Tất cả mọt người đều biết, viên thủ lĩnh quan văn mà tên thợ nói đến là Tuân Du, Triệu Vân nói nhỏ:
- Ngươi không cần giới thiệu nhiều, cứ nói về thành trì là được.
Lưu Cảnh khoát tay:
- Kông sao, cứ để hắn nói.
Đại Tưởng lại nói:
- Thành cũ của Ký Thành gạch cũng không còn, toàn bộ đều là gạch mới, dùng đá xanh tạc thành, vô cùng kiên cố, tường thành rộng khoảng hai trượng, trên thành có thể đi ba xe ngựa, sau khi xong quân Tào dùng máy bắn đã thử nghiệm đập thành, tường thành bất động không hề suy chuyển.
- Tường thành dài bao nhiêu?
Mã Siêu hỏi
Chu vi khoảng 20 dặm, mở bốn cổng thành, bốn cổng đều có Ủng thành, song tường thành, trên thành còn dùng tảng đá xây mười mấy thương khố, trang bị máy bắn đá cỡ lớn, ta nhớ mỗi mặt tường thành còn có mai mươi cái.
Thành trì hai mươi dặm, đủ để chứa một trăm ngàn quân, mọi người đều biết, đánh Ký Thành sẽ là một trận chiến gay do, lúc này, Giả Hủ quan sát cẩn thận thành trì, phát hiện có chỗ bất thường, liền hỏi:
- Mặt ngoài sao lại không có sông đào bảo vệ thành?
Mọi người mới phát hiện trên mô hình quả nhiên không có sông bảo vệ thành, Mã Siêu đứng bên cạnh cười nói:
- Để tôi trả lời cho. Mặc dù Ký Thành gần Vị Thủy, nhưng từ Vị Thủy dẫn nước qua không hề dễ dàng, mà đất mặt dưới tơi, đào sông ngược lại có thể khiến thành sụp đổ, năm đó tôi đã đào, kết quả là thành Tây sụp một mảng.
- Vị tướng quân này nói không sai!
Đại Tưởng tiếp lời:
- Lúc đó vì việc sông đào bảo vệ thành gây ra tranh cãi rất lớn, lúc đó đào một hầm lớn, vị quan văn kia còn vào hầm xem xét. Cuối cùng ông ta quyết định không đào sông bảo vệ thành, xây lại thành hai tường thành, vì thế bây giờ Ký Thành có hai tường thành, mặt trong cao hơn mặt ngoài năm thước, giữa hai tường thành có cầu gỗ nối với nhau, tổng cộng có 4 cây cầu gỗ.
Lưu Cảnh cũng nhìn thấy, đây là đặc điểm lớn nhất của Ký Thành, lại là hai tường thành, mà giữa hai tường thành nối với nhau bằng cầu gỗ, một khi ngoài thành bị đánh hạ, thiêu hủy cầu gỗ, không qua được nội thành, không hổ là thành trì do Tuân Du tự thiết kế, quả nhiên là tường đồng vách sắt.
Tên thợ giới thiệu xong, Lưu Cảnh cho người dẫn chúng đi, rồi cho mọi người nghỉ ngơi, một mình hắn đứng ở trước thành trì chầm tư, lúc này, Giả Hủ chậm rãi đi tới:
- Châu Mục còn phiền não chuyện tấn công Ký Thành sao?
Lưu Cảnh gật đầu:
- Ký Thành là thành lớn nhất Lũng Tây, nếu không đánh hạ được nó thì không thể nào nói tới chuyện đoạt Lũng Tây, nó lại kiên cố như vậy, hơn nữa binh lực hùng hậu, lương thực đầy đủ, nghe nói có thể giữ được một năm, quan trọng hơn là hai vạn kỵ binh tinh nhuệ của Tào Tháo canh giữ ở ngoại vi, trong ngoài hô ứng, tình hình không mấy khả quan.
Giả Hủ cười nói:
- Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, không có thành trì nào mà không hạ được, xin hỏi Châu Mục chuẩn bị đầy đủ chưa?
Lưu Cảnh cười nói:
- Đối với việc Bắc chinh đoạt Kỳ Sơn bảo, ta đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng đối với việc hạ được Ký Thành, ta chuẩn bị chưa được, ta phải thừa nhận điều này.
- Cho nên Châu Mục không thể sốt ruột chuyện tấn công Ký Thành, cần bàn bạc kỹ hơn, ta kiến nghị tăng binh lên 15 vạn, đồng thời xây dựng Thượng Phương thành, sửa chữa Kỳ Bắc bảo, bảo đảm vận chuyển lương thực thuận lợi, sau đó tìm một chỗ trú doanh tốt nhất, giờ sắp bắt đầu mùa Đông, đợi sau mùa xuân năm sau ấm rồi, lại nghĩ chuyện Lũng Tây cũng chưa muộn.
Lưu Cảnh trầm tư một lát, không khỏi thở dài, nói:
- Quân sư nói rất đúng, dục tốc bất đạt, ít nhất trước khi vào đông chúng ta đã hoàn thành kế hoạch cướp Kỳ Sơn đạo, tiếp theo phải kiên nhẫn chờ đợi, từ từ mà gặm khúc xương cứng này đi.
