Thự tiến lên xin chiến với Hạ Hầu Đôn:
- Tướng quân, mạt tướng nguyện xuất chiến chiến một trận với Mã Siêu!
Hạ Hầu Đôn hung hăng trừng mắt nhìn gã, mắng:
- Ngươi không thấy Hổ Si còn lợi hại hơn ngươi nhưng có đánh bại được Mã Siêu không? Nếu như ngươi bị đánh bại, tổn hại đến sĩ khí của chúng ta, ngươi có gánh vác được không?
Vẻ mặt Ân Thự ngượng ngùng lui ra, Hạ Hầu Đôn vẫn giận nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, không cho phép bất cứ kẻ nào xuất chiến, dùng tiễn bắn chết quân địch cho ta!
Trên thành lập tức phát tiễn cùng một lúc. Mã Siêu lãnh binh rút lui. Đúng lúc này, Tuân Du cũng nghe tin chạy tới, nói với Hạ Hầu Đôn:
- Không cho phép bất cứ kẻ nào ra khỏi thành ứng chiến!
- Ty chức hiểu, đã hạ lệnh không cho phép kẻ nào xuất chiến rồi.
Tuân Du gật đầu, y đi đến bên lỗ châu mai nhìn quân Hán nơi xa, lại nhìn dưới thành một chút, không khỏi khẽ lắc đầu. Hạ Hầu Đôn lo lắng, hỏi:
- Quân sư cảm thấy có gì không ổn hay sao?
Tuân Du thở dài:
- Ta rất lo lắng cấu tạo và tính chất của thổ địa dưới Ký Thành, rất tơi, ngay cả sông đào bảo vệ thành cũng không có, một khi quân Hán đào thành, chỉ sợ sẽ khiến cho thành trì sụp xuống, đây là nhược điểm lớn nhất của Ký Thành, cũng là điểm mà ta lo lắng nhất.
- Nhưng chúng ta chẳng phải dã dùng đá xanh để gia cố nền đó sao?
- Đó chỉ la kế tạm thời trị được phần ngọn, không trị được gốc. Hài, thôi bỏ đi, chúng ta tận hết sức để phòng ngự là được!
Tuân Du không nhắc lại việc này nữa, nói với Hạ Hầu Đôn:
- Bắt đầu từ bây giờ, ngày nào cũng phải tuần tra, số người tuần tra tăng từ một vạn lên hai vạn, tuần tra mười hai canh giờ trên một ngày đêm, hơn nữa vào ban đêm không cho phép có người ngủ, kẻ nào trái lệnh luận theo quân pháp mà xử lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...