Văn Sính chợt ngẩn người ra:
- Lệnh Minh, ý của ngươi là?
- Quân địch là kỵ binh, tất nhiên là không thể tấn công được Uyển Thành nhưng bọn họ cũng không thể tay không trở về báo cáo với Tào Tháo cho nên bỉ chức cảm thấy bọn họ sẽ tiến về Tân Dã và Phàn Thành, đặc biệt là Phàn Thành đang được xây dựng lại, có đến hàng vạn người đang làm việc ở đó, còn có Tân Dã nơi thủy lợi phát triển, dân cư cũng không ít, một khi kỵ binh quân Tào đem quân xuống đó tàn sát thì hậu quả đúng là khó mà có thể lường trước được.
Văn Sính gật đầu tán thành:
- Lời ngươi nói rất đúng, chúng ta phải tìm cách ngăn chặn nguy cơ này.
Nói xong Văn Sính liền cười cười, ông hiểu được ý của Bàng Đức nên thuận miệng nói luôn:
- Ta giao cho ngươi ba nghìn quân, chuyện này ta giao lại cho ngươi đó.
Bàng Đức mừng rỡ, khom người nói:
- Ty chức sẽ không để cho Đô đốc thất vọng!
Một khắc sau, Bàng Đức thống lĩnh ba nghìn quân rời khỏi Uyển Thành nhanh chóng chạy về phía nam.
Năm nghìn kỵ quân của Tào Thuần đến trưa thì giết đến Uyển Thành, từ xa nhìn lại chỉ thấy bụi bay mù mịt, mặt đất như rung chuyển, năm nghìn kỵ binh ùn ùn kéo đến, đi đến đâu là nơi đó liền biến sắc. Không lâu sau, đại quân đã đến được chân thành. Tào Thuần dẫn 5 nghìn kỵ binh bất kể ngày đêm cấp tốc tiến về Uyển Thành nên chỉ trong vẻn vẹn có hai ngày một đêm đã tới được Uyển Thành, nhưng tiếc là bọn họ đã đến chậm một bước, Uyển Thành đã thất thủ từ đêm qua.
Trong lòng Tào Thuần lúc này thực sự là vô cùng thất vọng, thầm trách Tào Hồng vô năng, y biết rõ Thừa tướng sẽ phái viện binh tới cứu trợ mà chỉ một đêm nữa thôi cũng không giữ nổi thành, nhưng Tào Hồng bây giờ đã bỏ chạy về Hứa Xương, dù là rất hận Tào Hồng nhưng cũng không còn cách nào khác. Tào Thuần liền ra lệnh cho quân lính lấy đất lấp sông nhưng khi kỵ bịnh vừa mới tiến gần đến sông bảo vệ thành thì từ trên thành phóng xuống một trận mưa tên. Quá bất ngờ nên quân Tào nhiều người bị trúng tên và ngã ngựa, số người tử nạn hơn 100 người.
Tào Thuần bất đắc dĩ đành phải lui xuống ngoài tầm bắn. Ngay lúc đó, Tào Chân liền tiến đến đề nghị:
- Nếu chúng ta không tấn công được Uyển Thành thì tại sao chúng ta lại không xuôi về nam Kinh Châu, sau khi giết quân Hán xong chúng ta lại đợi quân Hán chia binh tới cứu viện, chúng ta vừa lúc một trận chiến tiêu diệt bọn chúng, ít nhất cũng có chuyện quay về khai báo với Thừa tướng.
Tào Thuần đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi quyết làm theo lời của Tào Chân. Tào Thuần lập tức hạ lệnh:
- Cả đội quân xuôi về nam Kinh Châu.
Năm nghìn kỵ binh liền quay đầu lại, rồi giống như một cơn cuồng phong quét về phía nam, chẳng mấy chốc đã mất hút ở phía xa. Văn Sính ở trên đầu thành nhìn thấy kỵ binh quân Tào dần dần biến mất thì trong lòng vô cùng lo lắng: “Bàng Đức có thể chống đỡ được không?”
Đội quân Tào Thuần trên đường xuôi về phía nam không hề bắt gặp một người nông dân nào cả, rất nhiều công sự chỉ mới làm được một nửa, nhìn ra được là những người này vội vàng chạy trốn. Chuyện này có thể chứng minh được rằng quân địch đã xuôi nam trước một bước và thông báo cho người dân biết đường chạy trốn.
Buổi chiều, Tào Thuần thống lĩnh năm nghìn kỵ binh tiến vào Phàn Thành, nhưng ở đây cũng vô cùng trống rỗng, thành trì thì đang tu sửa dở dang, thợ thủ công và dân phu thì đều chạy trốn cả. Lúc này đây sắc mặt của Tào Thuần âm trầm, y dùng roi ngựa chỉ về phía lều của đám thợ thủ công cách đó không xa, hét lớn:
- Đốt hết cho ta.