Giả Hủ vuốt râu, cười nói:
- Mặc dù nhìn như xương cứng nhưng cũng có chỗ mềm, đợi mùa xuân sang năm, ta lược thi tiểu kế, Ký Thành sẽ dễ dàng thuộc về ta.
Lưu Cảnh ngẩn người, vội nói:
- Quân sư có thể nói được không?
Giả Hủ nói với Lưu Cảnh mấy câu, như thế như thế.
Lưu Cảnh như đột nhiên hiểu ra, hắn hành lễ nói:
- Có được mưu của Giả công là may mắn ba đời của Lưu Cảnh.
- Châu Mục quá khen!
Giả Hủ lại khẽ cười mỉm:
- Mấu chốt là quân đội Tào Tháo không thể lại tăng binh Tây tiến, ta nghĩ bên Văn tướng quân có thể truyền tới tin tốt, thay chúng ta làm chệch hướng Tào Tháo, khiến kỵ binh của lão khó có thể Tây tiến.
Lưu Cảnh gật đầu, Nam Dương chính là miếng mồi mà Tào Tháo không thể nôn ra cũng không thể nuốt trôi, giống như Tào Tháo dùng Kinh Châu để kiềm chế tuyến Tây, Lưu Cảnh sao không thể lại dùng Nam Dương để kiềm chế Tào Tháo chứ?
Ngay khi Lưu Cảnh đánh hạ Thượng Phương cốc, tiến quân tới Ký huyện, Tào Tháo dẫn hai vạn kỵ binh cũng đến Trường An, lão cũng không vội đi Lũng Tây mà ở lại Trường An, nắm bắt toàn bộ tình hình. Thực tế, sau khi đánh bại Tôn Quyền ở Hợp Phì, nguy hiểm của Giang Đông đã thời thời được xóa bỏ, hiện tại lão dùng toàn lực đối phó với quân đội của Lưu Cảnh.
Không chỉ ở quận Thiên Thủy, còn có Quan Trung và Nam Dương, lão biết sau khi Lưu Cảnh kết thúc chiến dịch ở Kinh Châu lại lần nữa tuyển binh với số lượng lớn, binh lực của hắn đã đạt 30 vạn, lực lượng ngang nhau, binh lực lớn như vậy, tuyệt đối không thể chỉ tác chiến ở một tuyến Thiên Thủy, lúc cần, Lưu Cảnh còn có thể phát động cuộc chiến ở Quan Trung và Nam Dương đến phân chia binh lực của mình.
Hơn nữa Tào Tháo đặc biệt lo lắng cho Nam Dương, lão và Lưu Cảnh chỉ là đạt thỏa thuận miệng tạm thời ngưng chiến, về phần ngưng chiến bao lâu, hay song phương ngưng chiến từ từ đều không có gì chứng thực cả, cái này để lại tai họa ngầm rất lớn, Hán có thể bất cứ lúc nào Bắc thượng tấn công Nam Dương.
Một khi quân Hán cướp lấy Nam Dương, họ có thể đi qua Võ Quan đạo vào Quan Trung, áp lực Quan Trung tạo thành rất lớn, hơn nữa Tào Tháo nhận được tình báo Văn Sính đóng ba vạn quân ở Tân Dã, bắt đầu rục rịch hành động.
Lúc này, Tào Tháo lại không thể buông lỏng sự phòng ngự Hợp Phì, điều này càng khiến binh lực của lão bị phân tán rất lớn, phía Nam Dương chỉ có hơn một vạn quân, cũng không biết có thể chống chọi với sự tiến công của quân Hán hay không, điều này khiến Tào Tháo khó xử, lão quyết định ở lại Trường An, như vậy lão có thể đồng thời nắm trong tay kế hoạch phòng ngự tác chiến ba chiến tuyến.
Tào Tháo rất thông thạo địa hình của Lũng Tây, khi lão nghe nói quân Hán phá được Mộc Môn trại, Tào Tháo liền biết Thượng Phương cốc không giữ được, nhìn mùa đông lạnh sắp đến và thế bị động khi bị hai tuyến giáp công ở Thượng Phương cốc, chi bằng rút về Ký Thành, sống chết giữ Ký Thành, quân Hán sẽ không đánh hạ được Lũng Tây.
Căn cứ vào những suy tính như vậy, Tào Tháo liền đề nghị Tuân Du bỏ Thượng Phương cốc, rút quân về Ký Thành.
Lúc này đã vào tháng 11, thời tiết dần chuyển lạnh, sáng hôm nay, đợt tuyết đầu tiên đã rơi ở Quan Trung, Tào Tháo khoanh tay đứng ở cửa sổ nhìn tuyết rơi bên ngoài, trong lòng không khỏi thở dài, lại qua hơn một tháng, năm Kiến An thứ 18 đã tới rồi, chiến dịch này sẽ kéo dài tới khi nào mới kết thúc đây?
Đúng lúc ấy, ngoài cửa có tiếng thị vệ bẩm báo:
- Khởi bẩm thừa tướng, có thư khẩn từ Nam Dương!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...