Mấy tên kỵ binh liền đốt lên vài cây đuốc, tiến vào châm lửa ở mấy lều trai trong thành. Trong khi đó không ít kỵ binh khác còn tiến sâu vào trong thành, dội dầu hỏa lên phòng xá, không lâu sau mấy trăm chiếc lều trại chìm trong biển lửa, trong Phàn Thành lửa cháy dữ dội, khói đen cuồn cuộn che kín bầu trời.
Tào Thuần không tìm thấy bất cứ một mục tiêu nào khác, cuối cùng đành phải quay đầu, men theo dọc sông Bỉ Thủy bắc thượng, trên đường quay về bọn họ gặp nhà thì đốt, thấy đồ đạc thì phá. Khi trời sắp tối, kỵ binh đã tới trấn Hà Khẩu, đây chính là chỗ giao nhau của sông Dục Thủy và Bỉ Thủy. Thôn trấn năm xưa đã sớm hoang tàn, cỏ dại mọc quá đầu.
Đúng lúc đó thì một tên kỵ binh liền hớt hải chạy lại cấp báo:
- Phía trước phát hiện một chi đội thuyền, ước chừng hơn trăm chiếc, có vẻ chở rất nhiều hàng hóa, đanng di chuyển về phía nam.
Tào Thuần mừng rỡ, cuối cùng thì cũng có thu hoạch, y liền hạ lệnh:
- Nghênh đón.
Mấy nghìn kỵ binh chạy về phía bắc, chạy được vài dặm thì nhìn thấy từ xa có một đoàn thuyền đang xuôi về phía nam, trên mỗi thuyền thì đều có hai phu thuyền. Tào Thuần xông lên quát lớn:
- Dừng lại!
Tên phu thuyền cầm đầu đoàn thuyền nơm nớp lo sợ nói:
- Tướng quân, đây là thuyền hàng, đi Vũ Xương, không có hàng cấm.
- Đoàn thuyền mau cập vào bờ.
Quân Tào hung hãn hét lớn, đoàn thuyền không còn cách nào khác phải chầm chậm cập vào bờ. Kỵ binh của quân Tào đồng loạt xuống ngựa, đứng thành hàng, Tào Thuần cũng nhanh chóng xuống ngựa, bước nhanh ra bờ, chuẩn bị đoạt lấy những chiếc thuyền thương nhân này, đối với Tào Thuần mà nói nó không chỉ là để ăn nói với Thừa Tướng mà còn là thu hoạch cho các huynh đệ. Đội thương thuyền này đến thật đúng lúc.
Lúc này đây, người chèo thuyền cầm đầu liền biến sắc, dùng sức gõ vào chiếc chuông lớn trên thuyền.
K.E.N.G! KENG!KENG! Tiếng chuông ngân vang, tiếng chuông chính là tín hiệu, những tấm che phủ trên thuyền nhanh chóng được tháo ra, theo đó là vô số tên được phóng lên trên bờ, trận mưa tên này bắn về phía kỵ binh quân Tào cách mấy chục bước.
Kỵ binh đều đã xuống ngựa, không hề có chuẩn bị, lập tức bị bắn trúng, những tiếng kêu thảm thiết vang vọng, ngay cả Tào Thuần cũng trở tay không kịp, trên người bị trúng ba mũi tên, trong đó một mũi tên cắm giữa ngực. Tào Thuần chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã úp mặt xuống đất. Trận tập kích bất ngờ này đã khiến cho quân Tào đại loạn, lần lượt quay đầu chạy về phía xa, hơn mười tên thân binh đã dùng tấm lá chắn để yểm trợ cho Tào Thuần thoát khỏi vòng vây.
Lúc này, trên thuyền xuất hiện mấy ngàn binh lính quân Hán, mỗi người tay đều cầm nỏ, đại tướng cầm đầu chính là Bàng Đức, chính là y đã bắn một mũi tên vào trước ngực của Tào Thuần. Nhìn thấy kỵ binh quân Tào đã lùi được hơn 100 bước, Bàng Đức không khỏi cười lạnh, nói:
- Các ngươi hãy mau quay về Trường An, nếu không thì sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn ở Nam Dương.
Kỵ binh quân Tào không thể nào tiến lên tấn công, họ vẫn đang đợi mệnh lệnh của chủ tướng. Trong lúc đó thì Tào Chân cầm lấy tay của Tào Thuần, miệng không ngừng gọi lớn:
- Tam thúc, người mau tỉnh lại đi!
Tào Thuần bị Bàng Đức bắn trúng ngực, vết thương rất nặng, e rằng không thể sống được nữa rồi, y từ từ mở mắt, giọng điệu vô cùng yếu ớt:
- Truyền... lệnh của ta.... lập tức rút quân quay về Trường An.
Vừa dứt lời, hơi thở liền tắt luôn, Tào Thuần từ từ nhắm mắt rồi ra đi, vị chủ tướng Hổ báo kỵ này không ngờ lại tử trận ở Nam Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...